Hào Môn Tranh Đấu
Quân Minh Dực đã quen với việc để vị hôn thê nhỏ bé này sống dưới ánh hào quang của mình, không biết từ bao giờ cô bắt đầu trở nên nhạt nhòa tầm thường đến thế, anh ta chưa bao giờ để tâm để nhìn ra điều đó, thậm chí anh ta còn quên mất đi dáng vẻ ngày xưa của cô trông như nào.
Nhưng Diệp Vũ hôm nay, mang trong lòng sự hận thù, đã xé bỏ lớp áo ôn hòa nhu thuận, thay vào đó là dáng vẻ bướng bỉnh liều lĩnh từ sâu trong tâm hồn.
Những ánh mắt đổ dồn về cô, Diệp Vũ cười nhẹ, từ từ đứng lên, nhấc đuôi váy cưới hình phượng hoàng, từ từ bước xuống, từng bước đi mang theo phong thái cao quý của tiểu thư nhà họ Diệp, lưng thẳng, cằm hơi hất lên tạo nên sự cao ngạo.
Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt mang theo sự uy nghi hờ hững trước giờ chưa từng có.
Cô ung dung bước đi, mỗi một bước chân của cô như đâm vào lòng Quân Minh Dực một nhát, từng bước ép sát khiến anh ta hít thở không thông.
Diệp Vũ của giây phút này quá mức rực rỡ, rực rỡ đến mức người khác không dám nhìn thẳng!
Mái tóc đen như mực, mềm mại như tơ lụa cao cấp, dùng trâm ngọc thượng hạng nhẹ nhàng búi lên, lưu tô được kết hợp từ màu đen của trân châu phối hợp với phỉ thúy quấn quanh mái tóc dài, trước trán là tóc mái che đi vết thương của cô.
Da dẻ của Diệp Vũ rất đẹp, làn da của cô mềm mại trắng nõn tựa như ngọc như tuyết, sáng bóng tựa sứ, khiến cho người người thèm thuồng, ngũ quan quyến rũ phóng khoáng, đôi mắt nhỏ cong cong tựa hoa đào, ánh mắt kia sóng sánh yêu kiều, tất cả tạo nên một vẻ đẹp mê mị trời sinh, khiến người khác cầm lòng không được.
Chiếc cằm nho nhỏ hơi hất lên, tiếp xuống là chiếc cổ trắng nõn, dưới nữa là xương quai xanh ẩn hiện, mặc cho kiểu áo này cổ xửa vẫn không che nổi sự đầy đặn nở nang trước ngực! Một cái nhăn mày, một tiếng cười đều mị hoặc đến mê người!
Khí thế cao cao tại thượng lại vô cùng quyến rũ đó, tựa như hờ hững nhìn chúng sinh thuần phục dưới chân mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...