“Tôi muốn đi ra ngoài một chút.”Mộc Tiểu Đồng nhàn nhạt nói với Tần Ngọc một câu, rồi đặt một đĩa socola vào trong tay của bà, “Bà mang cái này lên phòng cho Lăng Việt giúp tôi, anh ấy muốn ăn.”Tần Ngọc nhìn lướt qua đĩa chocolate, từ nhỏ Tam thiếu đã không thích những thứ có vị ngọt, cũng có thể dạo gần đây khẩu vị đột nhiên thay đổi, lại cảm thấy thích thì sao?Mộc Tiểu Đồng cúi đầu nhìn tin nhắn ở trong điện thoại, cắn môi, hít sâu một hơi, nói: “Có lẽ tôi sẽ không ăn cơm chiều đâu, nếu Lăng Việt có đợi thì bảo anh ấy ăn trước đi, không cần chờ.”Nói xong, cô vội vàng xoay người rời đi.“Cô đi đâu thế?” Tần Ngọc nhìn theo bóng dáng của cô hỏi một câu.Khoảng thời gian này, Mộc Tiểu Đồng và Tam thiếu ở chung với nhau rất hài hòa, nên bà cũng cung kính với cô hơn, chỉ là hôm nay cô có chút kỳ lạ.Mộc Tiểu Đồng dừng bước, không xoay người lại mà trực tiếp trả lời: “Người của Mộc gia hẹn tôi ra ngoài, có thể tôi sẽ trở về muộn một chút.”Tần Ngọc nhíu nhíu mày, “Mặc kệ Mộc gia các người có phức tạp như thế nào, thì cô tuyệt đối không được làm ra những chuyện có lỗi với Tam thiếu.
Cậu ấy đối với những thứ của mình đặc biệt cố chấp.” Bà dặn dò một câu.Bà cũng nghe nói, mấy ngày trước Mộc Tiểu Đồng có đẩy ngã em gái mình, hại cô ta suýt nữa thì sinh non.
Đối với việc này Lăng gia sẽ không can thiệp, chỉ cần không liên quan đến người của Lăng gia, thì Mộc Tiểu Đồng có hành xử như thế nào thì Lăng gia cũng sẽ không hỏi đến.Nhưng nếu Mộc Tiểu Đồng mà làm chuyện gì có lỗi với Tam thiếu, chỉ cần là một chút thôi thì Lăng gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cô.
Đặc biệt là vị thanh mai trúc mã kia của cô, Lăng gia sẽ không cho phép cô dưa dưa không rõ với người đàn ông kia, Tam thiếu sẽ càng không tha thứ chuyện cô phản bội.“Tôi biết tôi đã là vợ của Lăng Việt.” Cô nhẹ nhàng nói một câu, cũng không ở lại thêm nữa mà trực tiếp rời đi.Mặc kệ Lăng Việt có bệnh hay không thì tính tình của anh cũng cực kỳ cố chấp.
Vừa rồi anh còn nghiêm túc hỏi cô, có muốn xử lý đứa con của Mộc Tiểu Bội không?Anh xem việc phản bội là một hành vi không thể tha thứ, cho dù là đứa bé có vô tội đi chăng nữa thì cũng không thể buông tha.
Cho nên cô không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự làm ra chuyện gì đó, anh sẽ như thế nào?Mộc Tiểu Đồng không cho rằng Lăng Việt yêu cô, bởi anh quá lý trí, lý trí đến mức gần như vô tình, con người có rất nhiều tình cảm khó nói mà căn bản là anh không thể hiểu, anh chỉ làm theo những gì anh nói và những gì anh nghĩ là đúng.“Không biết chừng khi anh ta biết mình đi ra ngoài sẽ lại tức giận, người đàn ông này đúng là rất khó hầu hạ.” Mộc Tiểu Đồng ngồi trên xe, âm thầm lẩm bẩm một câu.“Tam thiếu phu nhân, chúng ta đi đâu?” Tài xế hỏi.“Nhà hàng Hoa Anh Đào.”Mộc Tiểu Đồng chuyển ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu không khỏi hiện lên hồi ức quá khứ, nhà hàng Hoa Anh Đào đã từng là nơi mà cô và Tống Nho Thần đều thích đến nhất ở thành phố A.Cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại.Là Tống Nho Thần gửi đến cho cô, vốn dĩ cô không muốn để ý tới bọn họ, chỉ có điều…"Đồng Đồng, con của Tiểu Bội rất tốt, em không cần lo lắng.
Còn nhớ nhà hàng Hoa anh Đào chứ? Em có thể đến đây một chuyến không? Anh có chuyện muốn nói với em, anh sẽ ở chỗ này chờ em.
Đồng Đồng, thực xin lỗi!"Thực xin lỗi sao?Cô nhắm hai mắt lại, ba chữ này, anh ta cho rằng nói này ba chữ này cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?Chỉ là cô vẫn là muốn biết, cho nên cô quyết định đến đó, cùng anh ta nói chuyện thêm một lần nữa.“Kính chào quý khách.”Mộc Tiểu Đồng nhìn bố cục của nhà hàng Hoa Anh Đào, mọi thứ vẫn giống như lúc cô xuất ngoại.
Khóe môi cô kéo lên thành một nụ cười châm biếm, thì ra cảm giác cảnh còn người mất là như thế này.Cô tiến vào nhà hàng, vừa mới đi được vài bước thì đã tìm thấy vị trí người kia.
Cảm giác thật giống nhau, cô luôn có thể tìm được anh rất nhanh, không muốn xa rời anh.Tống Nho Thần vẫn giống như lúc họ còn yêu nhau tha thiết, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cả người anh ta thoạt nhìn rất tươi sáng, thậm chí lộ ra hơi thở nho nhã nhàn nhạt.
Làm người ta cảm thấy tới gần anh ta thực nhẹ nhàng và thoải mái, cùng với tính cách biết chăm sóc người khác của anh ta thì đúng là rất hợp.Dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên anh ta xoay người lại, liền giật mình, nở một nụ cười miễn cưỡng, “Em đã đến rồi!” Ngay cả giọng nói cũng giống như quá khứ, cực kỳ ôn nhu.Mộc Tiểu Đồng rũ mắt, nhàn nhạt lên tiếng, cô đi đến vị trí đối diện ngồi xuống.“Anh giúp em gọi một phần Tiramisu và trà quất rồi, nơi này vẫn giống như trước kia toàn đồ ngọt, em thử một chút đi.” Anh ta mỉm cười, duỗi tay tiếp nhận đồ ăn từ trong tay người phục vụ, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt cô.Mộc Tiểu Đồng yên lặng nhìn Tiramisu trên mặt bàn, cô nhớ rõ trước kia cô thích ăn nhất là bánh kem ở cửa hàng này, đặc biệt là loại Tiramisu.Năm ấy cô ở Mộc gia sốt cao rồi sinh bệnh, Phương Mai nói bây giờ quá muộn rồi nên ngày mai mới có thể đưa cô đi bệnh viện được.
Người hầu thấy cô sốt quá cao, không đành lòng nên đã gọi điện thoại cho Tống Nho Thần.
Cô nhớ rõ lúc ấy anh ta vội vàng chạy tới, thậm chí trên người còn mặc áo ngủ, chạy vào phòng cô trực tiếp ôm cô đi bệnh viện.Anh ta rất biết cách chăm sóc người khác, cả buổi tối hôm đó đều lo lắng, dỗ dành cô, còn kể chuyện cười cho cô vui.
Tống Nho Thần là người không biết cách diễn đạt, những mẩu chuyện cười mà anh ta kể đêm đó thật sự là rất nhạt nhẽo, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy êm tai đến kỳ lạ.Anh ta thấy cô đang bị bệnh lại không chịu ăn cái gì, nên sáng sớm đã chạy đến nhà hàng này, mua một cái bánh Tiramisu để dỗ cô ăn.Truyện chỉ có duy nhất tại .com!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...