Hào Môn Tranh Đấu


Thấy không ai tiếp lời mình, Diệp lão phu nhân càng thêm kiêu ngạo, giũ tà áo, bước đến thảm đỏ dưới sự dìu dắt của Tô Đan Hồng, dùng đầu ngón tay chỉ vào Diệp Vũ mà không chút kiêng nể nói: "Nha đầu Vũ, sự hiếu thảo mà bao năm mày được dạy dỗ đều để cho chó gặm hết rồi sao? Cháu gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, bây giờ mày đã gả vào nhà họ Quân thì cũng không còn là người của nhà họ Diệp nữa! Tài sản của nhà họ Diệp không đến lượt một người ngoài như mày được hưởng! Nếu là người khôn ngoan thì mau chóng giao tài sản của nhà họ Diệp ra càng sớm càng tốt, ta vẫn sẽ coi mày như cháu gái nhà họ Diệp, nếu không! kiếp này đừng bao giờ quay về nhà họ Diệp nữa!"

Quân Minh Dực đứng cạnh Diệp Vũ đã sớm nghe nói đến "uy danh" gây chuyện khóc lóc om sòm của Diệp lão phu nhân này, anh ta kiên quyết lùi lại vài bước, bộ dạng như thể "Chuyện riêng nhà các người tôi không quản nổi.

"


"Bà nội thật là biết nói đùa, Diệp Vũ cháu vẫn mang họ Diệp, làm sao lại không phải người họ Diệp nữa?" Diệp Vũ nhướng mày, cười một cách khôn ngoan, "Nếu ông nội đã giao phó nhà họ Diệp cho cháu thì chính là đã tin tưởng cháu, cháu gái phải bảo vệ tài sản của nhà họ Diệp thay ông nội, sau này khi cháu nhiều tuổi, đương nhiên sẽ đào tạo và truyền lại quyền thừa kế cho một người con cháu nhà họ Diệp có đủ tư cách thừa kế! Bà nội nhiều tuổi rồi, đừng bận tâm những chuyện này nữa, cháu gái sẽ không để bà phải thiếu ăn thiếu mặc đâu.

"
Diệp lão phu nhân không ngờ rằng đứa cháu gái lớn vốn luôn ngoan ngoãn của mình hôm nay lại chống đối mình như vậy, tức giận đến mức suýt nhổ nước bọt vào mặt con hồ ly này, bà cụ trừng mắt nhìn con trai cả của mình, quát lên: "Con nha đầu chết tiệt này, nói chuyện với ta kiểu gì vậy? Bao nhiêu năm nuôi dưỡng dạy bảo đều vứt cho chó ăn rồi phải không? Về tài sản của gia đình, ba mày mới là người thừa kế hợp pháp.


Cháu gái như mày rõ ràng chỉ là một món hàng thua lỗ, có tư cách gì thừa kế sản nghiệp lớn như vậy?"

Nhận được ánh mắt của mẹ, ba Diệp cười khổ, dịu dàng thuyết phục con gái lớn: “A Vũ, nghe theo ý bà nội con đi, bà nội đã già rồi, không chịu nổi bị chọc tức như vậy đâu! A Vũ, làm người chữ hiếu là quan trọng nhất, sản nghiệp chỉ là vật ngoài thân, con chỉ cần ăn ngon mặc đẹp là được, cần sản nghiệp lớn như vậy để làm gì.



Nghe những lời này xem! Cái gì mà đều là vật ngoài thân? Trong một ngày như hôm nay, ba vẫn hoàn toàn thuận theo lời bà nội? Ông còn thuyết phục con gái ruột của mình từ bỏ gia tộc để làm bà nội hài lòng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui