Quân Minh Dực hơi nhíu mày, rồi lập tức cười nhẹ một tiếng, thân thiết chạm vào má Diệp Vũ, bình tĩnh nói: "A Vũ, có gì thì để xong hôn lễ rồi mình bàn lại với nhau nhé.
"
Diệp Vũ chăm chú nhìn anh ta, cười nhẹ, tận sâu trong cặp mắt quyến rũ kia tựa như có chút buồn bã cùng cố chấp: "Đây là nguyện vọng của ông nội trước khi mất đấy.
"
Trong giây lát, Quân Minh Dục không biết Diệp Vũ muốn làm gì, chỉ có thể kìm nén mọi nghi ngờ, trên mặt là một nụ cười dịu dàng như mọi khi, không nhìn ra chút sự mất kiên nhẫn nào của anh ta.
Thấy Quân Minh Dực không nói gì nữa, Diệp Vũ đã đạt được mục đích cười mỉm, rồi nhẹ nhàng vỗ tay.
Trong tầm mắt của mọi người, Tả Vịnh Nhi mặc sườn xám vô cùng quyến rũ bước ra, cho dù không trong nhóm người mẫu của đài T nhưng vẻ đẹp của cô vẫn vô cùng tỏa sáng.
Hai tay cô nâng một chiếc mâm được phủ bằng lụa đỏ cao cấp, đi đến đứng bên cạnh Diệp Vũ, dùng ánh mắt "giỏi lắm" nhìn Diệp Vũ, sau đó là ánh mắt khiêu khích dành cho Quân Minh Dực, mọi người đều bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của hai vị đại mỹ nhân trên sân khấu.
Mọi người ở hiện trường đều hướng ánh mắt tò mò đến chiếc mâm trên tay Tả Vịnh Nhi, không biết dưới tấm lụa ấy là gì, chỉ có Quân Minh Dực vẫn ung dung thong thả.
Diệp Vũ mỉm cười, không kịp nói cảm ơn với Tả Vịnh Nhi, cô nhấc tấm lụa lên, trên mâm vậy mà chỉ có một tập tài liệu.
Khoảnh khắc nhìn thấy tập tài liệu, ánh mắt của Quân Minh Dực cuối cùng cũng xuất hiện sự bất an, dù Diệp Vũ có đem ra thứ gì anh ta cũng không sợ, anh ta chỉ sợ một thứ đó chính là giao ước về hôn ước của ông lão hai nhà lúc sinh thời đó là: công chứng tài sản trước hôn nhân.
Diệp Vũ tất nhiên thấy được sự bất an của Quân Minh Dực, nên nụ cười càng đậm, giọng nói cũng thanh thoát thoải mái hơn: "Anh Minh Dực quên rồi à, ông nội của tôi với anh lúc định ra hôn ước đã có giao ước với nhau vài điều.
Vì để tránh sự tranh chấp giữa hai nhà, cho nên dù có kết hôn, thì tất cả tài sản thuộc về người kia, người còn lại không có quyền thừa kế hoặc cùng nhau đứng tên.
"
Vừa nhắc đến vấn đề này, trong lòng Quân Minh Dực có chút ngạc nhiên, anh ta đã kiên nhẫn biết bao nhiêu năm nay, dùng tình cảm để lung lay vị hôn thê nhỏ hơn bảy tuổi này, mục đích là để Diệp Vũ không để tâm phần giao ước mà đối với nhà họ Quân là vô cùng nhục nhã này, nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại nhắc đến việc này!
Công sức biết bao nhiêu năm đều đổ sông đổ biển, mọi thứ còn xảy ra trước mặt toàn bộ giới thượng lưu của thành phố Bắc Ninh, việc này thật sự lại là một cái tát, hung hăng đánh vào mặt nhà họ Quân.
Diệp Vũ, cô biết chơi thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...