"Cô nói vậy là ý gì?"
Mẹ chồng tương lai Khương Ngọc Lan không ngồi yên được nữa, đứng lên từ chỗ ngồi của người lớn trong nhà, kiêu ngạo dùng tư thế từ trên nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, tức giận nhìn cô con dâu tương lai: "Diệp Vũ, đây là thành ý của bên nhà họ Diệp lúc gả con gái vào nhà họ Quân sao?"
Không chỉ Khương Ngọc Lan, mà cả cái người ngang ngược Quân Khả Di cũng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn chị dâu tương lại, còn vô giáo dục mà xì một tiếng, không nhịn được mà mắng: "Diệp Vũ, đồ không biết xấu hổ! Là cô muốn đu bám để được gả vào nhà tôi, đừng có tưởng bở là nhà họ Quân đi xin cưới cô! Là Diệp Vũ cô trèo cao đòi với tới anh tôi! Đừng có ra vẻ làm bộ làm tịch khiến người ta ghét bỏ nữa, nhà họ Quân tôi chỉ cần nhấc tay là đè bẹp được cô rồi! Còn dám nhắc đến cái giao ước không được cùng hưởng tài sản để sỉ nhục anh tôi...!Tôi khinh! Cô cũng không biết tự nhìn lại mình đi! Nếu không có cô, anh tôi sẽ còn cưới được người tốt hơn nữa đấy!"
Diệp Vũ tao nhã gom tà váy lại, trên cổ tay lộ ra chiếc vòng tay hồng phỉ cực phẩm, từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc lên, nở một nụ cười với ý tứ mặc kệ mấy người nói gì: "Đồng ý hoặc không, cái này tùy mấy người...!Tôi không quản được!"
"Ông bà sui gia!"
Khương Ngọc Lan giận dữ, ánh mắt nhìn về phía ba mẹ Diệp Vũ: "Đây là đứa con gái ngoan của hai người đây sao? Không biết lớn nhỏ, tự cho mình đúng, còn dám cầm tập tài liệu đó đến đây để làm nhục nhà họ Quân.
Mấy người thật sự cho rằng nhà họ Quân tôi không phải con gái nhà họ Diệp mấy người là không cưới đúng không? Hai nhà liên hôn, vốn là chuyện vui, nhưng bên nhà họ Diệp mấy người lại cứ kiếm chuyện thì đừng trách nhà họ Quân tôi không nể tình!"
Ba Diệp cũng không ngờ con gái nhà mình lại làm thế, người từ trước đến giờ đều tỏ ra ôn hòa như ông trừng mắt nhìn Diệp Vũ, nhanh chóng giảng hòa: "A Vũ, con tự tìm khổ làm gì? Nhìn xem con làm mẹ chồng còn tức đến cỡ nào rồi kìa, dạy con bao nhiêu năm như vậy đều vô ích rồi à.
Hai nhà liên hôn, từ nay về sau cùng nhau phát triển, còn phân chia của tôi của anh cái gì? Con vậy là tự chuốc khổ đó, sau này con muốn sống như nào hả?"
Nghe ba Diệp nói thế, Khương Ngọc Lan cuối cùng cũng hết giận, cao ngạo liếc nhìn Diệp Vũ, thần thái có vài phần đắc ý.
"Đây là lúc ông nội còn sống dặn dò con, Diệp Vũ không dám cãi lời...!Ba, Quân Diệp hai nhà liên hôn, chứ đâu phải gộp lại đâu."
Một câu nói của Diệp Vũ, thành công chặn miệng ba Diệp và mẹ chồng tương lai.
Con gái không nghe lời, còn làm mình mất hết mặt mũi, ba Diệp có chút tức giận, nâng cao giọng nói: "Vũ à! Ông nội con lúc sống chỉ thuận miệng nhắc đến một lần, con thật sự muốn cắn chết không buông vậy sao?"
Đúng là cục tạ của đội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...