Khắp nho viên, càng lúc càng chìm trong bóng tối, ánh đèn tòa nhà, chợt tắt, kỹ sư ngửa đầu vẫy tay từ biệt, mọi người kết thúc công việc!!
Bạch Di Dung ôm chặt máy ảnh của mình, mặt bộc lộ vẻ khẩn trương, kề sátmặt vào tường, hai mắt run rẩy sợ hãi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, sợ đến mức một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ muốn liên tiếp lui về phía sau, hai chân đá vào túi vải bố trên mặt đất, túi ngủ màu xanh đậm cư nhiên rơi ra, lộ ra màu sắc tương tự màu xanh của vườn nho.
Tưởng Thiên Lỗi mặt bộc lộ thần sắc nhàn nhạt, cụp mí mắt xuống, liếc mắt nhìn túi ngủ trong túi vải bố của người kia, anh lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt.
Bạch Di Dung cắn chặt môi dưới, mình cũng xem xét liếc mắt nhìn cái túi ngủ kia một cái, mặt đỏ bừng, tức khắc mất mặt cúi đầu, không dám nói chuyện.
Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, lẳng lặng nhìn về phía Bạch Di Dung, nghi ngờ hỏi: "Cô đêm hôm thế này, lại như con khỉ leo lên vách tường đi vào nho viên của tôi, còn chuẩn bị túi ngủ, là tính toán qua đêm ở trong nhà người khác sao?"
Bạch Di Dung lại cắn chặt môi dưới, muốn nói gì đó, lại thực sự xấu hổ mất thể diện nói không nên lời.
"Tôi thực sự rất bội phục tinh thần chuyên nghiệp của cô!" Tưởng Thiên Lỗi lại thật sâu nhìn về phía cô gái trước mặt, nói: "Vì phỏng vấn, ngay cả tính mạng cũng không màng. Nhưng tôi muốn biết, một tin tức mà người ta muốn đạt được, chỉ bằng thủ đoạn hạ lưu kia của cô, có thể lấy được vật có giá trị gì?"
Bạch Di Dung lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khẩn trương nói; "Tổng giám đốc Tưởng, ngài không thể nói như vậy. Tư liệu ký giả truyền thông phỏng vấn, có rất nhiều phương pháp!"
"Bao gồm cả việc cô phạm pháp luật, leo tường xông vào chỗ của người khác?" Tưởng Thiên Lỗi nhắc lại cho cô nhớ.
"......" Bạch Di Dung lập tức bực bội, lại sợ hãi xấu hổ bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không có cách nào khác! Hiện tại ký giả toàn thành đều đến khách sạn Á Châu, mỗi người đều dùng bảo vật của mình, có vài người một buổi tối dùng tiền vào khách sạn, mô hình máy bay của vài người cũng đã xuất hiện! Tôi có thể làm sao a? Ở nơi này một buổi tối, chi phí thấp nhất cũng đã năm nghìn, một ly cà phê sẽ phải mấy hai ba trăm, phí phục vụ cũng phải năm mươi! Tôi nếu như không có bản thảo, kỳ thực tập này không qua, thực sự phải rời khỏi tòa soạn rồi!"
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, nhìn về phía cô gái trước mặt.
Bạch Di Dung cũng lập tức ngẩng đầu, vươn hai tay không ngừng xoa xoa, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khẩn cầu nói: "Tổng giám đốc Tưởng! Ngài hãy bỏ qua tôi một lần, tôi thật không phải cố ý, tôi thực sự rất muốn phỏng vấn ngài! Ngài không biết có bao nhiêu người đối với ngài cảm thấy hứng thú thế nào đâu, thế nhưng ngài lại cứng răn khiêm tốn, tôi thật không có cách nào, dù sao cũng phải vơ vét được chút da lông trở về, đây là cơ hội cuối cùng của tôi! Ngài...... Ngài... Nhân từ chút đi! Xin nhờ! Nếu như ngài tức giận, xin làm như cái gì cũng không thấy, tôi tức khắc từ chỗ tới quay ra ngay!"
Nói cho hết lời, cô bé này luống ca luống cuống cúi người xuống, nắm lên túi vải, đã muốn xoay người một lần nữa lại bò tường rời đi, vẻ mặt kinh hoảng thất sắc, ai ngờ vừa mới xoay người...
"Đứng lại!" Thanh âm lạnh lùng truyền đến.
Bạch Di Dung xách theo túi vải, tức khắc xoay người mặt hướng mặt tường, vẻ mặt cầu xin, khẩn trương nhắm mắt lại, nghĩ lần này xong đời rồi!!
Tưởng Thiên Lỗi lại nhàn nhạt nhìn bóng lưng cô gái trước mặt, hai tròng mắt thâm thúy lóe lên, do dự một hồi, mới chậm rãi nói: "Cho tôi thời gian cụ thể đi..."
Bạch Di Dung trợn tròn hai mắt, lập tức xách túi vải xoay người, sửng sốt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, bộc lộ sự khiếp sợ, không thể tin nổi chính mình vừa nghe thấy câu gì, kích động đến mức run run rẩy rẩy hỏi: "Ngài... Ngài nói cái gì?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Bạch Di Dung, tự có tâm sự, vi do dự một hồi, mới ngữ khí cơ hồ khẳng định nói: "Cho tôi thời gian cụ thể, đồng ý nhận phỏng vấn của cô."
Bạch Di Dung thở hốc vì kinh ngạc, mặt bộc lộ thần sắc vừa mừng vừa sợ, không nhịn được kêu lên nói; "Thật vậy sao? Anh thực sự đồng ý nhận phỏng vấn của tôi? Lúc nào? Hiện tại có thể chứ? Tôi đến phòng làm việc của anh! Hay trong nhà, phòng của anh cũng được!"
Tưởng Thiên Lỗi cau mày, nhìn cô gái trước mặt nói những lời không kiểm soát được, anh lại bất đắc dĩ nhàn nhạt nói: "Tôi chọn thời gian hẹn. Nhưng tôi không gọi điện thoại cho cô trước, không cho cô lại tới quấy rối, cũng không được lại xuất hiện trước mặt của tôi. Tôi không có thời gian đi tha thứ cho một người không quan trọng, cũng không có thời gian phiền não vì một người không quan trọng!"
Bạch Di Dung lập tức vui vẻ cười rộ lên, vội vàng gật đầu nói: "Tôi sẽ như vậy! Tổng giám đốc Tưởng! Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt của ngài, chỉ cần ngài đồng ý với tôi, tôi liền tin ngài nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn, tôi sẽ vẫn chờ ngài! Đến đến đến, đây là số di động của tôi, mượn bút của ngài một chút!"
Cô tức khắc không lớn không nhỏ, vui mừng cười rộ lên, muốn đưa tay hướng Tưởng Thiên Lỗi lấy bút!
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn về phía cô, nói: "Không cần. Tôi biết cô là ai, tôi biết thế nào để lien lạc với cô. NChuyện cô leo tường vào, chuông báo động toàn bộ khách sạn Á Châu đều vang, thậm chí còn kích động đến hơn ba ngàn mạng lưới an ninh của khách sạn, đại danh của cô đã sáng chói trong bảng xếp hạng, Bạch tiểu thư!"
Bạch Di Dung mặt bộc lộ vẻ khó xử, lại bật cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nghe nói an ninh khách sạn Á Châu làm việc, có thể so sánh với Nhà Trắng, cô lại xin lỗi nói: "Đúng... Xin lỗi! Tôi sai rồi, ngài tha thứ cho tôi."
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói nhảm nữa, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt, hơi nghiêng người...
Bạch Di Dung hiểu ý, tức khắc vui vẻ tươi cười, xách túi vải cất bước đi về phía con đường nhỏ nơi nho viên xanh thẳm...
Tưởng Thiên Lỗi không có ngăn cản, chỉ là tùy ý cô bé này cất bước đi ra khỏi nho viên, mặt anh lại bộc lộ vẻ nhàn nhạt, nhìn về phía nho viên mênh mông vô bờ trước mặt...
Bạch Di Dung thật sự vui vẻ hưng phấn tới cực điểm, đeo túi xách nhanh chóng đi ra phía ngoài, lúc muốn ra khỏi nho viên, mới nghi ngờ xoay người, kỳ quái nhìn về phía nơi trống trải tịch mịch trước mặt, khó hiểu nghĩ: Anh ta sao có thể tiếp nhận phỏng vấn của mình? Vì sao lại đột nhiên tiếp nhận phỏng vấn của mình chứ?
Giữa nho viên nồng đậm.
Đông Anh chậm rãi đi ra từ cây nho, cũng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...
Tưởng Thiên Lỗi vẫn thật sâu nhìn về phía nho viên mênh mông vô bờ trước mặt, hai tròng mắt thâm thúy, chỉ có vào thời khắc này mới bộc lộ tình cảm rõ ràng, chậm rãi mà ôn nhu nhìn về phía từng chiếc lá trong bóng cây, cảm thụ được từng quả nho trong suốt lấp lánh kia, thả ra chút hơi thở thơm ngát, dường như nhận thức cô gái kia, mặt cô bộc lộ nụ cười ngọt ngào mà ôn nhu, hai tròng mắt ẩn chứa thiện lương cùng quan tâm, thực sự rất nhiều...
Mặt anh bộc lộ nhàn nhạt tươi cười, dường như nhìn đến ngây người...
Đông Anh lại cảm giác đau lòng, hai tròng mắt lóe ra lệ quang, chậm rãi cất bước đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, lẳng lặng đi theo...
"Cô có phải cảm thấy khó hiểu hay không... Tôi vì sao lại tiếp nhận phỏng vấn?" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt hỏi.
Đông Anh trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nhẹ lưu chuyển hai tròng mắt, thở dốc, sâu thẳm nhìn về phía nho viên, chậm rãi nói: "Mỗi người có lẽ... Ở thời gian thích hợp, đều phải học được thẳng thắn với nội tâm của mình. Học dùng một vài ngôn ngữ, đối với người bên cạnh, giao đãi một chút vấn đề của chính mình, làm một lãnh đạo tốt cần phải là mẫu người biết truyền thụ chuyển giao. Vượt qua chính mình, vượt qua nội tâm, đều phải như vậy. Có lẽ quá đi, lại là một thế giới khác."
Đông Anh nước mắt lăn dài, cô cuối cùng nghẹn ngào nói: "Có đôi khi, tôi rất hận Như Mạt tiểu thư... Cô ấy đã giết chết hạnh phúc của anh..."
Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ tiếu ý, chậm chạp quay đầu, nhìn Đông Anh nói: "Chúng ta không thể đem hạnh phúc của mình, ký thác vào người khác, tất cả đều do mình tạo thành. Quan trọng nhất là, lúc này chúng ta không thể để thời gian của mình trôi qua một cách vô ích..."
Đông Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi lại thật sâu nhìn về phía vườn nho trước mặt, nghe nói thân nho cùng gốc nho có sự tương hỗ lẫn nhau, hai bên sẽ phân cao thấp đi xuống, ngươi càng khát cầu ánh mặt trời, ta lại càng phải mở rộng trong thế giới hắc ám dưới lòng đất, đây là một thế giới mâu thuẫn, đây cũng là một thế giới chân thực... Anh thỉnh thoảng cảm thấy tịch mịch, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thế giới này vẫn còn người nào đó trong thế giới hắc ám kia cùng mình phân cao thấp, mặt anh liền bộc lộ nụ cười nhàn nhạt, cất bước đi về phía trước nói; "Đi thôi... Thời gian cũng không còn sớm, tiệc nạp thái sắp bắt đầu."
"Ngài nghỉ ngơi một chút đi..." Đông Anh đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Cũng đã cảm mạo phát sốt đến tình huống này rồi."
Tưởng Thiên Lỗi nhẹ thở dốc, ho nhẹ hai tiếng, mới chợt cảm thấy nơi cổ họng mình như đang bị hỏa thiêu, nhưng anh vẫn tỏ ra như không có việc gì cất bước đi về phía trước, nói: "Không có việc gì... Tôi xem tình hình yến tiệc ổn định, sẽ rời đi."
Anh nói xong, người cũng đã nhàn nhạt cất bước đi về phía trước, thân ảnh dần biến mất trong nho viên.
Đông Anh đứng trong nho viên, ngẩng đầu nhìn về phía dáng vẻ cô chấp trầm mặc của Tưởng Thiên Lỗi, cô bất đắc dĩ nhẹ thở dốc một hơi, nhưng vẫn từ từ cất bước theo anh cùng đi về phía trước...
Đại sảnh khách sạn Á Châu.
Tiệc nạp thái sắp sửa bắt đầu, đại sảnh khách qua lại như nước, quản lý cùng nhân viên đang cấp bách làm việc, trước sân khấu tối nay cũng thập phần bận rộn, tất cả đồng nghiệp đều nhao nhao tiếp đãi quý khách vào, một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng trước thảm đỏ khách sạn, Trang Hạo Nhiên tối nay mặc âu phục màu đen, cùng sơ mi màu lam đậm, trước ngực cài đóa hoa tơ tằm lam đậm, tiêu sái đẹp trai thời thượng cất bước đi ra thảm đỏ, anh ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn huy hoàng phòng tiệc số một, chiết xạ ra bầu không khí sôi nổi vui mừng, tức khắc vui sướng cảm động tươi cười, tay hơi cài nút áo âu phục, từ từ cất bước đi về phía trước!
"Khụ khụ..." Trong đại sảnh, truyền đến một trận tiếng ho khan trầm thấp.
Trang Hạo Nhiên mới cất bước đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc này, mặt bộc lộ nghi ngờ quay đầu, nhìn phía trước, cư nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục đen, sắc mặt có phần tiều tụy từ phía sau cất bước đi vào đại sảnh, vừa đi lại vừa ho mấy tiếng, thỉnh thoảng còn kéo khăn tay trắng ra, che miệng, để tránh ảnh hưởng đến khách, đôi mắt anh chợt lóe, tức khắc mặt bộc lộ vẻ quái dị, ngữ điệu như chỉ sợ thiên hạ không biết, kêu lên: "Thiên Lỗi! Anh sao thế? Cảm sao?"
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía người này mặc âu phục đẹp trai khí phách như vậy, kiêu ngạc đi tới, trá dị kêu tên mình, anh tức khắc mặt bộc lộ nụ cười chế nhạo cùng tức giận, nói: "Cậu mong tất cả mọi người đều biết tôi muốn chết, cậu mới vừa lòng sao?"
Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ vẻ mặt kinh hỉ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khó hiểu cười nói; "Anh lại có thể sinh bệnh sao? Thật sự sinh bệnh a!? Cảm mạo, hay là phát sốt? Tổng giám đốc Tưởng thiên hạ vô địch, cư nhiên sinh bệnh?"
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt nhìn người trước mặt, lập tức lại cảm giác suy nghĩ của mình từng đợt mờ mịt, anh lại ngượng nghịu thở nhẹ, bất đắc dĩ bực tức chỉ vào anh nói: "Tâm can tỳ phổi của cậu đều là của con lừa sao! Vì hôn sự của cậu, tiệc nạp thái của cậu, tôi bận thành như vậy! Cậu lại tốt ý nói lời như thế!"
Trang Hạo Nhiên tức khắc bộc lộ vẻ oan uổng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói; "Anh đừng nói những lời như thế. Tôi là quan tâm anh, mới nói như vậy thôi. Tôi xem xem, có phát sốt hay không..."
Anh vừa dứt lời, liền tức khắc muốn vươn tay, nhẹ đặt trên trán Tưởng Thiên Lỗi...
Tưởng Thiên Lỗi lại dáng vẻ ghét bỏ buồn nôn đập tay anh, tức giận nói: "Không cần cậu quan tâm! Cút xa một chút cho tôi! Thấy cậu liền phiền!"
"Ai, anh đừng như vậy! Có muốn tôi dẫn anh đi gặp bác sĩ một chút, hoặc là tôi cùng anh về nhà uống thuốc gì đó, anh bình thường cảm mạo đều ăn không vô thứ gì..." Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang vẻ mặt chán ghét, xoay người chuẩn bị lên lầu, anh lại dùng vẻ mặt cười như không cười gọi anh, lại nhìn người kia nhanh chóng biến mất ở cửa lớn phòng tiệc, sắc mặt anh mới hơi thu lại, cảm giác bóng lưng kia xác thực cô đơn mệt mỏi...
Anh cứ như vậy tĩnh lặng đứng dưới cầu thang xoắn ốc, vẫn nhìn về phía nơi bóng lưng kia biến mất, hai tròng mắt nhẹ lóe ra, giữa lúc đang trầm tư, di động lại vang lên, anh yên lặng tự hỏi, tiện tay theo thói quen lấy điện thoại di động ra, nhận cuộc gọi, đáp: "A lô..."
"Đang làm gì?" Thanh âm ngọt ngào nhẹ nhàng ôn nhu vang lên.
Trang Hạo Nhiên nghe thanh âm vị hôn thê, hai tròng mắt lóe ra ánh nhìn thâm tình, mặt lại có chút do dự, suy tư một lúc lâu...
Phòng nghỉ ngơi tiệc nạp thái, mấy tên đại cầm thú đang ở bên trong vừa nói vừa cười, không biết chơi có bao nhiêu vui vẻ!!
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt vọt phòng nghỉ ngơi kia, tay ấn chặt nơi lồng ngực, mặt bộc lộ biểu cảm như sắp chết, trực tiếp kêu lên: "Chịu không nổi! Không chịu nổi! Tâm can tỳ phổi thận cùng nhau đau đến sắp chết!! Mau giết chết tôi đi! Giết chết tôi đi! Đêm nay ngủ không yên rồi!"
"Ai, anh thế này là thế nào?" Mấy người Lâm Sở Nhai bị dọa, vội vã đi qua, quái dị nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, thân thể nằm ngửa trên ghế sa lon, mạnh tay đấm ngực, mặt lại bộc lộ vẻ thống khổ, nói; "Thực sự đau chết mất! Tôi vừa rồi đầu nhất định là bị lừa đẩy, hoặc là lý trí của tôi bị sét đánh!!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lãnh Mặc Hàn cũng tới đến trước mặt anh, nghi ngờ hỏi.
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở phì phò, tay vừa đấm ngực vừa nói: "Thiên Lỗi sinh bệnh, tôi để Khả Hinh đêm nay qua chăm sóc cho anh ta, thuận tiện làm chút gì cho anh ta ăn..."
A!!
Người đàn ông vừa nói xong câu này, lập tức lại đau lòng giống như xé lòng, nói không nên lời!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...