Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó, trong lòng Diệp Vũ thắt lại.
Kiếp trước, Diệp Vũ cô thật sự quá ngu! Ngu ngốc chạy từ hiện trường tai nạn ở quán rượu đến đây, cả người nhếch nhác, còn bị các phóng viên sớm đã đứng đợi ở hôn lễ chụp hình, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Diệp tại hôn lễ lại xuất hiện thê thảm như một con chó.
Chính vì thế mà cô đã trở thành trò cười lớn nhất cho cả thành phố Bắc Trữ, người người nhà nhà đều cười nhạo đại tiểu thư nhà họ Diệp tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã sợ mình không gả đi được, ngay cả người làm của nhà họ Quân cũng dám coi thường cô.
Cho nên lần này Diệp Vũ cô sẽ không ngu như vậy nữa, hôn lễ có thể tới trễ, nhưng tuyệt nhiên không thể mang bộ dạng nhếch nhác xuất hiện tại đây!
Diệp Vũ cô phải phong quang rực rỡ gả đi!
Nhìn thấy Diệp Vũ có chút xuất thần, Quân Minh Dực lộ ra nụ cười khoái trí, ánh mắt lộ ra chút cưng chiều, làm cho người khác khó lòng cự tuyệt, nhẹ nhàng kéo tay Diệp Vũ, giống như có chút ngạc nhiên: "A Vũ, áo cưới anh chọn cho em đâu? Anh cứ nghĩ...!em sẽ thích bộ áo cưới đó, đó là anh tự mình bay qua Pháp mời chuyên gia đặt làm cho em đó, em gái của anh thích bộ đấy lắm!"
Quân Minh Dực có thể tự tin nói vậy là vì suốt mười năm qua Diệp Vũ đều xem lời anh ta nói như thánh chỉ mà tuân theo, anh ta tin rằng chỉ cần mình nói như vậy, vị thanh mai trúc mã Diệp Vũ này sẽ ngoan ngoãn đi thay áo cưới, mặc chiếc áo cưới kia, yên phận làm một Diệp Vũ tầm thường mờ nhạt.
Ở thành phố Bắc Trữ này, chỉ cần Quân Minh Dực anh ta tỏa ra hào quang là đủ, không cần người đàn bà nào đến đây cướp đi ánh hào quang đó!
Kiếp trước cũng như vậy, Quân Minh Dực không thích Diệp Vũ trở nên xinh đẹp.
Cho dù kết hôn, trang sức hay áo cưới đều dùng những thứ bình thường nhất.
Diệp Vũ lúc ấy còn cho rằng Quân Minh Dực không thích mình trở nên nổi bật bị người khác dòm ngó, cô còn lén hạnh phúc vì điều này, nhưng thật ra tất cả chỉ vì Quân Minh Dực không muốn sự xuất sắc của cô bị phát hiện.
Anh ta muốn để mọi người cho rằng Diệp Vũ cô trèo cao với lấy tam thiếu gia nhà họ Quân, còn Diệp Vũ cô chỉ bình hoa di dộng ngu si.
Trong lòng Diệp Vũ thầm niệm kinh Phật cho tịnh tâm, cố kìm lại cảm xúc muốn đâm anh ta một nhát cho xong.
Diệp Vũ nâng mắt, ánh mắt chuyển động, nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của Quân Minh Dực, tựa như sợ hãi nhìn Quân Minh Dực, dáng vẻ có lời muốn nói lại thôi, chầm chậm nói: "Anh Minh Dực..."
"Ừ?" Ánh mắt Quân Minh Dực vô cùng chăm chú nghiêm túc nghe: "Sao thế? Đừng sợ, có gì thì cứ nói không sao."
Ánh mắt Diệp Vũ sáng lên, khóe môi cong lên, bước từ từ lên phía trước, ghé gần tai của Quân Minh Dực, bờ môi lướt qua tai anh ta, mang theo chút rung động...!Lời nói ngây thơ nhưng lại đầy kiêu căng quấn lấy hai người.
"Gu thẩm mỹ của anh...!Tệ quá! Cái thứ quần áo rẻ mạt đó mà anh còn muốn tôi mặc? Anh không muốn giữ mặt mũi, nhưng Diệp Vũ tôi thì vẫn muốn giữ đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...