Hào Môn Tranh Đấu 6 Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương!!

Lúc này Trang Hạo Nhiên thông qua ánh mắt của Tô Lạc Hoành mới biết được Chu Trường Dũng đang cầm tập văn kiện kia, Lãnh Mặc Hàn vì việc buôn bán ruộng đất nên đã phân tích các vấn đề về đầu tư, thậm chí phía dưới còn ghi cả phương hướng phát triển trong tương lai để giúp tập đoàn Hoàn Cầu đạt được ý nguyện mãnh liệt của mình. Hai mắt của anh chợt lóe lên, lập tức cảm thấy sự việc này thật phiền phức! Dù sao, hôm qua Chu Trường Dũng cũng đã tiếp đón nhiệt tình, chưa từng nghĩ tới, lần này bọn họ tới đây, là có mục đích!!

Lãnh Mặc Hàn là người khẩn trương nhất, đứng ở một bên, bàn tay nắm chặt, không nói câu nào. Hôm qua Chu Trường Dũng đã nói với mình như vậy, lời nói vẫn còn đây, vậy mà bây giờ làm như vậy, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm và thất vọng, nghĩ vậy anh lại ngẩng đầu nhìn về phía Chu Trường Dũng!!

Chu Trường Dũng im lặng không nói câu nào, chỉ là trưng ra bộ mặt lạnh nhạt và không quan tâm, hít thật sâu, rồi cẩn thận xem thật kỹ bản hợp đồng, cả người toát ra vẻ không vui cùng nghi hoặc, còn có mấy phần thất vọng!!

Mấy người Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt vô cùng khẩn trương nhìn về phía mấy cô gái Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, nhưng nhìn thấy cảnh này các anh thực sự thấy kỳ lạ, tại sao Đường Khả Hinh càng khi ở gần Trang Hạo Nhiên thì nhìn sắc mặt cô lại càng trầm lãnh, cô đúng là kỳ quái! Một cô gái ngốc nghếch, ngây thơ và đơn thuần như Tiểu Nhu thì khi nhìn về phía người ba ít khi để lộ ra vẻ nghiêm túc thì chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ, từ từ đi tới gần ông, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi: “Ba... Ba sao vậy?”

Lãnh Mặc Hàn chợt nhìn lên, liếc qua Tiểu Nhu một cái, rồi lại cắn răng, thở dài.

Chu Trường Dũng vẫn không lên tiếng, tiếp tục xem văn kiện.

Tiểu Nhu nhìn ba mình như vậy, cũng liền nghi ngờ tới gần ông hơn, nhìn về phía tập văn kiện, mở to mắt khi nhìn thấy những dòng chữ trên tập văn kiện ấy, nó có liên quan tới hợp đồng mua bán ruộng đất với tập đoàn Hoàn Cầu, ánh mắt của cô chợt bừng sáng, mang theo một điểm không thể tưởng tượng được, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!!

Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Nhu đang kinh ngạc, anh vội muốn lên giải thích.

"Phó tổng giám đốc Lãnh!!!” Lúc này Chu Trường Dũng tay cầm văn kiện, đang vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, giọng cao và thô gọi: “Phần văn kiện này, là do cậu đề ra?”


Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên mà bao nhiêu lời muốn nói đều bay biến hết rồi!!

Hai mắt Chu Trường Dũng nheo lại, nghiêm túc nhìn về phía anh!!

Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng, hai con mắt nhanh chóng nhìn sang hai bên, nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu nói: “Phải!”

“Thật là…!!” Tô Lạc Hoành đột nhiên xông lên phía trước, nhìn về phía Chu Trường Dũng, giọng nói vô cùng phẫn nộ, trái tim anh đang đập rất nhanh, nhưng vẫn kìm nén lại được, cười nói: “Chú... Chú Chu! Chú đừng hiểu lầm! Phần này văn kiện, là do cháu làm!! Hôm qua cậu ấy vẫn còn bị thương phải ở bệnh viện! Là... Là... Là cháu làm giúp cậu ấy!”

Chu Trường Dũng lại nghiêng mặt, đôi mắt sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

Trên mặt Tiểu Nhu cũng mang theo vài phần không thể tin được, hai con mắt run rẩy thoáng qua một tia đau lòng cùng hoang mang, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn thoáng cái vươn tay ra, hơi đẩy Tô Lạc Hoành, thành thật nói: “Chú Chu!! Tập văn kiện này đúng là do cháu làm! Cháu cũng đã rất cực khổ để nghĩ ra từng từ một!”

Chu Trường Dũng vẫn vô cùng nghiêm túc, trầm mặc nhìn về phía anh, nói: “Hôm qua! Chúng ta đã trò chuyện rất tốt!”

Lãnh Mặc Hàn nắm chặt nắm tay, không nói câu nào.


Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhìn bộ dạng của cả hai người, liền lập tức tươi cười, đi về phía Chu Trường Dũng, nói: “Chú Chu! Xin ngài hãy nghe cháu giải thích đã! Có một chút hiểu lầm ở đây.”

“Hiểu lầm!?” Ngay lúc này Chu Trường Dũng đẫ để lộ ra vẻ nghiêm túc tươi cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “Cậu không phải cũng muốn mảnh đất này của tôi sao?”

Trang Hạo Nhiên hơi giật mình, nhìn về phía Chu Trường Dũng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, nhất thời nói không nên lời.

Chu Trường Dũng cũng nhìn thật kỹ Trang Hạo Nhiên, hai con mắt thâm thúy đảo qua đảo lại nhanh chóng, lại nói một cách yếu ớt: “Nam tử hán đại trượng phu! Nếu muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra! Không cần phải vòng vo phức tạp như thế! Cứ như vậy để tôi biết được một số chuyện! Sẽ không tốt đâu!”

Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, chợt cảm thấy nhói lòng, lập tức nhìn về phía mấy người đàn ông trong phòng và suy nghĩ xem có chuyện gì đã xảy ra?

“Ách...” Trang Hạo Nhiên cũng có vẻ khẩn trương hơn nhìn về phía Chu Trường Dũng, lại lần nữa cười nói: “ Chú Chu! Chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm! Hôm qua chúng ta đúng là đã uống rượu rất vui vẻ!! Hạo Nhiên cháu xin bảo đảm! Từng câu từng chữ cháu nói ra đều không phải là nói dối! Vị hôn thê của cháu có thể bình phục lại cũng là do nhờ chú giới thiệu cho bác Phúc tốt như vậy! Chúng cháu thật sự vô cùng cảm ơn! Cũng thành tâm thành ý tới đây! Nhưng không nghĩ tới khi cấp dưới của cháu qua đây trước mới biết được là chú vẫn muốn tìm thêm công ty để hợp tác! Chuyện này thực sự là nằm ngoài dự tính! Bởi vậy chúng cháu đã đánh giá thấp chú rồi! Càng không nghĩ tới chú lại phụ trách một người tài năng như vậy! Đối với vật chất cùng tiền tài, đúng là chúng cháu nghĩ đến quá tầm thường! Cháu ở đây, thay mặt cấp dưới của mình xin lỗi chú! Thế nhưng dù thế nào đi nữa, dù chuyện làm ăn không thành thì mong chú Chu không nên suy nghĩ nhiều! Hôm qua kia vàng ngọc cả sảnh đường đúng là do chúng cháu muốn được uống chung với chú Chu vài chén!!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cũng vội vàng giải thích!!

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, vô cùng căng thẳng, im lặng không nói!


Hai mắt Chu Trường Dũng trực tiếp nhìn về phía anh, chậm rãi mở miệng, nói: “Đúng vậy! Là do tôi hiểu lầm! Hơn nữa còn là hiểu lầm lớn!!!”

Lãnh Mặc Hàn cảm giác những lời này là Chu Trường Dũng dành cho mình, anh thoáng cái ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng!!

Lúc này Chu Trường Dũng gạt bỏ hết vẻ nghiêm túc của mình đi, tươi cười cầm văn kiện, nói với Lãnh Mặc Hàn: “Phó tổng giám đốc Lãnh! Cậu học toán rất tốt!”

Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn bỗng dưng như bị cái gì đè nặng, lập tức nhìn về phía Chu Trường Dũng!!

Chu Trường Dũng lại cầm lấy văn kiện, nở nụ cười, lật xem từng trang văn kiện, hai tròng mắt thoáng qua một tia lợi hại, cười rộ lên nói: “Tuy rằng tôi không nhìn xa trông rộng, toán học cũng không giỏi, nhưng phần văn kiện về ruộng đất của tôi đã được các cậu phân tích như vậy, hơn nữa còn hạch toán được trong tương lai rốt cuộc có thể kiếm bao nhiêu tiền, cũng coi như khá rõ ràng!! Người xưa đã từng nói, nhìn chữ như nhìn người! Thông qua tập văn kiện này tôi thấy được phó tổng giám đốc Lãnh là một người rất cẩn thận, nhìn xa trông rộng và quyết đoán!”

Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, nhìn về phía Chu Trường Dũng!!

Tô Lạc Hoành nhìn mọi người, tâm vô cùng lo lắng, Trang Hạo Nhiên lại nặng nề thở dốc, kinh hỉ nhìn về phía Chu Trường Dũng!

Chu Trường Dũng lại tay cầm phần văn kiện, cuộn lại, trên mặt hiện lên một điểm tiếc nuối tươi cười, tay kia thì gõ gõ, nhìn Trang Hạo Nhiên, mang theo vài phần hâm mộ nói: “Tổng giám đốc Trang!! Khó trách được sao cậu lại có một khối tài sản khổng lồ như vậy!! Chúng ta đều rất ngưỡng mộ cậu! Nhìn cậu có nhiều cấp dưới như vậy, mỗi người đều trung gan nghĩa đảm, có năng lực, cũng quả thật có chút đố kỵ! Suy nghĩ một chút vị phó tổng giám đốc Lãnh này, chỉ nhìn một cách đơn giản đã biết không phải là người dễ phục tùng. Nếu như cậu không phải là một đế vương, thì có lẽ cậu ấy sẽ không như vậy đâu!!”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại cười rộ lên, nói: “Chu tiên sinh!! Chú đừng khách khí như vậy! Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng coi họ là thuộc hạ! Bọn họ với tôi giống như là anh em vậy!! Tôi cũng biết, nước cạn không giữ được Du Long, tương lai bọn họ vẫn chưa biết được có hay không muốn rời bỏ tôi đi! Tôi lúc này quý trọng họ được bao nhiêu thì quý trọng! Dù sao trên đời này cũng khó có thể kiếm được tri kỷ!”

Mấy người Tô Lạc Hoành nghe thấy lời này đều nhao nhao không lên tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha...” Chu Trường Dũng lại hào sảng cười to lên, nắm phần văn kiện kia, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại nở nụ cười, nói: “Sinh thời Chu Trường Dũng tôi có thể gặp được những người như tổng giám đốc Trang thật là may mắn! Ôi! Thật là đáng tiếc! Tôi đúng là hiểu lầm! Tôi hiểu lầm rất lớn!! Nhưng mặc dù hiểu lầm, thế nhưng tôi vẫn như cũ khâm phục năng lực của phó tổng giám đốc Lãnh!! Mặc dù có điểm tiếc nuối! Nhưng, dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nhu nhà tôi, hi vọng trong tương lai cậu sẽ còn tới nhà chúng tôi nữa!!”


Lãnh Mặc Hàn nghe thấy lời này, lập tức hai tròng mắt sáng lên, nhìn về phía Chu Trường Dũng!

Tiểu Nhu cũng có mấy phần ôn nhu xấu hổ, cúi đầu.

Chu Trường Dũng không nhìn Lãnh Mặc Hàn nữa mà nhiệt liệt nhìn về phía tất cả mọi người, tay gõ văn kiện, nói: “Tôi Chu Trường Dũng mặc dù là nông dân, nhưng tuyệt đối không cổ hủ! Có tiền cũng không phải nói không kiếm!! Hơn nữa khắp trong thiên hạ, thậm chí bao gồm toàn bộ Châu Á, đều có chỗ của tôi!! Mảnh đất này chỉ là một vườn nho mấy chục héc-ta! Ta cũng không để vào mắt! Đáng tiếc đây lại là quà mà ông của Tiểu Nhu để lại cho nó làm đồ cưới!”

Lời của ông vừa nói xong, hai tròng mắt lợi hại chợt lóe lên!!

Mấy người Tô Lạc Hoành toàn bộ chỉ ngây ngốc nghe.

Chu Trường Dũng nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, lại cười rộ, mắt dừng ở trên người Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng giám đốc Trang!! Cũng không phải Trường Dũng không cho cậu mặt mũi! Dù sao chúng ta cũng có thể làm bạn tốt, đây là chuyện của tam sinh hữu hạnh! Cậu có việc yêu cầu với tôi, nói rốt cuộc, lẽ ra tôi cũng không nên muốn giữ lại một phần, liền tặng cho bằng hữu! Thế nhưng mảnh đất này, đúng là quà cưới của con gái tôi, tôi đã ở trước mặt cha mình mà thề độc! Những thứ khác, tôi cũng có thể cho cậu! Nhưng chỉ có đồ của con gái, tôi tuyệt đối không thể động tới! Muốn thay đổi chuyện này, chỉ có một người thôi!”

Trang Hạo Nhiên nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng, hai tròng mắt cũng bộc lộ mấy phần nhiệt liệt nói: “Chú Chu, xin mời chú nói!”

Chu Trường Dũng đầu tiên là dừng lại một chút, lại nhìn mấy người Tô Lạc Hoành, từng chữ từng chữ nói: “Tôi Chu Trường Dũng có tiền, có rất nhiều tiền! Cái gì cũng không thiếu! Chỉ thiếu con rể!! Chỉ cần ai làm con rể của Chu gia! Mảnh đất kia chính là của hắn! Phó tổng giám đốc Lãnh, tôi đã hiểu lầm cậu!! Không nghĩ đến, cậu và Tiểu Nhu của tôi không có duyên phận!! Thế nhưng từ lúc các cậu tới đây con bé trở nên rất lạ, còn có thể xấu hổ! Tôi không biết rõ nó thích người nào!! Nhưng trong các cậu, ai muốn ý cưới con tôi, tôi liền đem mảnh đất kia cho! Mặc người đó xử trí!!”

Tiểu Nhu vừa rồi còn mơ hồ nghe ba nói, đến cuối cùng, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía ba mình, khẩn trương kêu lên: “Ba!!!!”

************************************************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui