Hào Môn Tranh Đấu 6 Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Một chiếc máy bay trực thăng, chậm rãi bay đến đỉnh núi bên này, tạo ra luồng gió mãnh liệt!

Phương Di đứng trên đỉnh núi, tóc dài đến eo trong nháy mắt bị thổi tung, lại vẫn như cũ mặt lạnh, ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy bay giữa không trung.

Máy bay trực thăng không ngừng xoay tròn theo chiều xoắn ốc, dừng trên không trung một thời gian ngắn, mới từ từ thong thả đáp xuống đất, đến khi mấy vệ sĩ áo đen cùng với Giang Thành, Tiêu Yên từ trong vách núi đi ra tiếp đón, cửa máy bay mới mở ra!!

Trương Thục Dao ngồi cạnh cửa phi cơ, mặt nhàn nhạt tươi cười, ngưng nhìn về vách núi phía trước, một bộ dáng đã sớm định liệu.

Máy bay trực thăng tới gần huyệt động, Tiêu Yên cùng Giang Thành tức khắc sai người chuẩn bị đón tiếp, Trương Thục Dao được hai vệ sĩ đỡ, đi xuống, tiếng giày cao gót vang lên cách cách, vào sơn động tối đen đột nhiên hơn mười con rơi bay ra, muốn đâm hướng Trương Thục Dao!

Trương Thục Dao con ngươi chợt lóe, chém sạch mấy con dơi!

Mấy con đằng sau, định bay lên tấn công cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô thì chuyển hướng bay.

Phương Di đứng trên đỉnh vách núi, nhìn máy bay trực thăng dần dần bay đi, cô liền trực tiếp phân phó: “Tôi cùng với Yên Yên đi có việc một lát, các anh giám sát thật kĩ phạm vi mười dặm quanh đây, một con kiến cũng không để lọt!”


“Vâng!” Ba người phụ nữ mặc đồng phục màu đen, tức khắc gật đầu.

Phương Di cùng Yên Yên lập tức đứng bên vách núi, đầu tiên là vừa đi xuống vừa mắt nhìn, sau khi xác định phương hướng, trong nháy mắt nắm chặt va li, tung mình nhảy xuống, cánh tay tháo nút thắt, lập tức một sợi dây kim loại phóng ra, đầu dây như mũi tên cắm vào vách núi, hai người như thần tiên, thân hình phiêu dật mà có tiết tấu rơi xuống vực sâu vạn trượng, đáy vực đen tối dường như nổi sóng, các cô mặt không đổi sắc, vượt qua từng mỏm đá sắc bén, thỉnh thoảng còn có vài con rắn độc hay vài con rơi, rơi xuống tận đáy————

Trong huyệt động tấm thép mở rộng ra!

Hai người trong nháy mắt đồng thời chuẩn xác đứng trong tấm thép, thu lại dây sắt, nhanh chóng đi vào bên trong!!

***

Sơn động tối đen huyệt, như một tòa thành ở thế giới u linh ở phương tây, phát ra từng đợt rên rỉ như u linh khóc hờn, hoặc nhắn nhủ điều gì đó bằng thanh âm thê lương, cho tới bây giờ chưa ai nghe được tiếng quỷ khóc, tất cả là đến từ sinh linh, sinh linh lo lắng, sinh linh âm hiểm, sinh linh âm trầm, sinh linh âm mưu...

Một chút ánh sáng cũng không có!


Dường như thế giới này cho tới bây giờ cũng không có ánh sáng, sâu trong huyệt động, truyền tiếng nước rất nhỏ, thế nhưng chỗ này rất khô ráo, không có nước, chỉ có hai phòng nhỏ, trong đó có một đặc biệt to, được chắn song sắt, bên trong giam giữ một thân thể tiều tụy ẩm ướt, cô ta dường như mất đi linh hồn, thoạt nhìn thật đáng thương, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nức nở của cô ta. Cô ta chỉ rơi lệ mà không lên tiếng…


Thục Dao bình tĩnh đứng ngoài song sắt, không cần ánh sáng, không cần nhìn người bên trong cũng biết bộ dạng của cô ta bây giờ thảm hại đến mức nào, cô phân phó người mở cửa ra, bình tĩnh đi vào, tiện tay nhận lấy một chén trà nóng, mùi hương thơm của chanh làm cho người ta không tự chủ tiết nước bọt, cô vừa nhàn nhạt phủ đầu, mở nắp bình trà, không cần ánh sáng cũng biết nước trà cực kỳ trong suốt…

Quả nhiên!! Cô gái ngồi trên mặt đất đã phải uống nước biển mặn nhiều ngày, thỉnh thoảng chỉ có thể uống chút nước sông trong động, cực kỳ khát, lúc này lại ngửi thấy mùi thơm của mật ong, trong bóng đêm, cô lập tức run rẩy mở mắt, muốn hít nhiều hơn mùi hương quyến rũ này, cũng đã cảm giác được có người đứng trước mặt của mình, cô lại vô ý thức cứng ngắc run rẩy khuôn mặt, mặt áp trên nền đất, không nhúc nhích...

Một loạt tiếng bước chân, có tiết tấu truyền đến.

Phương Di cùng Yên Yên đồng thời đi tới, cũng không cần ánh sáng, hết sức quen thuộc đến bên người Thục Dao, Yên Yên ngồi xổm xuống, tức khắc mở cái rương, dường như trong bóng tối, cũng có thể tìm gì đó bên trong...

Như Mạt nghe thấy âm thanh, lại vô ý thức lưu chuyển hai tròng mắt, yên tĩnh mà thở dốc lắng nghe, một người mất đi ánh sáng, tất nhiên sẽ phải có một bộ phận khác thay thế vào chỗ thiếu hụt.

Thục Dao thập phần hiểu, mỉm cười, liền túm chặt Như Mạt, dùng một loại ngữ khí trầm ổn hữu lực, lại đạm yếu ớt, từng chữ từng chữ làm cho người ta nghe rõ nói: “Thực ra ngục giam là dùng để cứu người, chỉ cần đi vào, vẫn có thể được chuộc ra! Không sống thì chết! Không giống thế giới này, có một khu vực màu đen tồn tại, không ai quản, mặc người tùy ý giết chóc! Nghe nói thượng đế mỗi ngày cũng có một chuyến nối thẳng xe, những người có vọng tưởng muốn giết người lần nữa đưa ra ngoài tam giới, chỗ đó không có thiên đường, không có địa ngục, không có hạnh phúc... Không có trừng phạt! Thân thể sẽ bay a bay... Bay a bay... Vĩnh viễn... Vĩnh viễn... Cũng không có kết thúc...”

Như Mạt khẽ cử động trên mặt đất, hơi rung động ánh mắt, chết lặng… Thục Dao nhấc mí mắt, dường như trong bóng đêm, có thể nhìn thấy người phụ nữ đang sống không bằng chết kia, yếu ớt nói: “Những người này sao có thể vọng tưởng không có trừng phạt? Tự cho là trời không biết, không biết, không biết, đạt được mục tiêu, lại có thể tự do tự tại trước ánh sáng! Thượng đế cho tới bây giờ đều là lãnh khốc nhất vô tình! Người cha nhẫn tâm của cô a, đã từng đến nơi đó, nhận hết sự giày vò của cuộc đời, trải qua những chuyện kinh khủng nhất, ông ta rất rõ ràng, chuyện gì là tàn nhẫn đáng sợ nhất! Hôm nay, tự tay ông ta đã đưa con gái yêu quý của mình vào chính phần mộ đó!”

Như Mạt hai tròng mắt run lên, môi cũng run run, cảm thấy hai dòng lệ nóng hổi lướt qua mặt mình…


“Như Mạt!” Thục Dao nhìn về phía thân ảnh trong bóng tối, mặt bình tĩnh, yếu ớt nói: “Cô nghĩ mình có thể giống như cha mình thoát khỏi nơi này sao?! Ông ta là bởi vì từng vô tội, cô lại là trừng phạt đúng tội! Hách Dục Hải, không để cho con gái có cơ hội trốn đi! Ngay từ đầu, ông ta đã tàn nhẫn chặt đứt con đường sống cuối cùng của cô! Cô khiêng bí mật lớn như vậy trên người, tựa như Đường Khả Hinh lúc đó, mọi người, lúc này đã đem ánh mắt dán chặt trên người của cô! Hận không thể xé rách cô ra! Bao gồm những người ẩn trong bóng đêm kia! Người cô biết nhiều lắm!”

Như Mạt thở dốc, hai tay run run rẩy rẩy nắm chặt đá vụn, hai tròng mắt như xuyên qua một nơi nào đó.

Thục Dao nhấc mí mắt, liếc nhìn cô một cái, liền lại nâng chén trà mật, lạnh lùng uống một ngụm, phảng phất có điểm hiểu cô, nói: “Cô đã không còn lý do gì để tồn tại nữa! Làm nhiều điều sai trái như vậy! Nhưng... việc gì cũng có hai mặt của nó! cô còn sống đến tận bây giờ chứng tỏ cô vẫn còn giá trị! Tại nơi nằm ngoài tam giới này, tôi cho cô một cơ hội!”

“Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao...” Rốt cuộc từ trong bóng tối, âm thanh yếu ớt truyền ra!

Thục Dao trực tiếp lạnh lùng ngẩng đầu, hai tròng mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào bóng đen trên mặt đất, nói: “Như Mạt, cô mau nói rõ ràng, hiện giờ chúng ta không phải đang đàm phán! Tôi bây giờ là đang cho cô một cơ hội! Chỉ một lần duy nhất! Cơ hội này, tôi chỉ cho cô một lần! Qua hôm nay, cô sẽ phải nằm trong sơn động hắc ám này, sống không được mà chết cũng không xong!! Mấy con dơi có thể làm bạn với cô, hôm nay chúng tôi ngăn chúng vào đây chỉ cho cô nghe tiếng sóng biển!! Không cho cô cảm nhận được dù là một sinh linh sống, chỉ để lại tiếng sóng biển mênh mông, mãi về sau! Tôi cũng sẽ thả rắn độc cho cô!! Tôi lại càng không thả dã thú cho cô!! Cho cô sợ hãi, sợ hãi, nhắc nhở cô còn là một người! “

Như Mạt hô hấp nặng nề...

Phương Di lúc này, lạnh lùng đi về phía trước, đến chỗ bóng đen trên mặt đất, nhận lấy ống thuốc Yên Yên đưa, mặt bộc lộ nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Thuốc này nước! Là thuốc làm mềm bắp thịt cùng huyết quản của cô!! Nói cách khác, chỉ cần tiêm vào, mỡ trong thân thể cô sẽ từ từ toàn bộ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại da bọc xương! Lưỡi, cô không thể động đậy! Có lẽ một ngày, cô chỉ có thể ngủ ba giờ còn tất cả thời gian còn lại cô đều phải thức!”

Như Mạt nghe lời này, thở dốc, hai tròng mắt bắt đầu kịch liệt run rẩy, muốn hoạt động thân thể, dần lui về phía sau, tay siết vào mặt đất...

Phương Di tiếp tục giơ ống tiêm, lấy nước thuốc, trực tiếp vô tình nói: “Tiêm vào nước thuốc này, sau đó chúng tôi sẽ chặn sơn động này lại, rồi làm cho nó trở về hình dáng ban đầu, đến lức đó, tất cả mọi người, bao gồm cả cha cô cũng sẽ không thể nào biết được con gái yêu của ông ta bị nhốt dưới này!! Tôi thậm chí còn muốn ở trồng một ít thảo dược ở khe đá, để hấp dẫn một ít độc trùng, bọn chúng sẽ từ từ ngửi thấy được mùi thịt hư thối, chui qua lỗ hổng vào chỗ cô!”


Như Mạt cả người lạnh run, cơ thể liên tục lui ra sau, nước mắt hoảng sợ chảy xuống!

“Cô sẽ không chết! Mỗi ngày trong lúc cô hôn mê chúng tôi luôn tiêm vào cơ thể cô thuốc kéo dài sinh mệnh! Đến lúc đó hàm răng cô, cũng sẽ dần dần hư thối!!” Phương Di nói cho hết lời, liền trong bóng đêm, vung lên ống tiêm, Yên Yên nhận lấy, trong bóng đêm cất bước tiến lên, chuẩn bị ngồi xổm xuống, định tiêm vào người Như Mạt!!

“Đừng qua đây! Đừng qua đây...” Như Mạt sợ hãi được co rút thân thể, lui vào góc tường, run run thanh âm, gọi!

Thục Dao tiếp tục dùng ngữ khí trầm ổn, bắt trúng trái tim của cô ta nói: “Như Mạt! quá khứ cô làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay? Chẳng lẽ còn nghĩ, có thể chạy khỏi sự trừng phạt? Cô có vẻ quá ngây thơ rồi!”

Như Mạt tức giận ngẩng đầu, nhìn về phía thục Dao trong bóng tối, thanh âm kịch liệt run run, khàn khàn nói: “Tôi sao lại không nghĩ đến ngày hôm nay? Sao tôi lại muốn có ngày hôm nay? Các người làm sao có thể hiểu được chúng tôi? Chúng tôi là đứa nhỏ không ai cần bị vứt bỏ ở cô nhi viện, mười mấy đứa nhỏ chúng tôi mới có một “A di”, động tý lại đánh mắng, vì tranh cướp ba mẹ mới đến nhận chính mình, còn lôi bạn ra một góc tối làm hại đối phương, như rạch quần áo hay mặt của đối phương!! Tôi chính là đứa nhỏ như vậy!! Mỗi lần có ba mẹ mới đến, tôi là đứa nhỏ bị tẩy chay, có người còn cắt, hay thả sâu bọ vào quần áo của tôi!! Thậm chí lúc đó, còn có một chị gái, vì sợ ba mẹ nhận mới tôi, không thu nhận cô ta, cô ta ác độc cắt ngón tay của tôi!!! Tôi vĩnh viễn nhớ buổi sáng hôm đó, một mình tôi kinh hoàng sợ hãi trốn trên giường nhỏ, ôm tay của mình, khóc cầu xin tha thứ nói, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không nhận ba mẹ mới! Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không!! Tôi khi đó mới sáu tuổi, đã hiểu được, vì mạng sống, sẽ phải buông tha hạnh phúc của mình! Tôi trốn trong góc tối nhìn từng đứa trẻ được ba mẹ mới đón đi! Trong lòng tôi càng ngày càng lạnh, càng lúc càng cô đơn!! Nhìn những đứa trẻ tiếp tục bị cha mẹ ném ở cô nhi viện, nhìn bọn họ nằm trong tã lót thê lương khóc, tôi càng lúc càng không đồng tình! Tôi hiểu được, đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, cũng bị thượng đế vứt bỏ!! Tất cả tín ngưỡng, hết thảy tất cả tất cả gọi người hướng thiện, đều là giả!! Thế giới này là gạt người! Thế giới này phải đạp lên người khác, mới có thể tiếp tục đi lên đi!! Phải nhẫn tâm vô tình cầm kéo, làm cho đồng bạn bị thương, mới có thể chiếm được hạnh phúc! Hơn nữa sống rất khá!!”

Thục Dao cùng Phương Di trầm mặc nghe lời này!

Trong bóng tối, truyền tiếng khóc run rẩy, có thể thấy cô đã rơi lệ, hai mắt run rẩy dâng lên hận thù, hai tay ma stas với mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm hôm đó, tôi trốn ra khỏi cô nhi viện, lão viện trưởng xé quần áo của tôi, ánh mắt dữ tợn đáng sợ kia, roc ràng là không sợ cảnh sát!! Hắn không sợ!! Tại sao tôi phải sợ? Trong tay tôi nắm một cái đinh, quát to một tiếng, đâm thẳng vào mặt hắn!! Tôi mở to mắt, cảm giác máu tươi của hắn lăn xuống, hắn bụm mặt ở thống khổ gọi, tôi lại có một loại cảm giác khó hiểu!! Tôi rốt cuộc hội đã phản kháng! Tôi cũng dùng thủ đoạn với những đứa trẻ khác! Tôi chạy ra một cô nhi viện khác, cầm chiếc kéo sắc bén trong tay, tôi đâm đứa trẻ sắp được bố mẹ đón đi một nhát!! Tôi không chiếm được, người khác cũng đừng hòng đạt được! Nó vĩnh viễn không có cơ hội được cha mẹ đón đi! Tôi nhìn nó khóc, nhìn nó lăn trên mặt đất, tôi thật vui vẻ!! Nước mắt tôi vẫn chảy, lại do vui vẻ mà chảy!! Thế giới này không có thượng đế!! Chỉ có chính mình!!”

Trương Thục Dao vừa nghe lời này, sắc mặt trong nháy mắt cứng ngắc nói: “Cô đã trốn thoát, sống trong Tần gia xa hoa, phú quý, sao lại không biết quý trọng gia đình mới?”

“Gia đình mới?” Như Mạt cười chế nhạo trong bóng đêm ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Bọn họ là gia đình của tôi? Bọn họ đáng sao? Bọn họ đã hủy diệt vườn nho, hủy diệt gia đình tôi!! Nếu như không phải là bởi vì bọn họ, tôi còn có thể hồn nhiên thoải mái mà sống!! Tôi đã từng có một khoảng thời gian, tin thế giới này tốt đẹp, thế giới này hồn nhiên, cho đến khi tôi nghe Tần gia lão gia, sát hại một ngôi làng mấy trăm người, thậm chí nghe thấy mẹ tôi trước khi chết đã bị người khác làm nhục, trái tim tôi như rơi xuống hầm băng!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận