Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Trên đường chạy một mạch điên cuồng trở lại phòng của mình, Thi Tĩnh vui mừng vì ở Vân gia cũng chẳng có bao nhiêu người, cô cũng không phải chạm mặt bất cứ người nào. Dùng sức đóng sầm cửa phòng lại khóa trái chính mình ở bên trong phòng, cố gắng che miệng thở hổn hển.
Cô chưa từng nghĩ tới cô và Vân Dật Bạch lại làm ra chuyện như vậy?
Hắn là anh trai Dật Thanh đó, tại sao hắn có thể làm như vậy đối với mình chứ?
Đầu ngón tay lơ đãng đụng chạm đến cổ, dưới tay không có bất kì cảm giác của một vật nào khiến hai mắt trợn to cuống quít cúi đầu nhìn.
Không thấy ——
Dây chuyền Dật Thanh đưa cho cô không thấy ——
Đó là quà sinh nhật duy nhất Dật Thanh đưa cho cô. Bị cô vứt bỏ ——
Hôm nay phải chịu khuất nhục cùng với mất đồ của Dật Thanh tặng, tất cả uất ức giống như là trong nháy mắt nổ tung.
Nước mắt lặng lẽ lướt qua gương mặt, cô từ từ trượt xuống trên sàn nhà ôm cánh tay khóc khẽ .
Vân Dật Bạch chỉ vỏn vẹn quấn khăn tắm chậm rãi bước ra phòng tắm, chợt, lòng bàn chân đau nhói khiến cho hắn cau mày, lui về phía sau một bước nhấc chân lên, hắn nhìn thấy có gì đó lẳng lặng nằm ở trên sàn nhà.
Khom người nhặt lên, giắt đầu ngón tay quen thuộc vật treo lủng lẳng làm cho chân mày hắn nhíu chặt.
Đây là —— quà sinh nhật của Dật Thanh trước khi chết đưa cho Thi Tĩnh.
Hắn từng thấy qua hai lần, vẫn luôn được Thi Tĩnh cất giữ rất tốt, chắc là do mới vừa rồi hai người lôi kéo nên bị rơi? !
Đem dây chuyền chậm rãi thu vào bàn tay, treo lủng lẳng bén nhọn đâm vào trong thịt, trên mặt anh tuấn của hắn lóe nụ cười thần bí khó lường.
Đêm trăng mới lên, Thi Tĩnh chăm sóc Vân mẹ ngủ xong, trốn ở trong vườn hoa bên ngoài đại trạch tìm kiếm. Hôm nay cô tới nơi này lấy y phục, có phải hay không là rơi ở chỗ này rồi?
Khắp nơi đều không tìm được dây chuyền Dật Thanh đưa cô. Thi Tĩnh trên mặt một mảnh hoảng hốt, theo bản năng vuốt cổ rốt cuộc cũng không thấy cảm giác quen thuộc.
"Người nào ở đó?"
Chợt âm thanh truyền ra khiến cảm xúc thương cảm của Thi Tĩnh trong nháy mắt thành lạnh, cô quay đầu lại nhìn.
Trước cửa đại trạch khuất bóng một thân thể cao to đứng ở giữa cửa không chớp mắt nhìn cô.
Không biết hiện tại cô không lên tiếng, hắn sẽ làm như không thấy?
Dĩ nhiên sẽ không.Môi Vân Dật Bạch khẽ nhếch lên nhìn Thi Tĩnh cố gắng vùi ở trong bụi hoa, lạnh nhạt nói, "Lão Hoàng, báo cảnh sát!"
"Đừng đừng đừng!" Thi Tĩnh vội vàng đứng thẳng người, khiếp sợ đứng tại chỗ, "Là tôi á!"
Ánh đèn trong vườn hoa chợt sáng choang, ánh mắt Vân Dật Bạch lạnh lẽo nhìn trong màn đêm những bông hoa vây quanh Thi Tĩnh, "Cô ở đây làm cái gì?"
"Tìm đồ!" Thi Tĩnh hơi mím môi.
"Tìm đồ gì mà cần qua nửa đêm ra ngoài tìm?" Vân Dật Bạch biết nhưng còn hỏi.
"Anh là cảnh sát sao?" Thi Tĩnh nỉ non ra tiếng.
"Hả?"
"Làm gì quản rộng như vậy?" Thi Tĩnh sẵng giọng.
Vân Dật Bạch mặt trầm xuống, "Thi Tĩnh, cô ở đây nói chuyện với người nào?" Hắn trước kia thế nào cũng không phát hiện cô là một phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng như thế này.
Mất đồ nên tâm trạng Thi Tĩnh rất phiền não, giọng điệu cũng không tốt, không chút suy nghĩ nói, "Vân Dật Bạch, anh uống lộn thuốc? Có cần đem anh ném vào trong vườn trẻ lần nữa để học chữ không?"
Trải qua hôm nay, cô càng ghét Vân Dật Bạch hơn.
Ghét dáng vẻ hắn vênh váo tự đắc. Ghét dáng vẻ kiêu ngạo của hắn. Ghét hắn coi người khác không ra gì.
"Cám ơn cô tốt bụng nhắc nhở. Thi Tĩnh, bây giờ cô nên đang chăm sóc mẹ của tôi!"
"Vân mẹ đã buồn ngủ, nên tôi tìm kiếm đồ của tôi!" Thi Tĩnh hơi mím môi, từ sau khi hắn xuất hiện cũng không dám đối diện với ánh mắt của hắn.
Đúng, cô không dám. Cô sợ nhìn đến ánh mắt của hắn, cô sẽ nghĩ tới hơi thở của hắn ở trên người cô dẫn tới xao động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...