Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Là anh nhìn lầm sao?
Anh cắn chặt môi mỏng đến nỗi rịn cả ra máu, trong cổ họng, trong miệng đều nồng nặc mùi máu tanh kích thích mọi dây thần kinh trong miệng anh.
Chỉ chốc lát sau, đôi mắt xanh thẳm hiện lên một chút ánh sáng.
Khóe môi của anh nâng một nụ cười tà mị, phút chốc quay người. Một đôi con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo và trống rỗng nhìn chằm chằm Thần Phong.
Thẩm Phong giật mình.
"Liên khu phía Tây, quần áo công nhân màu cam." Anh nói ra bằng chất giọng lạnh băng.
Thẩm Phong bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng sinh hốt hoảng, khóe môi Lăng Việt có một chút máu tươi, khẽ nâng lên cười, cực kỳ giống một ác ma khát máu.
Mà mấy câu anh vừa nói khi nãy chính xác là con mồi mà anh đang muốn săn lùng.
Thẩm Phong có thể nói là người hiểu rõ anh nhất ở Lăng gia này, từng chữ mà Lăng Việt nói ra, ông đều có thể đoán được.
Thế nhưng, vừa rồi thiếu gia nói, liên khu phía Tây? Đồng phục công nhân màu cam?
Đây là ý gì?
...
Thẩm Phong cũng không dám tuỳ tiện hành động, ông nhanh chóng suy nghĩ.
Nếu như Mộc Tiểu Đồng thật sự từ tường rào kia trèo ra thì cô cũng chỉ có thể nhắm đến liên khu phía Đông mà bỏ chạy. Bởi vì từ tường rào trèo ra ngoài, cũng chỉ có một con đường thông đến liên khu phía Đông. Mà bây giờ thiếu gia lại nói liên khu phía Tây, hướng hoàn toàn ngược lại với dự tính của ông.
Với ánh mắt nghi hoặc, ông lần nữa ngước mắt dò xét nhìn người đàn ông đang rục rịch sắp giết người kia, ánh mắt lạnh như băng của anh rất rõ ràng và kiên định.
Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Phong hiện lên một cái ý nghĩ.
Mộc Tiểu Đồng ngắt lưới điện đi, tồi khoét một cái lỗ thủng to ở lưới điện chỉ là cô muốn giả vờ rằng cô thật sự trốn ra bằng đường đó sao?
Thẩm Phong nghĩ tới đây thì trong lòng liền sáng tỏ.
Không sai, Mộc Tiểu Đồng quả thật là cô gái thông minh.
Cho dù cô có bản lĩnh thoát ra từ tường rào cao kia, như vậy cô nhất định có thể đoán được, người Lăng gia sẽ nhanh chóng phát hiện cô đã bỏ trốn, ngay lập tức sẽ cử người đi bắt cô về.
Cô giả vờ như đã trèo tường ra để lừa bọn họ cô đã bỏ chạy bằng con đường duy nhất chạy đến liên khu phía Đông.
Cứ như vậy thì cô sẽ có đủ thời gian để trốn ra xa.
Trong lòng Thẩm Phong không khỏi run lên, vụng trộm dò xét Lăng Việt vẫn đang nhếch đôi môi mỏng cười đầy khát máu.
Thật ra cũng chỉ có ông biết, ở Lăng gia, người không lường được nhất lại chính là kẻ nổi tiếng là đồ ngốc ở thành phố A -- Lăng Việt.
Tam thiếu gia, anh không dễ dàng mở miệng nói chuyện, từ lúc anh sinh đến nay, ở Lăng gia người duy nhất có thể nói chuyện với anh cũng chỉ có ông.
Có lẽ là anh tin tưởng sự trung thành của ông, hay là anh tin tưởng ông không có gan dám bán đứng anh, đem bí mật của anh nói ra.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phong không khỏi sửng sốt.
Ông đã làm quản gia ở Lăng gia hơn năm mươi năm rồi, vậy mà bây giờ mới biết, Lăng Việt tâm thư kín đáo, cẩn mật như vậy, hoặc là nói chính ông đã sớm bị anh tính toán trong kế hoạch của cậu ấy rồi.
Bước chân anh trầm ổn đi qua Thẩm Phong, Lăng Việt không để ý tới thần sắc sợ hãi của ông.
Bởi vì hiện tại anh chỉ muốn đi bắt sủng vật của anh trở về thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...