Mộc Tiểu Đồng trừng mắt nhìn di động, hai tròng mắt hừng hực lửa giận.
Hừm, anh gọi điện thoại tới chính muốn gây chuyện với cô, Lăng Việt khẳng định là muốn cô ăn không ngon.
“Là bạn trai cô sao? Giọng thật là dễ nghe.” Ôn Ngải Nhi tuy rằng không nghe được rõ Mộc Tiểu Đồng nói cái gì, chỉ là mơ hồ truyền đến giọng nam.
Có thể thấy được giọng người kia trầm thấp từ tính mê người, khẳng định là một đại soái ca.
“Tôi mới không thèm! Lời nói không thể nói bậy, cái gì mà bạn trai? Tôi cùng anh ta một chút quan hệ cũng không có!”
Mộc Tiểu Đồng nhìn Ôn Ngải Nhi, bỗng nhiên có một cảm xúc khó hiểu, cuối cùng bi phẫn nói với cô ta, “Hai chúng tôi nhiều lắm chỉ tính là quan hệ chủ tớ thôi.”
Chắc là kiếp trước cô thiếu nợ gì anh nên kiếp này mới có thể xui xẻo như vậy, bị anh lựa chọn, đã thế còn phải đến tập đoàn Lăng thị làm gián điệp cho anh!
Ôn Ngải Nhi cười nhẹ, “Nhìn biểu tình hiện tại của cô, giống như là đang giận dỗi người yêu vạy.”
Một câu này khiến cho Mộc Tiểu Đồng không còn gì để nói.
Ngay cả thời điểm ăn cơm cô cũng không nói quá nhiều, trong đầu nhịn không được nhớ tới tên biến thái ở nhà kia.
“Tức chết, nếu không phải bị anh ta ngược đãi quá nhiều, thì sao mình lại có khuynh hướng chịu ngược như thế.” Mộc Tiểu Đồng có chút thẫn thờ, cả buổi trưa vừa ghi vào văn kiện công ty, một bên lấy gõ bàn phím.”
Ring!
Bởi vì lúc trước Lăng Việt gọi điện thoại cho cô có nói, nếu có người tên Tả Thiếu Hoài tìm cô, thì không cần để ý tới đối phương.
Nhưng lời nói vừa ra đến miệng, chính cô liền âm thầm đấm ngực đau lòng, Mộc Tiểu Đồng từ khi nào mày lại trở nên nghe lời tên biến thái kia nói như vậy.
“Không phải, là họ Tống.”
Mộc Tiểu Đồng nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan làm, hơn nữa cô cũng xong mọi việc rồi, thu dọn một chút, liền đi xuống tầng.
Chính là cô không nghĩ tới sẽ nhìn thấy bà Tống, bà ta chính là mẹ của Tống Nho Thần.
“Đồng Đồng, đã lâu rồi không thấy cháu, hôm nay là ngày đầu tiên đến Lăng thị đi làm sao?” Bà Tống nhìn thấy cô cười lịch sự.
Nhìn trên mặt bà ta thể hiện rõ ràng sự xa cách, cô cũng lễ phép trả lời bà ta một tiếng, “Chào dì Tống, đã lâu không gặp.
Đây là ngày đầu tiên cháu đi làm.”
Bà Tống đến gần cô, chỉ nhà hàng đối diện, “Chúng ta qua đi bên kia ngồi có được không? Có một số việc bác muốn nói với cháu.”
Mộc Tiểu Đồng nhìn lướt qua đồng hồ lớn ở công ty, cô mà trở về muộn một chút không biết Lăng Việt động kinh kia có phát bực lên không.
Tên biến thái kia đã ghi rõ trong hiệp ước là không được phép về muộn, nếu không sẽ trừ tiền lương cô.
Do dự trong chốc lát, cô liền gật đầu.
“Được.”
Cùng bà Tống đi vào nhà hàng, Mộc Tiểu Đồng thật sự cảm thấy rất không được tự nhiên.
Cô biết rõ, mẹ của Tống Nho Thần vẫn luôn không thích mình và rất khinh thường cô, hôm nay bà ta tới tìm coo khẳng định không có chuyện gì tốt.
Cửa nhà hàng được mở ra, hai người được phục vụ dẫn đến phòng riêng trên tầng 3, Mộc Tiểu Đồng có chút ngoài ý muốn, thì ra bà ta sớm đã đặt phòng ở đây.
“Đồng Đồng, cho dù trước kia phát sinh chuyện gì, đều hy vọng cháu có thể buông xuống.
Hiện tại cháu đã là Tam thiếu phu nhân của Lăng gia, Tống gia chúng ta muốn cùng Lăng gia có chút quan hệ làm ăn, cho nên mời cháu đến cũng là muốn nói chuyện tâm tình với cháu.”
Cửa phòng được mở ra, bà Tống vẻ mặt hiền từ mà nói với cô.
Mộc Tiểu Đồng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể cười với bà ta.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, ngữ khí khi mang theo khinh thường, “Dì Tống, dì có nói gì với cô ta cũng vô dụng, con đã điều tra rồi, cô ta cũng chỉ là học việc ở Lăng thị thôi, là loại chức vụ thấp nhất.”
Mộc Tiểu Đồng đương nhiên nhớ rõ giọng nói này là của ai, “Cô...!” Cô phẫn hận cắn răng nhìn người phụ nữ bụng bầu đã hơi nhô lên kia.
Mộc Tiểu Bội giơ tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh, tay nhẹ nhàng mà vuốt ve bụng, cười khẩy.
Thật là chưa từng gặp qua người nào hạ tiện như vậy, đoạt anh rể của mình còn tỏ ra quang minh chính đại như vậy.
M* nó, đúng như Lăng Việt nói, nhìn bụng cô ta trong lòng đặc biệt không thoải mái.
“Dì Tống, không biết dì tìm cháu là muốn nói cái gì? Nếu là về Tống Nho Thần thì cháu xin được nói với bác, cháu và anh ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì.”
Dì Tống thấy Mộc Tiểu Đồng đã không còn bộ dạng ngoan ngoãn như trước, sắc mặt cũng trở nên khó chịu, bà ta là người nhìn Mộc Tiểu Đồng từ nhỏ lớn lên, càng lớn cành đẹp, chỉ là tính tình quá bướng bỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...