Tiểu Nhu khiếp sợ mở to mắt, nhìn về phía mấy người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai nằm trên mặt đất, kỳ quái không hiểu kêu lên: “Ách! Mấy vị phó tổng... Mấy người... Tại sao mấy người lại đứng trước cửa phòng tôi?”
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi ngồi dậy, híp mắt nhìn về phía mấy tên cầm thú này!
“Ách...” Mấy người Tô Lạc Hoành còn nằm trên sàn nhà, nhìn quần áo Lãnh Mặc Hàn vẫn còn hoàn chỉnh, liền cảm giác mình thật cầm thú, có chút không có ý tứ cùng lúng túng tay chống lên hông mình, vội vàng giải thích nói: “Chúng tôi... Chúng tôi uống rượu, nghĩ muốn cùng nhau qua đây nghỉ ngơi một chút... Đợi một lát sẽ xuống dưới!”
“Đúng đúng đúng đúng đúng!! Liền muốn lên đây nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nhìn xem Mặc Hàn có sao không!” Lâm Sở Nhai cũng lúng túng giải thích nói.
“À!” Tiểu Nhu cũng không cảm thấy có gì không ổn liền vội vã đi qua, đỡ mọi người dậy mới nói: “Vậy mấy người tạm thời ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi xuống giúp mẹ nấu canh giải rượu.”
“Được được! Cô cứ từ từ đi!” Mấy người Lâm Sở Nhai cười nói với Tiểu Nhu.
"Được!” Tiểu Nhu xoay người một cái đi xuống.
Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có Tào Anh Kiệt thoáng cái nằm bò đến bên giường Lãnh Mặc Hàn, mấy cái đầu như cầm thú áp trên người anh, cắn răng, mắt mở to như khát máu kêu lên: “Tôi nói!! Thế nào mà quần áo của anh vẫn còn nghiêm chỉnh như vậy?”
Lãnh Mặc Hàn chợt cảm thấy lồng ngực đau đớn, thoáng cái đẩy mấy người kia ra, vẻ mặt ghét bỏ nói; “Mấy người nghĩ rằng tôi như mấy người à!! Buồn nôn!”
“Trời ạ! Anh mà quân tử như vậy! Anh xác thực đệ đệ anh vẫn còn tốt đấy chứ?” Tô Lạc Hoành mở to mắt, nhìn người này!!
Lãnh Mặc Hàn muốn nâng chân đạp hắn!!
“Ai được hay không, tôi không được rồi!!” Tiếng nói từ cửa phòng truyền đến!!
Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, vừa rồi còn cao hứng, mị lực bắn ra bốn phía, trong nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi, còn không kịp nói chuyện đã bước nhanh về hướng toilet, nôn hết dịch rượu ra. Tiêu Đồng cũng nhanh chóng đi vào, vội vàng hướng đến toilet, kêu to: “Lão đại! Anh không sao chứ?”
“Nhỏ giọng một chút!!” Trang Hạo Nhiên ở bên trong phòng tắm nôn một hồi, lúc này sức nóng ở dạ dày mới giảm bớt một chút, từng đợt thở dốc đi ra, ngồi lên chiếc ghế duy nhất bên cạnh giường, ngửa đầu thở. Tiêu Đồng tùy tiện cầm lấy một quyển sách không ngừng quạt lên gương mặt anh, vừa quạt vừa vội vàng nói; “Ôi, tôi thật là bội phục anh!! Cư nhiên uống được nhiều rượu như vậy!”
Lãnh Mặc Hàn đồng tình nhìn về phía người này, tức giận nói: “Cậu muốn đẹp trai còn có biện pháp khác!”
"Cút!” Trang Hạo Nhiên thoáng cái ngồi dậy, trừng mắt giận giữ nhìn về phía mấy tên súc sinh kia, tức giận nói; “Bình thường không có việc gì còn không dùng được! Giờ đến lúc có việc quan trọng vẫn không có ích! Nếu không phải là tôi thấy tửu lượng mấy người không thắng được, sợ mấy người bị giữ lại đây, tôi cũng không có đi liều mạng như vậy!”
Lãnh Mặc Hàn không nói thêm gì nữa!!
Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hơi nghiên cứu vẻ mặt của anh, trực tiếp kỳ quái nói: “Cậu làm sao vậy?”
“Không sao.” Lãnh Mặc Hàn chỉ là có chút phiền não hơi ngồi thẳng người, trầm mặt nghĩ ngợi mới nói: “Tôi đang suy nghĩ xem mảnh đất kia không biết có thể về tay chúng ta không... Tôi cảnh cáo mấy ngươi, tất cả không được dùng người của Tiểu Nhu.
“Chúng tôi ác tâm như vậy sao? Có lão đại ở đây! Vài tòa “Kim tự tháp” lão đại của chúng ta cũng có thể lấy về đến tay!” Tô Lạc Hoành híp mắt cười rộ lên nói.
"Kim tự tháp là nhà mẹ của cậu à?! Không có việc gì đã nghĩ muốn leo lên!!” Trang Hạo Nhiên tức giận trừng mắt nhìn tên súc sinh này, giơ cao chân muốn đạp hắn, mới hung hăng nói: “Vừa rồi tên súc sinh kia dùng cá sấu đến ngăn tôi? Đợi lão tử trở về sẽ trừ hết tiền thưởng mười năm của mấy người! Không có ích!”
Lâm Sở Nhai không dám lên tiếng.
Tô Lạc Hoành cũng không dám lên tiếng...
“Lão đại lão đại!! Đừng nóng giận!! Kim Ngọc Mãn Đường ở ngoài sảnh vẫn còn ba mươi tám chén!!” Tiêu Đồng lại vươn tay phủ lên lồng ngực nhắc nhở anh.
“A ————” Trang Hạo Nhiên lại ngửa mặt, khóc thét!!
“Tổng giám đốc Trang!! Nghỉ ngơi đủ rồi chứ! Chúng ta lại tiếp tục!!” Thanh âm của Chu Trường Dũng vô cùng phấn khởi từ bên dưới vọng lên.
“Được!!!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nở nụ cười thật đẹp trai đáp một tiếng, lúc này mới cúi xuống muốn khóc thét nghĩ: Còn tiếp tục uống như vậy tối nay làm sao có thể đoàn tụ cùng bảo bối?
Lúc này, mặt trời dần xuống, buổi tiệc vẫn tiếp tục.
Trang Hạo Nhiên tươi cười đi xuống căn gác nhỏ ra bên ngoài, nhìn thấy tâm tình của Chu Trường Dũng không có giảm bớt chút nào, còn càng lúc càng phấn khởi nói chuyện cùng các bác, anh đi tới cười nói: “Xấu hổ quá, vừa rồi cháu lên xem cấp dưới một chút, bởi vì thân thể cậu ấy không khỏe......”
“Ai, ở Chu gia! Tôi bảo đảm cậu ta sẽ không có việc gì!” Chu Trường Dũng lại vươn tay kéo vai Trang Hạo Nhiên, cất giọng cười to.
Lời vừa mới dứt, bác Phúc vào lúc này cũng chậm rãi mỉm cười đi về hướng Chu gia
Trang Hạo Nhiên, mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nhìn thấy bác Phúc lập tức tôn kính đứng lên, Đường Khả Hinh được Nhã Tuệ đỡ dậy, tôn kính kêu một tiếng bác Phúc. Chu Trường Dũng cùng các chú bác càng tôn kính nhìn về phía ông, lập tức muốn mời ông ngồi xuống nhưng ông lại đi thẳng về hướng Đường Khả Hinh, híp mắt cẩn thận quan sát cô. Hôm nay khuôn mặt cô đỏ hồng, hai tròng mắt tuy không tập trung thế nhưng cơ hồ có thể thấy đã dần khôi phục, khẽ gật đầu, vươn tay nhẹ nắm lấy tay Đường Khả Hinh muốn bắt mạch cho cô.
Trang Hạo Nhiên tức khắc dừng động tác, mang chút khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tất cả mọi người cũng có chút tỉnh táo lại nhìn về phía bác Phúc
Bác Phúc bình tĩnh bắt mạch cho Đường Khả Hinh, dần dần phát hiệncô nguyên bản cung hư mạch tuyến, đã từ từ khôi phục, liền gật gật đầu, nhắc nhở nói; “Thân thể khôi phục rất tốt, ăn cơm xong có thể đến suối nước nóng. Thời gian ngâm nước nóng không được vượt quá ba tiếng, bác đã dặn tiểu Bạch chuẩn bị hoa lựu cùng bách thảo để ngâm vào suối nước nóng rồi. Sau khi ngâm nước nóng tránh dính nước lạnh. Chín giờ sáng mai bác sẽ qua đó bắt mạch cho con, đi đi.”
Đường Khả Hinh nghe xong lập tức ngoan ngoãn nghe lời, mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng...”
Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu nhìn về phía Đường Khả Hinh từ từ đứng dậy, Nhã Tuệ và Tiêu Đồng đỡ cô đứng lên, đôi song sinh đã xuất hiện phía trước để mở đường, máy bay trực thăng bắt đầu khởi động chuẩn bị bay về hướng suối nước nóng, trái tim anh cũng đập thình thịch nhưng vẫn phải đè nén tình cảm xuống, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ; “Cẩn thận một chút, nếu như trời tối, đừng sợ...”
Đường Khả Hinh dừng bước, nghe giọng nói của Trang Hạo Nhiên truyền đến, ôn nhu cười, khẽ gật đầu, lúc này mới theo Nhã Tuệ chào mọi người rồi cất bước đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên tiếp tục cầm ly rượu nhìn theo bóng dáng Đường Khả Hinh đang rời khỏi, hai tròng mắt nóng rực, hiện lên mấy phần kích động.
***
Suối nước nóng được đặt tại một thôn nhỏ cách Chu gia không xa vậy mà lại là một vùng đất hoàn toàn khác. Lúc này mặt trời đã dần lặn xống ở phía Tây, mọi người đứng trên núi nhìn về phía suối nước nóng, giống như một loại đá quý nằm giữa những khe đá. Mà những gian nghỉ ngơi kiểu Nhật nằm giữa suối nước nóng, lúc này cũng đã sáng lên những ngọn đèn lồng đỏ thẫm mặc dù sắc trời vẫn chưa tối. Những làn khói xanh tràn ngập, mơ hồ có thể thấy những vị khách ở suối nước nóng, vừa nói vừa cười nếm nho...
"Đẹp quá...” Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh, cùng Tiêu Đồng cảm thán khung cảnh tuyệt đẹp này, tiếp theo liền đi xuống chân núi.
Bể nước nóng thần tiên theo như lời bác Phúc cũng thuộc sở hữu của là Chu gia, nhưng bởi vì ông luôn luôn không cho phép người ngoài vào cho nên xung quanh cũng xây dựng lên rất nhiều gian phòng kiểu Nhật khác, đem nước vây quanh. Lúc này chỉ thấy cánh lửa lớn bằng gỗ lim đã mở sẵn, đèn lồng hai bên trái phải đã thắp sáng đỏ thẫm, đại biểu cho vị khách quý của Chu gia. Đám người còn lại cùng nhau tránh sang một bên không lớn tiếng ồn ào. Lâm Bạch Bạch đã thay một cái váy ngắn màu xanh, eo thắt một chiếc nơ bướm, mái tóc ngắn vén lên cố định bằng một chiếc tram tỏa ra sự thuần khiết tươi mát. Cô đứng giữa cửa lối vào suối ước nóng nhìn về phía Đường Khả Hinh đang được Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng đỡ tới, dọc theo thềm đá đi xuống dưới, cô lập tức cao hứng bừng bừng cười rộ lên nói; “Đường tiểu thư, cô tới rồi! Tôi ở chỗ này chờ cô đã lâu!”
“Bạch bạch!” Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh đi tới, cũng nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, cười kêu lên.
“Mau tới mau tới đây!!” Lâm Bạch Bạch vẫy tay cười nói: “Những cái này mở ra để đón khách tới suối nước nóng, cách nơi này một đoạn sẽ không có người quấy rầy chúng ta! Bên trong có mười hai gian phòng, mở ra cũng có thể đến ngay suối nước nóng”
“Tốt! Khả Hinh! Chúng ta vào đi thôi!” Tiêu Đồng nói xong liền đỡ Đường Khả Hinh đi vào bên trong, đôi song sinh đứng trước cửa suối nước nóng cầm bộ đàm nói chuyện cùng mấy người Đỗ Uy, để cho bọn họ quan tâm một chút tình huống xung quanh. Mà lúc này, Chu gia đã phái nhân viên, theo lời dặn của bác Phúc mang thuốc bột mãnh thú đến bên ngoài.
"Đến,vào đi!” Lâm Bạch Bạch đứng trên sàn gỗ bóng loáng, tươi cười gọi mấy người Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng đồng thời dừng bên trong gian phòng, ngẩng đầu phát hiện gian phòng này được xây trên một tảng đá, bên dưới hàu như trống rỗng, tất cả các cửa đều rất tinh tế, trên một số cây to cao đến hai mét treo một số chiếc chuông gió kêu leng keng!! Mười hai gian phòng hình thành nên tứ hợp viện, ở giữa là một chiếc núi giả cùng một bức tượng điêu khắc hình con hạc, còn có một con đường nhỏ xung quanh.
“Khung cảnh ở đây thật đẹp...” Nhã Tuệ thật tình cười nói.
Lâm Bạch Bạch dẫn mọi người đi vào trong, vừa đi vừa xoay người nhìn về phía các cô cười nói: “Tôi là nhờ phúc của mấy người mới có thể tiến vào! Bình thường ở đây, trừ người của Chu gia, người khác cũng không thể tiến! Là cấm địa đấy!”
Đường Khả Hinh nghe, nhớ tới sự giúp đỡ của Tiểu Nhu, không khỏi cảm ơn...
“Vào đi! Cô thay đồ trước đi!” Lâm Bạch Bạch dẫn mọi người đi qua từng phòng, cuối cùng đi qua một khúc quanh, rốt cuộc mở ra một cánh cửa có điêu khắc hình phượng hoàng, bên trong bài trí xa hoa, nhất thời làm mọi người vô cùng kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...