Lăng Việt đột nhiên mở miệng, đồng tử màu lam lạnh lẽo, sắc bén như dao, giống như là chỉ cần Tả Thiếu Hoài dám nói thêm một câu, thì sẽ lập tức bị anh lăng trì.
Vừa nghĩ tới lúc đó Mộc Tiểu Đồng dùng ánh mắt căm hận, hung ác mà trừng mình, Lăng Việt liền cảm thấy toàn thân như bốc lên lửa giận.
Cô gái chết tiệt kia luôn thích xúc phạm anh, ngày đó anh bị cô làm tức giận đến xém chút muốn trực tiếp bóp chết cô, nhưng lại… không nỡ.
Người phụ nữ vô lương tâm, cả ngày chỉ biết tức giận với anh, đã thế còn dám nghĩ đến cái tên họ Tống kia! Lần nào cũng đều chạm đến giới hạn tức giận của anh, nhưng anh lại không có cách nào với cô.
Lăng Việt càng nghĩ càng phẫn nộ, không được, ngày mai anh phải đi diệt tên Tống Nho Thần kí! Lăng Việt chuyển hết tức giận của mình lên tình địch.
Tả Thiếu Hoài chấn kinh, anh không nghĩ tới Lăng Việt sẽ phản ứng mạnh như thế.
Anh ta thức thời, ngậm miệng lại không nói nữa, Lăng Việt rõ ràng chính là bị anh ta nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận đây mà!
Xem ra sự tình so với anh ta tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều, Lăng Việt cường hãn vậy mà đi thích một cô gái chán ghét mình, chắc chán là đáy lòng rất phiền muộn.
Nếu có thời gian, anh ta nhất định phải đi gặp Mộc Tiểu Đồng kia, sau này không may có trêu chọc phải Lăng Việt khiến anh nổi giận, thì anh ta còn có thể đi tìm chị dâu để cầu cứu nha!
"Anh Việt, thật ra phụ nữ chính là loại sinh vật khó chiều, nhưng cũng rất dễ thương lượng." Tả Thiếu Hoài lấy lòng Lăng Việt nói.
Lăng Việt không quan tâm anh ta, phớt lờ lời anh ta nói. Tâm tình vẫn như cũ nặng nề mà ngột ngạt, nếu như Tả Thiếu Hoài còn dám khiêu khích, anh tuyệt đối sẽ không chút do dự đem cậu ta ném ra ngoài.
"Phụ nữ thôi mà, có cái gì đáng để hao tổn tâm trí đây." Lãnh Tiêu khinh thường nói: "Nâng lên, ném trên giường, trực tiếp làm chứ sao nữa."
Cái tên ngu ngốc! Trong lòng Tả Thiếu Hoài không ngừng phỉ nhổ cậu ta.
Phụ nữ bình thường đương nhiên không cần hao tổn tâm trí, nhưng người phụ nữ Lăng Việt coi trọng sao có thể giống nhau. Tả Thiếu Hoài càng ngày càng phát hiện não Lãnh Tiêu chính là thiếu canxi.
"Muốn dỗ dành phụ nữ rất dễ, chỉ cần tặng cho cô ấy hoa tươi, lễ vật, mà thẻ bạch kim thì càng tốt." Tả Thiếu Hoài nhìn Lăng Việt, cười đến âm hiểm.
Lăng Việt làm mặt lạnh, quét mắt nhìn anh ta một cái, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên anh đứng dậy, "Tôi đi trước."
Nói xong, anh liền trực tiếp rời đi.
Lãnh Tiêu kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, giống như là gặp quỷ, hỏi: "Tả Thiếu Hoài, cậu bảo lão đại đi dỗ dành phụ nữ... Lão đại, anh ấy biết sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...