Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Hai người giống như đứa trẻ chưa trưởng thành chạy dọc theo bờ biển đuổi
bắt nhau. Mỗi khi Vân Dật Bạch sắp đưa tay bắt được cô cô sẽ dừng lại
chờ Vân Dật Bạch đến gần cô sau đó làm ra động tác tương tự.

Sau
vài lần, Vân Dật Bạch đưa tay cởi áo trên người, tùy tay ném sang một
bên, sau đó Vân Dật Bạch bỗng nhiên tăng tốc ôm lấy Thi Tĩnh.

Do
chạy nhanh trong làn sóng bất tri bất giác mái tóc dài tản ra theo gió
biển bay tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hơi hơi nghiêng đầu,
Thi Tĩnh dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy mình của Vân Dật Bạch, cô
cong môi cười, trong phút chốc nụ cười lan ra, mỹ lệ đến băng lạnh.

Bầu trời xanh thẳm cùng sắc biển dưới ánh nắng mặt trời lóe lên tia sáng
trắng nhìn đến chói mắt, nhưng cũng đem khuôn mặt nhìn nghiêng của cô
trở nên mê người. Không kìm lòng được, đôi tay đang ôm Thi Tĩnh của Vân
Dật Bạch hơi dùng sức đem cả người cô ôm sát trong ngực mình, đôi môi
nhẹ nhàng hạ xuống trán cô, chậm rãi lần xuống dưới tìm đôi môi đỏ mọng
của cô.

Nụ cười chậm rãi hiện trên miệng cô, Thi Tĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngoan ngoãn để anh hôn lên môi mình.

Sau một hồi dây dưa qua lại, Vân Dật Bạch buông cô ra, ánh mắt nóng rực
nhìn chằm chằm vào đôi môi bị anh tàn sát bừa bãi, để trừng phạt cô, anh đưa tay nhéo một cái lên eo cô, "Còn đùa sao?"

Thi Tĩnh ha ha
cười, cúi đầu nhìn quần áo hai người đã ướt đẫm. Tây trang của Vân Dật
Bạch đã bị anh vứt lại. Bây giờ áo sơ mi trên người cô cũng ướt một nửa.

Nhìn theo ánh mắt của cô xuống phía dưới, đôi mắt Vân Dật Bạch trở nên sâu
hơn. Quần áo Thi Tĩnh ướt một nửa, có thể nhìn thấu qua lớp áo mỏng
manh, như ẩn như hiện, khiến người ta có suy nghĩ lung tung!

Phát hiện ánh mắt của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh liền đưa hai tay lên ôm ngực
tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh nhìn cái gì vậy?"

Vân Dật Bạch tà mị cong môi cười, "Nhìn thì đã làm sao?"

"Không được nhìn!" Thi Tĩnh thở hổn hển nói, "Lưu manh!"


Vân Dật Bạch cười một tiếng, "Sáng nay cô còn lăn lộn trên cùng một chiếc giường với tên lưu manh này đấy!"

"Không cần phải nhắc tôi về chuyện đấy!" Hiện tại cô hối hận muốn chết, cô lại cứ vậy mất bình tĩnh bị gã này mê hoặc.

Đáng giận hơn là, Vân Dật Bạch lại sử dụng mỹ nam kế với mình. Mà cô cứ vậy mà bị lừa!

Vân Dật Bạch sa sầm mặt, "Cô hối hận."

Hối hận?! Không hề! Bất quá Thi Tĩnh không định nói cho anh biết! Hung tợn
trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch một cái, Thi Tĩnh lướt qua Vân Dật Bạch đi
về phía chiếc xe.

Vân Dật Bạch sải bước đi theo.

Thi Tĩnh
học theo động tác trước đó của Vân Dật Bạch tựa vào bên mui xe ngắm cảnh đường chân trời, bên tai nghe gió biển từ từ thổi qua. Cô không tự chủ
mà cong khóe môi.

Mọi chuyện không thoải mái trong lòng khi được
ngắm phong cảnh ở đây khiến người ta cảm thấy tâm tình lập tức trở nên
thư thái hơn nhiều!

"Nơi này thật không tồi! Nếu ở bờ biển có một cái biệt thự thì tốt quá!" Thi Tĩnh cười nói. Cô đương nhiên biết về sự bào mòn của thủy triều.

"Cô thích biển?" Vân Dật Bạch cùng ngồi xuống bên cạnh cô thấp giọng hỏi.

Chuyện trong lòng Thi Tĩnh, khó có khi không cãi nhau cùng Vân Dật Bạch, gật gật đầu, "Ừ! Rất thích không khí ẩm ướt này!"

"Vì sao?"

Thi Tĩnh cong khóe miệng cười, "Nơi chúng ta sống không có biển. Ở trong
nước cho dù là những thành phố gần biển cũng có rất ít bãi biển tư
nhân! Từ nhỏ tôi đã có một mơ ước. Có thể có một căn nhà hoàn toàn trong suốt, nằm gần biển, trong phòng ngủ có một cửa sổ sát đất, sáng sớm mỗi ngày, tôi sẽ chậm rãi tỉnh lại trong tiếng gió biển, có thể chớp mắt
liền thấy sóng biển cùng hải âu chào buổi sáng mình. Sau đó tôi sẽ đi
chân trần trên sàn nhà gỗ, tốt nhất là, có một chú chó đáng yêu, tôi có
thể tùy ý ngồi trong nhà của mình nhìn ra biển nghe tiếng biển. Bên
người còn có chú chó làm bạn. Như vậy có phải rất đẹp hay không?!" Cô
không kìm lòng được mà kể ra căn nhà trong mơ ước trước đây của cô.


Khi trưởng thành, lại không có yêu cầu gì đối với chỗ ở!

Vân Dật Bạch cười nhưng không nói nghe cô miêu tả về ước mơ, lời nói của cô quá tỉ mỉ, đã kể rõ cho anh về căn nhà trong mộng của cô. Anh mỉm cười, "Chỉ vậy sao? Chỉ cần một con chó và cô?"

"Đúng vậy, không phải
nó chính là người bạn tốt nhất của con người sao? Kỳ thật tôi rất thích
chó, bất quá khi mới bắt đầu dạy nó phép tắc, nếu đánh nó tôi sẽ đau
lòng, cuối cùng khi nó đi rồi tôi cũng sẽ đau lòng!" Thi Tĩnh cười nói.
Cho nên cô chưa bao giờ nuôi động vật.

Giấc mơ của cô thật sự rất dễ thỏa mãn. Vân Dật Bạch mỉm cười.

Không nghe thấy tiếng của anh, cô quay đầu nhìn Vân Dật Bạch nghiêng mặt nhìn ra xa, cô không khỏi nâng cao giọng nói, "Vân Dật Bạch, anh đừng bắt
tôi ở một mình tại đây được chứ?"

Tiếng nói ẩn chứa ủy khuất của
cô truyền vào tai Vân Dật Bạch, anh hơi nghiêng mặt nhìn vào khuôn mặt
nhỏ nhắn ủy khuất của cô, "Không phải cô thích nơi này sao?"

"Thích nơi này, nhưng không thể ở lại đây!" Thi Tĩnh khẽ nói.

"Vì sao?"

Thi Tĩnh mím môi, "Tôi là một con người, nơi này cái gì cũng không có, ngay cả cảnh đẹp cũng rất dễ quen thuộc. Cái này giống như, người phương bắc giống người phương nam. Người phương bắc cảm thấy bốn mùa là rất bình
thường, mà rất nhiều người phương nam chỉ thấy là hai mùa. Chúng ta
thường thấy những cái ít người biết đến, sẽ là cảnh đẹp. Thời gian dài,
không thấy chán sao?"

Thấy anh không nói lời nào, cô nói tiếp,
"Đẹp như vậy là thứ tốt, tôi không muốn chờ đến một ngày tôi thấy chán,
nhìn nó không còn chút cảm giác gì!"

Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh
thật lâu, ngay khi Thi Tĩnh cho rằng anh sẽ không nói gì, Vân Dật Bạch
bỗng nhiên mở miệng, "Đây là cô nói thật lòng, hay bởi vì muốn rời khỏi
đây mới nói những lời này?"


"Đương nhiên là nói thật lòng!" Thi Tĩnh thở dài, "Tôi rất thích nơi này, cũng hy vọng lại có cơ hội đến đây!"

"Nhưng cô không muốn ở lại chỗ này!"

"Vân Dật Bạch, tôi là một con người. Tôi có việc tôi muốn làm, tôi không thể cho phép mình trở thành một sủng vật để người ta hạn chế mọi hành
động!" Khó có khi Thi Tĩnh nghiêm túc nhìn Vân Dật Bạch nói.

Vân Dật Bạch nhìn ánh mắt của cô, "Bất quá thật đáng tiếc, cả đời cô khó có thể thoát khỏi tôi!"

Thi Tĩnh xoay mặt đi, "Tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này."

Vân Dật Bạch thản nhiên nhìn Thi Tĩnh. Rốt cuộc cô ấy muốn mình phải nói
bao nhiêu lần với cô ấy, cô ấy không thể thoát khỏi anh. "Trừ khi cô
giết tôi!"

Thi Tĩnh nói vẻ khó chịu, "Tôi sẽ không lấy cái đấy để đặt cược, đánh không nổi!" Cô không dám cũng không muốn thấy hình ảnh
có một ngày Vân Dật Bạch sẽ ngã xuống trước mặt mình. Quá kinh khủng!

Vào giờ phút này Vân Dật Bạch xúc động muốn bóp chết cô. Đúng là người phụ nữ không có đầu óc!

Mặc dù Vân Dật Bạch nói sẽ ở bên cô. Nhưng từ sau khi trở về từ bờ biển, Thi Tĩnh lại không hề nhìn thấy Vân Dật Bạch!

Anh đi rồi! Để lại một mình Thi Tĩnh đi lại quanh đảo này, cô chợt nhận ra.

Đảo này ban ngày là an toàn nhất. Cô không biết Bùi Lăng đã làm như thế
nào, có thể đem dã thú nhốt lại?! Dù sao lúc ban ngày, cô có thể lái xe
đi loạn xung quanh đảo.

Cũng may cô rảnh rỗi đi loạn xung quanh đảo, rất nhanh Thi Tĩnh liền phát hiện một nơi kỳ lạ.

Nơi này thật sự như Vân Dật Bạch nói có một anh điếc đang ở, thế nhưng từ
khi cô chạy loạn đến khi tới nơi này có không ít vết xe. Dựa theo nguyên tắc mà nói, nơi này chắc là đảo nhỏ tư nhân của Bùi Lăng, không có
người lạ chứ. Cho dù là do anh điếc kia, cô phát hiện vết xe không phải
là vết xe do bọn họ làm ra.

Không bình thường, chẳng lẽ trên đảo này còn có người khác sao?

Đến ngày hôm nay, Thi Tĩnh cố tình không lái xe, bước chậm nhìn xung quanh. Càng ngày càng xuất hiện nhiều dấu vết kỳ lạ, Thi Tĩnh nhíu chặt đôi
mày thanh tú, "Chẳng lẽ thật sự có cách có thể rời khỏi đây?"

Ngay khi cô đang nhỏ giọng nói chợt nghe thấy âm thanh bánh xe chuyển động,
Thi Tĩnh nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe. Loáng thoáng còn nghe được
tiếng người nói trong đó.


Đi đến nơi phát ra âm thanh, Thi Tĩnh phát hiện thì ra nơi này là nhà ở của anh điếc.

Anh ta là một người điếc, sao có thể nói được chứ?!

Mang theo nghi vấn này, cô cẩn thận cất bước đi đến, bỗng nhiên không cẩn
thận dẫm phải cành khô dưới chân, phát ra một tiếng răng rắc.

"Ai?!" Bên trong truyền đến một câu hỏi, Thi Tĩnh đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Dưới con mắt của anh, Thi Tĩnh cứ vậy mà biến mất?!

Bùi Lăng không dám tin nhìn đám người ngoài cửa. Vì để cho an toàn, anh đã
đưa một nhóm người đến đây, nhưng không nghĩ đến cứ vậy, vẫn không thấy
Thi Tĩnh.

Đây là điều trước khi đi Vân Dật Bạch đã dặn, bây giờ
người đã làm mất, mấu chốt lại không phải chỉ có một mình cô, còn có đứa bé trong bụng của cô.

"Nói cho tôi biết. Người đâu?" Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Lăng âm trầm nhìn kẻ cầm đầu. Giọng nói của anh lạnh đến tận xương.

Đám thuộc hạ không dám nói nhiều. Người đã để mất không tìm thấy, bọn họ sẽ không tự tìm lý do cho mình.

Lạnh lùng quét mắt nhìn bọn thuộc hạ, Bùi Lăng đưa người đến gần nhìn lướt
qua, anh hung tợn mở miệng, "Không phải tôi đã nói, những người bên cạnh tôi đều phải để ý thật kỹ sao? Cậu bắt đầu khiến tôi nghi ngờ năng lực
của cậu!"

Gã thuộc hạ cúi đầu không nói. Là lỗi của anh, anh không nên nghĩ người quanh đây đơn thuần mà xem nhẹ!

"Tự mình đi lĩnh phạt!" Nói nhiều cũng vô ích. Bùi Lăng trực tiếp ra lệnh.

"Vâng! Bùi thiếu!" Gã thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi.

"Cút!" Bùi Lăng lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ xung quanh, xoay người mở bàn tay ra, trên mặt hiện lên một tia khát máu.

Ngươi đã tự đưa mình đến trước cửa, vậy đừng trách tôi không khách khí!

Bùi Lăng mở điện thoại, liên hệ với đám người Vân Dật Bạch. May mắn người nghe không phải Vân Dật Bạch, nếu không thì...

Liên tiếp đưa ra một chuỗi mệnh lệnh, cuối cùng nói với Thiếu Kỳ, "Lập tức đến đảo đón mình!"

Thiếu Kỳ có chút ngoài ý muốn, "Sao vậy? Cậu đã làm cái gì trên đảo?"

"Nhanh chút, trong vòng năm tiếng, phải để tớ nhìn thấy cậu!" Cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng phải kéo thêm một cái đệm mới được!

"Cậu phải để mình chuẩn bị máy bay chiến đấu đã chứ!" Thiếu Kỳ vừa trả lời vừa đứng dậy đi về phía cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui