Diệp Vũ chậm rãi bước trên thảm đỏ hôn lễ, đi về phía Quân Minh Dực, mỗi một bước tiến lên, sự lạnh lẽo trong mắt cô lại được che dấu đi một chút, thay vào đó là nụ cười quyến rũ rực rỡ, tư thế cao quý nhã nhặn, từng bước từng bước, váy cưới đỏ thắm tung bay.
Ánh vàng của nắng sớm lung linh khiến cho bóng dáng của Diệp Vũ tựa như phượng hoàng đang chìm mình trong ánh lửa niết bàn trùng sinh, mang theo tất thảy thù hận và không cam tâm, ngoan cường vùng dậy!
Bước chân đầu tiên, Quân Minh Dực, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt!
Bước chân thứ hai, Quân Minh Dực, tôi muốn anh trơ mắt chứng kiến tình nhân kia của anh hứng chịu mọi sự sỉ nhục của thế gian này!
Bước chân thứ ba, Quân Minh Dực, tôi sẽ đạp lên anh để chiếm lấy quyền lực!
Bước chân thứ tư, Quân Minh Dực, tôi muốn anh tận mắt chứng kiến sự sụp đổ của nhà họ Quân, mấy người sẽ tan cửa nát nhà!
Bước chân thứ năm, Quân Minh Dực, tôi sẽ bắt anh trả lại gấp trăm gấp ngàn lần tất cả những gì anh nợ tôi ở kiếp trước…
Cho đến khi bước đến trước mặt Quân Minh Dực, nụ cười của Diệp Vũ vô cùng chói lóa, trong phút chốc, tựa như cảnh xuân tuyệt sắc, trăm hoa đua nở!
Nhìn phong thái đại tiểu thư nhà họ Diệp của thành phố Bắc Trữ bị che dấu lâu nay, vẻ mặt lạnh lùng của Quân Minh Dực xuất hiện một nụ cười ẩn ý.
Không ngờ chiếc đuôi chạy theo mình ngày nào giờ đã trở thành tiểu thư danh môn chân chính, anh ta cũng nhìn ra được là cô xinh, nhưng nằm mơ anh ta cũng không ngờ, chiếc đuôi nhỏ Diệp Vũ khi xưa nay lại xinh đến hoa nhường nguyệt thẹn như này!
Sự xinh đẹp này vậy mà lại bị chôn giấu suốt mười năm!
Nhưng cho dù vậy, Quân Minh Dực cũng không cảm thấy có gì để hối tiếc, mà trong lòng ngược lại còn có chút cảm giác thành tựu!
Tự tay bóp nát bông hoa xinh đẹp này, tàn phá nó, một viên minh châu lại cam chịu bị mài dũa thành một viên đá tầm thường xấu xí, nhưng sau cùng lại vì bản thân mà nở rộ! Mọi người đều cho rằng, Diệp Vũ cô ngu ngốc, trèo cao đòi với tới nhà họ Quân, với tới tam thiếu gia nhà đó, Diệp Vũ cô căn bản là không xưng với Quân Minh Dực anh!
Nhưng hôm nay, người con gái trong váy cưới đỏ rực kia, tỏa sáng đến lóa mắt, việc này cứ như một bạt tay từ trên trời giáng xuống mặt nhà họ Quân và Quân Minh Dực, đánh một phát đau thấu tim gan! Đau đến nổi bọn họ cảm thấy nhục và hận vô cùng!
Chẳng lẽ sự si mê lệ thuộc suốt hai mươi năm qua chỉ là diễn thôi sao? Sự không cam tâm như nhấn chìm Quân Minh Dực!
Dù trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng bên ngoài Quân Minh Dực vẫn tỏ vẻ dịu dàng từ tốn, nói chuyện nhẹ nhàng: "A Vũ, em đến muộn!"
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó, trong lòng Diệp Vũ thắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...