Quân Minh Dực đứng ở cửa sổ sát đất nhìn chăm chú vào cô dâu đang ngồi trên ghế phượng hoàng vàng, trên khuôn mặt đẹp trai kia vẫn trước sau như một nở một nụ cười lịch sự, dường như anh ta thật sự vui vẻ trước màn xuất hiện đầy tráng lệ của cô dâu, nhưng sâu trong đôi đồng tử màu nâu kia lờ mờ tỏa ra một tia sáng kì lạ như đang phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng.
Còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt có một bàn tay vỗ lên vai Quân Minh Dực, theo sau đó lập tức vang lên một tiếng cười đùa cợt kèm theo chút trêu chọc: "Minh Dực, thằng nhóc cậu đúng là may mắn thật đấy… Chậc chậc, không chỉ lấy được cô vợ xinh đẹp quyến rũ như vậy, mà còn vô cùng giàu có.
Công việc kinh doanh của người đẹp tài sắc vẹn toàn này có vẻ cũng không tệ lắm."
Bốn chữ “tài sắc vẹn toàn” này làm cho anh ta cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, yên lặng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà chỉ mỉm cười nói: "Lam Đình, nếu cậu hâm mộ tôi như vậy thì nên sớm quay về nhà bàn bạc với ba mẹ về chuyện kết hôn đi."
Trước mặt Quân Minh Dực là Lam Đình cũng chính là bạn thân bốn năm học đại học và ba năm thạc sĩ.
Anh ta vốn là người phong lưu đa tình nên đường tình duyên của sớm đã dày như da lợn rừng, anh ta không biết giữ hình tượng là gì mà nói ra lời trêu chọc: “Tôi cưới vợ hả? Cậu đang nói đùa đấy à? Vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng, kiểu kinh doanh lỗ vốn như này tôi sẽ không làm! Nhưng nói thật, vừa nhìn thấy người vợ này của cậu đã thấy trong lòng ngứa ngáy… Không được, lát nữa tôi phải mời em dâu mấy ly, đến lúc đó không biết tài tử cậu có bằng lòng không?”
Quân Minh Dực mỉm cười nhẹ, giơ tay tặng cho người bạn thân Lam Đình một cái bắt tay, sau đó chầm chậm bước ra cửa khách sạn đón cô dâu trước ánh mắt đang ghen tị của đám đàn ông xung quanh.
Diệp Vũ ngồi yên lặng trên ghế phượng hoàng vàng nhìn chăm chú vào cửa khách sạn, nhìn bóng dáng Quân Minh Dực ở cửa, nhìn đám phóng viên và khách khứa đang theo dõi xung quanh, cảnh tượng quen thuộc này khiến cô nhớ lại cuộc hôn nhân đầy lừa dối và âm mưu ở kiếp trước!
Chiếc xe từ từ chạy về phía cửa khách sạn, cơ thể cao lớn tuấn tú của Quân Minh Dực càng ngày càng gần, nụ cười dịu dàng trìu mến nở rộ trên khuôn mặt đẹp đến mức chói mắt của anh ta, trong sự ung dung cao quý dường như có chút gì đó dịu dàng hướng về cô.
Rung động lòng người, ngọt ngào như một giấc mơ, thật là đẹp đẽ, nhưng thật ra… anh ta chính là mặt người dạ thú!
Tam thiếu gia nhà họ Quân cười rộ lên như một loại chất độc đáng sợ nhất trên đời được bọc bên trong viên kẹo ngọt, được đóng gói trong một chiếc hộp xinh xắn, nhưng cho dù bên ngoài có đẹp đẽ và giàu có đến đâu cũng không thể che giấu được sự độc ác ở bên trong.
Chỉ sợ Quân Minh Dực không biết rằng, giờ phút này cô dâu trông có vẻ hạnh phúc mà anh ta đang tiếp đón này, đang cố gắng dùng sức đè nén xuống sự hận thù khó quên trong lòng! Cô phải dùng không biết bao nhiêu sự tự chủ của bản thân để có thể ngăn không cho chính mình xông lên phía trước cắn chết tươi anh ta!
Diệp Vũ sẽ không bao giờ quên cái tên Quân Minh Dực này, người đàn ông với vẻ ngoài đẹp trai ấm áp đã nhẫn tâm đẩy người vợ mười năm của mình xuống vực sâu chỉ vì tham vọng.
Cuối cùng cũng đến trước cửa khách sạn, xe thể thao chầm chậm đỗ ở mép thảm đỏ, chiếc ghế phượng hoàng vàng rực rỡ đang tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Người con gái ngồi yên lặng trên chiếc đệm lụa nhung màu vàng, trên người mặc một chiếc váy cưới màu đỏ tươi chính là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Váy cưới đẹp đẽ được làm bằng sợi tơ tằm thiên nhiên màu đỏ thẫm, trên váy cưới có họa tiết phượng hoàng được thêu tay vô cùng cẩn thận, tô điểm trên đó là những hạt ngọc phương Đông trông sống động như thật, cái "đuôi phượng" màu vàng kim kéo dài phía sau.
Đây là một chiếc váy cưới lộng lẫy, thậm chí những lớp ánh sáng vàng nhạt còn từng tầng gợn như sóng nước, làm nổi bật lên sắc đẹp tuyệt trần của cô dâu.
Bên trong sự cao quý đó chính là phong thái thanh lịch quyến rũ trời sinh chỉ thuộc về duy nhất một mình cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...