Vườn nho!!
Tiểu Vi cùng Tiểu Hà, dẫn Đỗ Uy cùng mọi người bước nhanh qua khu đất cát dày trong vườn nho hướng ra bên ngoài, nhìn thấy mấy chục vệ sĩ đang chăm chú bảo vệ hai người dẫn đầu là Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, còn có các thành viên trong hiệp hội rượu đỏ, bao gồm Vitas, Laurence và một số người khác. Hai chị em cô sắc mặt không thay đổi chạm mặt mọi người, đầu tiên là tôn kính gật đầu chào hỏi, sau đó mới hơi nở nụ cười nói; “Chủ tịch Tưởng, chủ tịch Trang, vừa rồi chúng tôi nhận được tin tức từ tổng bộ nói rằng hai vị chủ tịch muốn đi tham quan vườn nho. Công việc của nhân viên chúng ta đang kiểm tra đối chiếu tư liệu của mọi người nên xin chờ một chút!”
Tưởng Vĩ Quốc nghe lời này, hai tròng mắt tức khắc lóe ra điểm không thoải mái nói; “Lá gan của các ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả chúng ta cũng dám ngăn cản!”
Chủ tịch hiệp hội rượu đỏ cùng các thành viên, bao gồm phu nhân George và mọi người cũng tò mò nhìn. Vitas đứng một bên, hai tròng mắt hơi lạnh lùng lưu chuyển, biết học trò mình đang ở gần đây.
Đôi song sinh vẻ mặt hơi bộc lộ sự khiêm tốn cười, hướng về phía Tưởng Vĩ Quốc hơi gật đầu, nói; “Chủ tịch Tưởng. Chúng tôi cũng là làm theo quy tắc mà làm việc. An toàn của Đường tiểu thư là chuyện quan trọng nhất! Nếu như ngài có bất kỳ ý kiến gì, tôi lập tức báo với Đỗ Uy báo với ủy viên Trương và thủ tướng, để bọn họ cho các vị đi. Trách nhiệm này... Tôi thực sự không đảm đương nổi.”
“.........” Tưởng Vĩ Quốc trầm mặt lạnh lùng, hai tròng mắt thâm thúy nghiêm lại nhìn về phía đôi song sinh!
Lúc này hai tròng mắt Trang Tĩnh Vũ lưu chuyển nghĩ nghĩ, liền hiện ra một chút nhẹ nhõm cùng bao dung, mỉm cười nói: “Không có việc gì. Chúng ta liền chờ một lát đi. Dù sao an toàn của Khả Hinh cũng vô cùng quan trọng.”
Tưởng Vĩ Quốc có lẽ cũng nghĩ đến điều này, thế nhưng để mọi người của hiệp hội rượu đỏ đứng đây, có vẻ rất không tôn trọng và không lễ phép. Ông lại ngẩng đầu, trầm giọng mang theo vài phần khí thế không thể kháng cự nói; “Tôi cho mấy người năm phút, lập tức đem người rút lui cho tôi!! Nếu như không đi, tôi sẽ đích thân gọi điện cho thủ tướng nói rõ chuyện này!! Mặt mũi của ai cũng sẽ không cho!
“Vâng!” Đôi song sinh tức khắc mỉm cười, hơi nâng tay nhìn thời gian, tròn một giờ năm mươi lăm phút, hai tròng mắt các cô nhanh chóng lưu chuyển, hít vào.
Một góc khác của vườn nho.
Đường Khả Hinh bị Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng kéo ra, đầu tiên là nói với cô chuyện Tiểu Nhu xuất ngoại, lại nói đến mọi người trong hiệp hội rượu đỏ đã tụ tập ở bên ngoài vườn nho của Chu gia, đang chuẩn bị tiến vào tham quan. Hiện nay Tiểu Vi cùng Tiểu Hà đã đi cản trở, thế nhưng tổng giám đốc Trang phải mau chóng rời khỏi, dù sao anh cũng là quan chủ khảo của đợt thi đấu thứ hai.
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng tê rần, theo bóng cây một cây nho khác nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!
Tưởng Thiên Lỗi cũng ở một biên hổn hển nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói chuyện đều cao giọng lên mấy phần, giận dữ rống lên: “Coi như cậu mê chơi cũng phải có chừng mực!! Hiện tại là lúc nào? Ngày hôm qua tôi còn tưởng cậu chỉ là nhất thời rời đi một lúc sẽ quay trở lại nên không có ngăn cản!! Không nghĩ đến cậu cư nhiên ở lại đây lâu như vậy!? Chẳng lẽ cậu quên chúng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu sao? Lỗ mãng thành như vậy!?”
Trong lòng Trang Hạo Nhiên đè nén tâm tình, chỉ là nét mặt căng thẳng đứng một bên, hai tròng mắt lóe ra lợi hại không lên tiếng!!
“Bây giờ cậu lập tức đi theo tôi!! Tôi đã hỏi Chu gia cùng Mặc Hàn tìm một con đường khác để rời khỏi! Vệ sĩ của cha tôi và chú Trang sớm đã phong tỏa toàn bộ con đường đó rồi!! Nếu để cho người nào phát hiện cậu ở nơi này, tất cả đều hỏng hết!!” Tưởng Thiên Lỗi mau chóng giục anh!!
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên tê rần, mặc dù vạn phần không muốn nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, hơi nghiêng mặt muốn nhìn người phía bên kia..
Tưởng Thiên Lỗi thoáng cái nắm chặt cánh tay anh, khẩn trương nóng nảy nhìn anh nói: “Cậu còn do dự cái gì? Cũng không phải trở lại không thấy được!!! Thời gian có hạn, đôi song sinh kia không chống đỡ được lâu đâu! Tính tình của cha tôi không phải cậu không biết! Người của hiệp hội rượu đỏ chúng ta không thể đắc tội!!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này cũng biết tình thế nghiêm trọng, liền hơi ngưng trọng gật đầu, lại cúi đầu trầm giọng nói: “Tôi biết. Anh cho tôi một chút thời gian, tôi nói với cô ấy vài câu lập tức đi ngay.”
Tưởng Thiên Lỗi lại nóng nảy nhìn về phía anh, vẫn cảm thấy thời gian không kịp!!
Trang Hạo Nhiên lại thỉnh cầu bàn vươn tay nhẹ ấn xuống vai Tưởng thiên lỗi một cái, lúc này mới đè nén mấy phần tâm tình thong thả xoay người cất bước đi về hướng Đường Khả Hinh...
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh ngấn lệ nhìn thật sâu về phía anh.
Trang Hạo Nhiên đi thẳng tới trước mặt Đường Khả Hinh, hai tròng mắt lóe ra tâm tình luyến tiếc nhìn về phía cô gái trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên nói như thế nào thành lời..
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của anh, trái tim đau nhói, lại nở một nụ cười ôn nhu nói: “Sáng nay thức dậy, lúc không nhìn thấy anh, em theo hương hoa kia, ý chí kiên định hướng về bên này đi tới... Có lẽ em đã hiểu rõ, lúc đó anh đi tìm em rốt cuộc có bao nhiêu vất vả. Bởi vì hương hoa lơ lửng kia xác thực rất khó tìm. Cảm tạ chúng ta cũng có khứu giác tương đồng cùng trái tim kiên quyết. Thời gian quen biết anh, hoa trong vườn nho mới đang còn nhỏ, nhưng hôm nay quả nho đã lớn... Em tin, chỉ cần kiên trì, tình yêu trong tương lai của chúng ta cũng nhất định sẽ nở hoa kết quả. Em không đau lòng vì một lần nữa chia lìa, trải qua việc hai mắt không nhìn thấy nhưng em thật sâu cảm tạ ông trời có thể cho em một cơ hội có thể một lần nữa nhìn thấy anh! Ngày mai là trận thi đấu lớn, mong anh dốc hết tất cả trí tuệ mà đối đãi em! Giống như dốc hết tất cả tình yêu mà đối đãi với em! Mặc kệ thắng hay thua, em đều quý trọng mỗi một lần cơ hội có thể nhìn nhau!”
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn về phía cô gái này.
Hai mắt Đường Khả Hinh đã rưng rưng, lại nở một nụ cười nhìn anh nói; “Trở về đi sau đó em sẽ tới. Em không đau lòng, em cũng không có buông tha... Bởi vì rất nhanh có thể gặp lại!
“.........” Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lại lóe lên tia đau lòng, trầm mặc nhìn về phía cô gái trước mặt.
“Trở về đi!” Đường Khả Hinh cảm giác lồng ngực của mình như bị một khối đá lớn đè lên nặng nề, lập tức xoay người nặng nề thở hổn hển, kiên cường nói; “Đi thôi...”
Trái tim Trang Hạo Nhiên nhói đau nhìn thật sâu theo bong lưng của cô, hái tròng mắt rốt cuộc cũng ngấn lệ, nắm chặt tay sâu hơn thâm tâm đau nhìn về phía cô bé này bóng lưng, hai tròng mắt rốt cuộc tràn đầy lệ quang, nắm chặt nắm tay kiềm chế nói: “Đứa ngốc. Bất luận em ở nơi nào anh cũng sẽ tìm được em... Bất luận anh ở nơi nào em cũng có thể tìm được anh. Em biết trong lòng anh nghĩ gì, sao anh lại có thể không biết trong lòng em nghĩ gì?”
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh run rẩy ngấn lệ, khuôn mặt kích động đưa lưng về phía anh không nhúc nhích!
Tưởng Thiên Lỗi đứng một bên, trái tim cũng thấy đau đớn khi nhìn cảnh này, do dự một hồi, rốt cuộc cũng nhanh chóng cất bước đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tay nắm chặt cánh tay anh thúc giục: “Đi thôi!!!”
Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nhìn về phía cô gái trước mặt, biết rằng mỗi lần gặp đều không hề dễ dàng, chia lìa sao có dễ... Khó có được cô kiên cường như vậy trong lòng lại bỗng nhiên đau đớn, nhưng cũng biết dù có nói nhiều hơn nữa có lẽ đối phương càng đau đớn hơn đành phải theo Tưởng Thiên Lỗi lôi kéo, xoay người đi về phía một con đường nhỏ khác.
Điệp Y chợt xuất hiện, khuôn mặt lạnh băng theo Trang Hạo Nhiên rời đi cũng biến mất ở giữa bụi cây!!
Đường Khả Hinh trong nháy mắt xoay người, nước mắt rơi xuống đau lòng nhìn về phía bong lưng to lớn của Trang Hạo Nhiên, theo mấy người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cùng rời đi, từ từ biến mất giữa núi rừng, Trái tim cô đau nhói nghẹn ngào kêu một tiếng: “Hạo Nhiên...”
“Khả Hinh!” Nhã Tuệ thoáng cái đi lại gần Đường Khả Hinh, muốn an ủi cô.
Đường Khả Hinh yên lặng đau lòng rơi lệ, đón cơn gió trong veo của vườn nho, chợt nhớ tới Trang Hạo Nhiên vừa vì mình mang lên đóa hoa sơn trà, kỳ thực cô biết huyết sắc sơn trà là lý tưởng yêu!! Anh nhất định sẽ vì hoàn thành tâm nguyện của cha mà dốc hết tất cả, nếu như không được cha cho phép, có lẽ sẽ chia lìa như vậy, không ngừng xuất hiện, thậm chí mỗi một lần cũng có thể là lần li biệt cuối cùng! Trái tim cô nhói đau khi nghĩ đến vừa rồi lúc Trang Hạo Nhiên xoay người rời đi, có bao nhiêu thống khổ lẫn nỗi buồn ly biệt.
“Hạo Nhiên...” Đường Khả Hinh lập tức vươn hai tay túm chặt làn váy lục tơ tằm, rơi lệ đuổi theo về phía trước, trong lòng lặng yên khóc: “Hạo Nhiên! Không được!! Anh nhất định không thể buông tha!! Nhất định không thể buông tha! Em thật không thể chịu được anh và em tách ra!! Mong anh vì em mà kiên trì!!”
Trong khu rừng rậm rạp, Điệp Y một mình đi phía trước mở đường, Trang Hạo Nhiên nét mặt căng thẳng, hai tròng mắt vẫn như cũ lóe ra sự đau lòng theo từng bước của Tưởng Thiên Lỗi đạp lên những trong rừng bụi gai nhỏ, từng bước kiên quyết đi về phía trước...
"Hạo Nhiên...” Đường Khả Hinh một khóc một bên đuổi theo vào đến rừng, ngẩng đầu nhìn về phí thân ảnh mấy người Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi đã đi tới ven đường Đồng Du, Lãnh Mặc Hàn đã đứng một bên tự mình mở cửa xe cho hai người. Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào xe trước, sau đó Trang Hạo Nhiên cũng ngồi xuống, cô nhìn một màn này lại đau lòng khóc thành tiếng, nâng làn váy dài lên nhanh chóng đuổi theo về phía trước, vừa khóc vừa gọi: “Hạo Nhiên —————— Hạo Nhiên —————— “
Cửa xe rầm một tiếng đóng lại!!
Trang Hạo Nhiên ngồi bên cạnh cửa sổ, nhớ tới vừa rồi Đường Khả Hinh kiên cường tươi cười, tim của anh nhói đau, nặng nề thở hổn hển, nhắm mắt lại dựa đầu vào sau ghế.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn anh một cái, lúc này mới phân phó tài xế nói; “Lái xe!!”
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dọc theo con đường Đồng Du sâu thẳm dần dần chạy đi...
Đường Khả Hinh lúc này mới chạy đến ven đường Đồng Du, trừng lớn hai con mắt nhìn về phía chiếc xe kia từ từ đi xa, vừa khóc vừa kêu Hạo Nhiên, lại nâng váy một bên đạp lên những bụi gai một bên khóc gọi: “Hạo Nhiên ———— “
Cô gái này nhìn chiếc xe kia dần đi xa, lại đạp lên những bụi gai chạy theo chiếc xe kia, tùy ý để cho làn váy dài quẹt xuống, khắp nơi trên cơ thể bị những cành cậy trong rừng quẹt vào gây đau đớn... Hai người vẫn như vậy, yêu nhau không thể yêu, lại vẫn như cũ như một đường thẳng song song từ xa nhìn đối phương.
Tài xế một bên lái xe, lúc chuẩn bị rẽ trái lại nhìn thấy trong rừng cây rậm rạp có một than ảnh màu trắng gấp gáp chạy theo, vô thức anh chạy xe chậm lại, nhắc nhở Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên; “Hai vị tổng giám đốc. Hình như phía sau có người chạy theo chúng ta...”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này tức khắc xoay người, kéo cửa xe xuống nhìn thấy trong rừng cây rậm rạp, có một thân ảnh mông lung gấp gáp đuổi theo, tim của anh chợt nhói lên, cấp thiết gọi; “Khả Hinh!!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe thấy một bóng dáng đang điên cuồng đuổi theo, hai tròng mắt lanh ập tức cũng lóe ra sự đau lòng.
Đường Khả Hinh cảm giác xe đi xa như vậy có lẽ an toàn, liền nhanh chóng nghĩ cách chạy như bay ra con đường nhỏ bên ngoài bụi gai, ai biết bị một cành cây cản trở, cả người vấp ngã ————
“Khả Hinh!!!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh vấp ngã, đau lòng nhìn về phía tài xế, quát to một tiếng: “Dừng xe!!!”
"Tiếp tục đi!!” Tưởng Thiên Lỗi đành phải nhẫn tâm phân phó tài xế, hai tròng anh mắt lóe ra, vẻ mặt bộc lộ kia sự đau lòng cũng phải cố gắng nói: “Một lát nữa sẽ có người đến chăm sóc cô ấy!! Hiện tại phải lấy đại sự làm trọng!”
Cả người Đường Khả Hinh nằm bò bên trong rừng rậm, nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn khẩn cấp bò dậy bởi vì đi quá nhanh coi như không có giày đến bằng liền cởi ra, cứ như vậy để chân trần chạy như bay về phía trước.
Trang Hạo Nhiên thực sự đau đớn nhìn về phía Đường Khả Hinh chạy trong rừng cây, trong nháy mắt anh giận dữ không đếm xỉa xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng nói; “Thiên Lỗi! Giúp tôi!!”
“Không được!!” Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất nhẫn tâm!!
“Tôi van cầu anh!! Giúp tôi!! Thực sự! Lần từ biệt này thật sự không biết đến lúc nào!! Có lẽ chân tướng đôi khi thật đáng sợ!! Xin nhờ!!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đau lòng nói!!
“.........” Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lưu chuyển, vẻ mặt tràn đầy xúc động, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nặng nề thở dốc, lắc đầu vô lực mở miệng: “Dừng xe!!”
Chiếc xe Rolls-Royce dừng ven đường, chiếc xe phía sau Lãnh Mặc Hàn cũng dừng lại.
Đường Khả Hinh vừa thở dốc đổ đầy mồ hôi đi về phía trước, lại mờ mịt mệt mỏi ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce kia cư nhiên chậm rãi dừng lại ở ven đường. Hai tròng mắt của cô không thể tưởng tượng được ra, nước mắt liền rơi xuống, cảm giác được toàn bộ thế giới xung quanh đều chìm vào mê man, chỉ có hình ảnh chiếc xe kia là tương đối rõ ràng... Dần dần, dần dần, một mình cô đi ra đường cái, trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn về phía chiếc xe kia...
Rốt cuộc...
Trang Hạo Nhiên rốt cuộc bước xuống khỏi chiếc xe kia, ngẩng đầu đau lòng nhìn về phía than ảnh nhỏ nhắn đang phi tới, búi tóc của cô đã rời rạc, những sợi tóc mất trật tự rơi xuống khuôn mặt, khuôn mặt đầy nước mắt phiếm hồng, anh bất đắc dĩ thở dài, mới nghẹn ngào nhìn về phía cô, mỉm cười, gọi: “Đứa ngốc...”
Đường Khả Hinh nhìn thấy Trang Hạo Nhiên rốt cuộc đi xuống xe, cũng nhịn không được nữa vừa khóc vừa đi chân trần chạy tới, tùy ý để làn váy dài nhẹ nhàng bay lên giống như những cánh bướm, trong nháy mắt vừa khóc vừa nhào vào lòng Trang Hạo Nhiên!!
Trang Hạo Nhiên loạng choạng một chút, thiếu chút nữa không ôm được cô, ôm lấy cơ thể kích động này lui về phía sau hai bước, mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn không nhịn được cười một tiếng, cúi xuống ở bên búi tóc bất mất trật tự của cô hôn xuống, vừa hôn vừa không nói gì ôm cô đi đến xe đua của Lãnh Mặc Hàn.
Tưởng Thiên Lỗi yên tĩnh ngồi phía sau xe, nhìn về phía than ảnh to lớn của Trang Hạo Nhiên qua chiếc gương phía trước, cứ như vậy ôm lấy Đường Khả Hinh như con chim nhỏ nép vào trong lòng đi về hướng chiếc xe đua màu đen, biết bọn họ tạm thời cần một chút thời gian, hai tròng mắt anh hơi lóe ra quá mấy phần kiềm chế tâm tình của mình nhưng vẫn là bất đắc dĩ thở dài, có lẽ... Cũng cảm động...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...