Editor: Thùy Trang Nguyễn
Âm nhạc vang lên trong sự kinh ngạc, thảm màu tím lập tức chiết xạ ra dải ánh sáng giống như tinh hà, lấp lánh toàn bộ hội trường.
Trang Hạo Nhiên đón nhận những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mặt bộc lộ nụ cười vô cùng mị lực cùng mê người, hai tròng mắt lóe ra tia sáng, nhìn toàn bộ những vị khách có mặt trong tiệc cưới xong, lúc này mới thâm tình mà săn sóc nhẹ nâng bên hông vợ mình, giúp đỡ cô cẩn thận từng ly từng tý đi lên chiếc thảm màu tím, còn săn sóc nhẹ vén váy cô lên. Chính là vìđộng tác rất nhỏ này dẫn tới nữ tân khách toàn hội trường hâm mộ tim đập liên tục, có thật nhiều những thiếu nữ quý tộc châu Âu từng phải lòng Trang Hạo Nhiên, bao gồm công chúa, nhìn một màn này đều nhao nhao tan nát cõi lòng.
Đường Khả Hinh bộc lộ nụ cười ngượng ngùng tươi cười, tay nhẹ nhàng đặt vào khuỷu tay chồng mình, như vậy ưu nhã ung dung cất bước đi về phía trước. Làn váy dài khẽ đung đưa, lộ ra vẻ đẹp truyền thống Trung Quốc tinh xảo mà mộng ảo nhất, man diệu cất bước khẽ đi về phía trước, hiển thị vẻ tôn quý như hoàng hậu.
Vô số tân khách, nhất là nam tân khách nước ngoài nhìn về phía Đường Khả Hinh như vậy tỏa ra vẻ xinh đẹp ưu nhã của người phụ nữ phương Đông, đều phát ngốc.
Trang Hạo Nhiên bộc lộ nụ cười thâm tình, mang theo dáng vẻ gần như kiêu ngạo cùng tự hào, thật sâu liếc mắt nhìn vợ mình một cái, lúc này mới đón tiếng vỗ tay nhiệt liệt của moị người, nhẹ nắm tay cô cùng nhau tiếp tục đi về phía trước. Mà Đường Khả Hinh thì chăm chú đi theo, ngay cả trên cầu thang màu tím đều ngọt ngào mà ôn nhu nhìn chồng mình, vô luận là đứng bên cạnh anh hay là đứng phía sau đều có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm của anh vây quanh mình. Không cần biết đi đâu, đều cam nguyện đi theo, các vị tân khách nhìn một màn này cũng không khỏi tâm tình dập dờn, cảm giác bọn họ xác thực vô cùng yêu nhau mới có thể ăn ý, ngọt ngào ở cùng một chỗ như vậy. Hạ Tuyết ngồi một mình giữa yến hội, cũng thập phần cảm xúc nhìn một màn này, nghe nói chuyện xảy ra giữa tình yêu của bọn họ, cảm thán khó có được duyên phận, cùng ngây thơ lại có thể gian khổ kéo dài, đồng cam cộng khổ, cô lại bộc lộ nụ cười tán thưởng.
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh nắm tay nhau, trước hết đứng trên bậc thang, xoay người hướng đến các tân khách phía trước phất tay một cái, thừa dịp yến hội chưa bắt đầu, tiến vào bên trong tòa thành tiến hành nghi thức châm trà.
Các tân khách nhiệt liệt tiếng vỗ tay.
Bên trong phòng yến hội trong tòa thành!!
Bên trong một trận nhiệt liệt phi phàm, đầu tiên là Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần ngồi trên chiếc bàn kiểu Trung Quốc cùng Tô Linh vừa nói chuyện vừa cười. Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi cũng bộc lộ nụ cười vui mừng. Ân Nguyệt Dung thì càng không cần phải nói, ngóng trông chén trà này của con dâu đến sốt ruột, chốc chốc lấy khăn tay che mặt, mừng rỡ không nói nên lời. Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, nhìn về phía dáng vẻ này của vợ mình không khỏi cười rộ lên. Đường Chí Long thì cùng vợ ngồi một bên, cũng bộc lộ nụ cười khiêm tốn. Nhã Tuệ cùng đi cha mẹ, cùng Tiêu Đồng, còn có mấy người Lâm Sở Nhai, tất cả đều ngồi ở bên trong cao giọng nói chuyện. Mà mười hai phù dâu thì mặc váy ngắn tơ tằm màu vàng nhạt dần, mái tóc búi tao, bộc lộ vẻ ngọt ngào tươi cười ngồi một bên. Bà Chu thì bận trước bận sau, dặn dò hai vị quản gia chuẩn bị chén trà không giống nhau, dâng trà cho Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung nhất định phải "Kỳ môn hồng trà", dì Lý nghe xong tức khắc quay người đi về hướng để trà trong sảnh, dặn dò người hầu phải nhìn thật kỹ trà đưa lên.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ mỉm cười đi tới, nhìn về phía các trưởng bối tử mỉm cười nói; "Cha, mẹ! Các trưởng bối...... Hạo Nhiên và Khả Hinh sắp vào tới!"
Không bao lâu sau, quả nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
Trang Hạo Nhiên khuynh khắc cùng Đường Khả Hinh kinh diễm vạn phần, ăn ý mà thâm tình cất bước đi vào phòng yến hội kiểu Trung Quốc, nhìn các trưởng bối cùng bằng hữu tốt đều đứng ở bên trong, nhao nhao nhiệt liệt nhìn về phía chính mình, bọn họ tức khắc bộc lộ sự ngọt ngào mà hơi nụ cười thẹn thùng.
Mọi người thấy hai người bọn họ như vậy ăn ý, tất cả đều thất thanh cười to lên, nhất là Ân Nguyệt Dung như vậy trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh tối nay mặc như vậy duy mỹ động lòng người, như vậy khôn ngoan như chú chim nhỏ nép vào trong lòng con trai mình, như vậy ngượng ngùng cười, hai tròng mắt của bà khuynh khắc đỏ bừng, không biết thế nào kích động không nói nên lời...
Bà Chu tức khắc trong thời khắc ấm áp mà cảm động này, bảo dì lý mang đến hai chén trà hoa sen chén ngọc "Kỳ môn hồng trà", lúc này mới bộc lộ nụ cười vui mừng nói: "Chủ tịch Trang, phu nhân Trang, tục ngữ có nói, con dâu chưa dâng trà qua cửa, cũng chưa tính là kết thúc buổi lễ. Nay phúc đường cao chiếu, chính là thời khắc con trai con dâu mang ơn cha mẹ đã nhận lời hôn lễ này, mời hai vị ngồi xuống."
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung liếc mắt nhìn nhau, cũng không khỏi cảm xúc muôn vàn, đây đó do dự kích động một hồi, sau đó mới để người hầu đỡ chậm rãi ngồi xuống hai chiếc ghế long phượng chính giữa sảnh.
Dì Lý tự mình đặt hai miếng đệm màu tím đặt phía trước.
Trang Hạo Nhiên sau khi nghi thức bắt đầu, tức khắc bộc lộ nụ cười cảm kích, nhẹ nâng đỡ vợ mình cất bước đi tới trước mặt cha mẹ, cùng nhau tôn kính quỳ xuống, nhất là Đường Khả Hinh, vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười, nhẹ nhấc lên làn váy thật dài, quỳ xuống chiếc gối mềm mại màu tím, tâm tình không hiểu sao kích động dâng trào.
Bà Chu tự mình bê một chén "Kỳ môn hồng trà" đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên mới nói: "Tổng giám đốc Trang, bây giờ cử hành hôn lễ, phận làm con, liền tự thành một trường phái riêng, có lời cảm ơn gì thì hãy nói đi."
Lời này vừa nói ra, Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần, Tô Linh đẳng, tất cả mọi người đều thật sâu nhìn về phía người đàn ông trước mặt này.
Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi thu lại, trước tiên chậm rãi tiếp nhận chén trà, mới thật sâu nhìn về phía cha mẹ nói; "Cha, mẹ, qua nhiều năm như vậy, hai người cực khổ, sau một khắc Hạo Nhiên được sinh ra kia, hai người ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng con, thậm chí hàng đêm không được chợp mắt ôm con, lo lắng con khóc... Tình yêu này so với núi cao, so với biển sâu, là Hạo Nhiên đời đời kiếp kiếp, thập sinh thập thế cũng không có cho rằng báo đáp đủ, chỉ mong kiếp sau, kiếp sau sau nữa Hạo Nhiên còn là con trai của hai người, hai người vẫn còn là cha mẹ của Hạo Nhiên... Cảm ơn hai người đã ban tặng Hạo Nhiên một cái tên có thể đội trời đạp đất như vậy. Hôm nay là Hạo Nhiên cùng Khả Hinh cộng giai liền cành, tương lai chúng con nhất định sẽ phụng dưỡng tốt cha mẹ. Con trai và vợ tại đây kính trà cha mẹ. Cảm ơn ân tình nhiều năm của hai người, đem tất cả tốt đẹp nhất đều cho con "
Trang Hạo Nhiên nói xong, hai tròng mắt khuynh khắc hồng hào, hai tay giơ chén trà nóng trước đưa tới trước mặt cha.
Ân Nguyệt Dung nghe con trai nói những lời này, sớm đã khóc không thành tiếng, cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt, không khỏi nghẹn ngào nói: "Qua nhiều năm như vậy, cha con xác thực cực khổ, con hồi bé ai cũng không muốn, cố nài cha ôm mới bằng lòng ngủ... Mặc dù cha con ‘thỉnh thoảng đánh con, thế nhưng lại cũng không có bất kỳ người nào so ông ấy yêu con hơn. Ông ấy xác thực đã đem tất cả đều cho con..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại kích động nhìn về phía cha mình, nghẹn ngào nói; "Cha... Mời cha uống trà..."
Hai tròng mắt Trang Tĩnh Vũ hồng hào kích động nhìn về phía con trai, mặc dù nửa quỳ ở trước mặt của mình, lại vẫn như cũ đẹp trai nghiêm nghị, cho tới bây giờ cũng không tiếc đem đứa con trai này giao cho bất luận người nào nuôi nấng, ngay cả mời thầy giáo, đều là thiên chọn vạn chọn. Ông trầm mặc ngóng nhìn một hồi, cuối cùng thong thả vươn tay tiếp nhận chén trà nóng kia, nhẹ đưa lên miệng, liền biết đây là "Kỳ môn hồng trà", hiểu rõ tâm ý con trai liền mỉm cười nói; "Ngoan... Con sau này phải đối xử với Khả Hinh thật tốt, biết không? Con bé thế nhưng là đứa bé khôn ngoan hiểu chuyện a "
Trang Hạo Nhiên tức khắc cười gật đầu nói; "Vâng!"
Người hầu lại bê một chén "Kỳ môn hồng trà" khác đưa tới trước mặt anh.
Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi tiếp nhận một chén "Kỳ môn hồng trà" khác, trầm mặc đưa tới trước mặt cha mình, mặt bộc lộ nụ cười cảm kích, thập phần ôn nhu gọi; "Mẹ... Mời mẹ uống trà."
Ân Nguyệt Dung im lặng không lên tiếng, chỉ là một bên lau chùi nước mắt, một bên tiếp nhận chén trà nóng kia, đưa lên khóe miệng, mới bộc lộ nụ cười nghẹn ngào kích động nói; "Ngoan. Hôm nay biểu hiện rất khá, tương lai phải đối xử với Khả Hinh như thế."
Bà Chu tức khắc tiến lên, lại bê hai chén “ Kỳ môn hồng trà” cười nói; "Hiện tại mời hai vị tiếp nhận chén trà của con dâu."
Mọi người nghe lời này, nhao nhao bộc lộ nụ cười cảm động nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh tức khắc bộc lộ dáng vẻ ngượng ngùng hưng phấn, rõ ràng cũng đã quỳ gối lên tấm đệm màu tím kia, lại vén nhẹ làn váy nặng kia, tiến lên phía trước một chút, động tác này dẫn tới mọi người cười vang, nhất là Đường Chí Long nhìn con gái bảo bối đều không khỏi cúi đầu bật cười.
Bà Chu trong trận tiếng cười này, nhận lấy chén trà thượng đẳng "Bích loa xuân", đưa tới trước mặt Đường Khả Hinh nói; "Đều nói cha là trời, mẹ là đất, thế gian này không có gì lớn lao hơn. Hi vọng tiểu phu nhân sau khi về nhà chồng, có thể tôn trọng cùng kính nể, phụng dưỡng cha mẹ chồng thật tốt. Nào, đến kính trà."
Đường Khả Hinh tức khắc bộc lộ kích động tươi cười, chậm rãi vươn tay nhẹ tiếp nhận chén trà nóng "Bích loa xuân", đưa đến trước mặt Trang Tĩnh Vũ, xấu hổ ngượng ngùng kéo dài, mãi mới nhỏ nhẹ lên tiếng, trực tiếp kêu: "Cha... Mời cha uống trà..."
"Ha ha ha..." Mọi người lại một trận cười to, liền ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cũng không khỏi bật cười.
Trang Tĩnh Vũ cao hứng cười toe toét, nhìn về phía Khả Hinh như vậy khôn ngoan hiểu chuyện, tức khắc vừa cười vừa gật đầu hớp một ngụm trà bích loa xuân kia, nói; "Ngoan ngoan! Cha thích dáng vẻ khả ái của Khả Hinh, tương lai nếu như Hạo Nhiên có đối với con không tốt, con liền nói cho cha, cha thu thập nó cho con!"
"Vâng!" Đường Khả Hinh rất không khách khí cười đáp.
Bà Chu lại bê một chén "Bích loa xuân" đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh nói: "Tiểu phu nhân kính trà phu nhân..."
Đường Khả Hinh tức khắc lại bộc lộ dáng vẻ ngọt ngào khôn ngoan tươi cười, chậm chạp vươn tay nhận chén trà "Bích loa xuân" kia, đưa tới trước mặt Ân Nguyệt Dung, nhìn về phía người thiên hạ vô địch này, nhẹ kêu: "Mẹ... Mời mẹ uống trà!"
"Ai!!" Ân Nguyệt Dung nghe thấy một tiếng kia, toàn bộ trái tim đều mềm ra, bà một bên vươn tay tiếp nhận chén trà nóng, mới nghẹn ngào kích động cười nói: "Khả Hinh, nhà chúng ta nhất định sẽ yêu thương con thật tốt! Đem con cùng mặt trăng như nhau, so với con trai sẽ càng yêu thương hơn, so với con gái cũng muốn yêu thương hơn. Con sau này nếu có ủy khuất gì, đều phải nói với mẹ, ngàn vạn lần không được để ở trong lòng, biết không?"
"Biết!" Đường Khả Hinh tức khắc gật đầu.
Ân Nguyệt Dung thực sự hài lòng được kích động nghẹn ngào, bê chén trà khẽ nhấp một ngụm, nước mắt liền không kìm được chảy xuống, lại nhanh chóng dùng khăn tay lau đi, mới chậm rãi cầm lên hai phong bao màu đỏ vàng đưa tới trước mặt Đường Khả Hinh nói; "Đến đây, đây là một phần nho nhỏ tâm ý của cha mẹ, cầm lấy."
"Cảm ơn cha mẹ..." Đường Khả Hinh tức khắc thật vui vẻ ngọt ngào nhận lấy, nhẹ nắm vào trong ngực, như vậy hạnh phúc cùng kích động.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay mặt sang, nhìn về phía dáng vẻ đáng yêu như vậy của vợ mình, cảm xúc anh càng dâng trào.
Trong đám người, tất cả mọi người đều cao hứng bừng bừng, chỉ có Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc nhìn một màn này, mỗi người đều có tâm sự khó mà nói ra, cho đến khi bà Chu mời hai người ngồi xuống, bọn họ cũng còn trầm mặc do dự...
Tưởng Thiên Lỗi như vậy nhìn về phía cha mẹ, tâm hơi tê rần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...