Cửa xe Rolls-Royce mở ra!
Trang Ngải Lâm mặc váy dài cúp ngực hình lăng trắng đen, bên ngoài khoác áo khoác lông chồn màu đen lấp lánh, buộc tóc dài thật cao, trang điểm tỉ mỉ, đẹp không gì sánh nổi, đi ra Rolls-Royce, lúc nảy đi Tổng Công ty Hoàn Cầu, nhìn thấy chú Tưởng, bởi vì xe của mình tạm thời bị hỏng, liền mượn tạm xe của ông trở lại khách sạn, chỉ thấy cô nghiêm trang giống như nữ vương, vô hạn hấp dẫn, xinh đẹp gợi cảm đón gió lạnh đứng ở trước thảm đỏ, khuôn mặt lạnh băng, vừa hơi sửa sang lại bao tay màu đen!!
Trang Hạo Nhiên thấy chị gái, lập tức thở phào nhẹ nhõm, phì cười nói: "Chị!! Thì ra là chị à? Sao chị ngồi xe của chú Tưởng?"
Trang Ngải Lâm hơi nhắc mí mắt, nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên, sau đó nở nụ cười, mới nói: "Ơ? Bây giờ cậu còn có ý định ở chỗ này à? Cả tập đoàn Hoàn Cầu đều đang hết sức phấn khởi nói chuyện cậu và Tổng Giám đốc Tưởng yêu nhau! Cha tức giận đến ở nhà, vót nhọn gậy bóng chày! Đoán chừng cậu trở về, không cần trói gô, liền quyết định vạn tên xuyên tim!!"
"............" Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới bất đắc dĩ nhìn chị gái, mềm mỏng nói: "Đùa một chút mà!"
"Muốn chơi thì chơi thật! Cậu dám làm thật, tôi sẽ phục cậu! Chậc!" Trang Ngải Lâm lại không có để ý tới em trai, mà cất bước chân tao nhã đi vào bên trong!!
"Chị! Dường như ngày mai là sinh nhật của chị!" Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, nhìn chị, cười nhắc nhở!
Trang Ngải Lâm đứng ở trong hành lang, tròng mắt hơi híp, mới chậm rãi xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhướng mày nói: "Cậu ngại ngứa da đúng không? Kể từ lúc bản tiểu thư mười tám tuổi đã không sinh nhật, hôm nay cậu mới biết sao? Có muốn tôi đánh cho cậu tỉnh hay không!"
"Ôi chao! Ngày mai là sinh nhật chị ba mươi lăm tuổi! Thế nào cũng phải ăn mừng một chút đi?" Trang Hạo Nhiên ngược lại thật lòng nói!
"Cút!! Cậu và Thiên Lỗi dám hôn môi với nhau, ngày mai tôi sẽ cho ăn mừng! Người trên trái đất ai cũng biết lúc sinh nhật tôi, tâm trạng không tốt! Nếu ai dám chọc tới tôi…. tôi muốn người đó không qua lễ Giáng Sinh!" Trang Ngải Lâm nói xong, liền tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa tức giận nói: "Không có việc gì cút xa một chút cho tôi, nhìn thấy cậu liền phiền!"
Trang Hạo Nhiên cảm giác bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ của chị gái, nhớ tới sinh nhật của chị là ngày mẹ sanh non, cho nên đến sinh nhật, tâm trạng của cô luôn không tốt, nghĩ tới đây, anh thở dài một hơi, liền không thể làm gì khác hơn là cất bước đi khỏi, ngồi lên xe!
Hoàng hôn đi qua, mưa phùn vẫn tí tách rơi xuống đất!
Lầu phụ nằm ở bên trong đỏ thẫm rừng phong, có vẻ đặc biệt hấp dẫn, ánh đèn bên trong cửa sổ sát đất theo phong cách Châu Âu, từng hồi sáng lên, thỉnh thoảng có thể thấy được nhân viên làm việc của hiệp hội rượu đỏ Anh và Pháp đi qua cửa sổ, không khí vẫn hết sức náo nhiệt, hôm nay Đường Khả Hinh sáng tạo tất cả, quả thật kinh diễm toàn thế giới, rất nhiều truyền thông và phóng viên đều đang xôn xao bàn tán về cô gái Trung Quốc, đây là một khoảnh khắc đáng vui mừng...... Chỉ là cũng không có ai phát hiện, một cánh cửa sổ tầng lầu chính Á Châu đối diện lầu phụ, có một bóng dáng thâm trầm nghiêm nghị, từ sau khi cuộc thi đấu kết vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía khung cửa sổ này!
Một tiếng gõ cửa vang lên!
Bác Dịch nghe bên trong không có tiếng động, ngay lập tức tự chủ ý vặn khóa cửa, đẩy cửa đi tới, nhìn Vitas một mình, từ lúc hoàng hôn vẫn đứng yên ở trước cửa sổ sát đất, nghiễm nhiên như người cha nhìn cánh cửa sổ đối diện, hai mắt anh lóe lên, do dự một lát, ngay lập tức lặng lẽ đi tới, đóng cửa phòng xong, mới đi tới Vitas, cũng nhìn lầu phụ đối diện, sâu kín nói: "Rốt cuộc tình thầy trò vĩ đại đến cỡ nào, mới có thể hành động như thế, biết rõ mắt của học trò không nhìn thấy, nhưng vẫn đè nén tâm trạng của mình, kiên trì cắt đứt quan hệ vào thời điểm đó, để cho học trò đi con đường của mình?"
Vitas nghe xong, vẫn trầm mặt nhìn cánh cửa sổ kia, hôm nay thi đấu xong, ông vẫn đứng yên ở chỗ này, cho đến khi nghe được học trò không có chuyện gì......
Bác Dịch quay mặt sang, chăm chú nhìn Vitas, nói: "Thật ra tôi có chút không hiểu, vào lúc đó, tại sao ngài không cho cô ấy một chút khích lệ, mà tàn nhẫn cắt đứt quan hệ của hai người như vậy. Tôi cũng nhìn ra, trong lòng của cô ấy hết sức khổ sở và áy náy, mắt nhìn không thấy, đi hết đoạn đường này, quả thật không phải ai cũng làm được! Lúc đó chính tôi trơ mắt nhìn, cũng đổ mồ hôi hột thay cho cô ấy!"
Vitas lạnh nhạt đứng đó, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói: "Tôi biết rõ cô ấy không phải một đứa bé lấy lòng mọi người, nếu ánh mắt của cô ấy thấy được, cô ấy tuyệt đối sẽ không lựa chọn chai rượu đỏ Chateau Petrus, tôi rất rõ và tin tưởng phẩm chất tốt đẹp của học trò tôi. Nhưng tôi biết trong Ban giám khảo có mấy người có cái nhìn đối với sự lựa chọn của cô ấy, thậm chí bao gồm Đới Lập Duy tiên sinh! Nhưng tôi muốn nói cho người khác biết, học trò của tôi không phải như vậy, cô ấy là một đứa bé có suy nghĩ đặc biệt của mình, mà khi đó, nếu tôi không đi ra ngoài, hỏi thăm suy nghĩ của cô ấy đến cùng, mọi người vẫn ôm lấy nghi ngờ đối với cô ấy! Thế giới này, chỉ cần cậu giữ vững niềm tin của mình, cắn chặt răng, không sợ chất vấn, không sợ đe dọa, thậm chí không sợ trở ngại mà dũng cảm tiến tới, cậu mới có thể đạt được tôn trọng cuối cùng!"
"Thế nhưng đi nước cờ quá nguy hiểm!" Bác Dịch nhớ tới, trong lòng cũng chấn động!
Hai tròng mắt Vitas di động ánh sáng, sâu kín nói: "Cô ấy vẫn là một đứa bé đi ở bên lề! Đây là lựa chọn của cô ấy, làm thầy giáo, nhất định phải thành toàn cho học trò của mình, tôn trọng trí tuệ của cô ấy! Kích thích suy nghĩ và năng lực độc lập, tự chủ của cô ấy! Cha không thể nào dắt con cái của mình đi bao xa, đến cuối cùng cô ấy phải thoát khỏi ý tưởng và dạy dỗ của mọi người cho cô, mà đi một con đường thuộc về mình! Đây mới thật sự là lớn lên!"
Bác Dịch cười khổ nhìn Vitas, nói: "Ngài thật sự là vất vả dụng tâm, hi vọng Khả Hinh hoàn thành thi đấu, phải nói cám ơn với người thầy giáo ngài, bởi vì quả thật lúc cô ấy lựa chọn, có chút tổn thương ngài. Có khổ sở nào hơn so với học trò chối bỏ nổi vất vả của mình?"
Vẻ mặt Vitas cũng nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Điều này cũng không có gì, thầy giáo vốn hi vọng học trò cuối cùng có thể vượt qua mình. Đây không phải là chuyện cá nhân mình, đây là chuyện lớn của rượu vang thế giới!"
Hai mắt Bác Dịch xoay tròn, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy! Đây là chuyện lớn, vào thời điểm đó, cảm xúc cá nhân cũng có vẻ quá nhỏ bé."
Vitas nói tới chỗ này, mới nhìn thấy ánh đèn phòng khách của học trò tắt ngấm, đoán chừng đang nghỉ ngơi, mới buông lỏng xoay người, nói: "Thời gian cũng không sớm, hôm nay Bác Dịch tiên sinh cũng mệt mỏi, khó được cậu phối hợp với tôi, năm gần đây lạnh đến sớm, phải cẩn thận sương giá, vô cùng thiệt hại đối với quả nho! Không nên xem thường."
"Vâng! Tôi phái người coi chừng, cám ơn ngài quan tâm!" Lúc này Bác Dịch mới thở dốc một hơi, cũng nhìn Vitas cười nói: "Ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, Khả Hinh không có việc gì, ngài cũng an lòng."
Vitas cũng an ủi hơi nở nụ cười, gật đầu, chỉ là cảm giác máu tươi trào lên lồng ngực, ông lập tức móc khăn tay trắng xoay người hơi ho khan, một mảng máu dính ướt một góc khăn tay.
"Vitas tiên sinh! Ngài còn tốt đó chứ?" Bác Dịch quan tâm nhìn ông.
"Không có việc gì!" Vitas nắm chặt khăn tay trắng trong tay, cất vào trong túi quần của mình, mới lạnh lùng ra khỏi phòng, Bác Dịch nhìn ông một cái, cũng đi ra, sau đó hai người cùng nhau xuống lầu, Bác Dịch liền che dù đi ra sân cỏ ướt đẫm, đi tới một tòa lầu phụ khác, chuẩn bị trở về phòng của mình nghỉ ngơi, lại thấy Trang Ngải Lâm mặc trang phục xinh đẹp lộng lẫy, để cho trợ lý che dù cho mình, cô vẫn luôn giống như nữ vương, xinh đẹp lạnh lùng cất bước đi tới phía trước!!
Anh đang che dù, nhìn cô, hai mắt lộ ra một chút nóng bỏng.
Trang Ngải Lâm cũng đứng ở giữa con đường ướt đẫm, ngẩng đầu lên, đón ánh sáng màu cam chiếu xuống ven đường, nhìn Bác Dịch, hai mắt của cô lóe lên, tay vẫn cầm bao tay mới vừa cởi ra, cất bước đi về phía anh nói: "Hết bận rồi sao?"
"Ừm!" Bác Dịch che dù, lạnh lùng khuôn mặt, nhưng hai tròng mắt vẫn sâu thẳm nóng rực nhìn cô.
Trang Ngải Lâm chuyển mắt, nhìn ánh mắt anh, hai người đều có ăn ý, kiên trì đối với lý tưởng của mình, cũng không có ai buông tay, coi như thỉnh thoảng ở chung một chỗ, cũng không thể chứng tỏ điều gì, nhất là giờ phút này, cô nặng nề thở dốc một hơi, mặc dù cảm thấy hai người vẫn chưa phát triển tới mức này, nhưng vẫn nhắc nhở anh một chút nói: "Tôi..... muốn nói cho anh biết! Có lẽ tuần sau tôi sẽ trở về Paris! Đoán chừng trong những năm gần đây cũng sẽ không trở lại! Tôi đã mua cửa hàng cả con đường Paris, thực hiện xây dựng nhà trưng bày châu báu và trang phục của tôi!!"
Bác Dịch nghe nói như vậy, hai mắt hơi di động, nhưng vẫn nhìn cô, chúc mừng mỉm cười, nói: "Chúc mừng cô! Cô là một phụ nữ rất có sức hấp dẫn, biết mình muốn cái gì, sau đó trên con đường của mình, hết sức đặc sắc đi về phía trước! Có lẽ chính là bởi vì như vậy, tôi mới có thể rất thích cô, bị cô hấp dẫn!"
Trang Ngải Lâm nhàn nhạt nhìn anh.
Bác Dịch chăm chú nhìn cô, lại thở dài một hơi, mới cười nói: "Hôm nay thi đấu, làm cho tôi rất xúc động! Trước kia luôn tự mình một người bận rộn chuyện vườn nho, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút cô đơn và trống trải! Nhưng hôm nay mới phát hiện, thì ra có mơ ước, sẽ là một chuyện rất cô đơn đối với bản thân mình! Mặc kệ bên cạnh của cô có người cô yêu nhất hay không, nhưng vẫn chỉ có một mình cô giữ vững niềm tin của mình! Hôm nay nhìn như có rất nhiều người cùng chí hướng ở chung một chỗ, nhưng thật ra có rất nhiều trái tim cô đơn mà đặc sắc, ngưng tụ chung một chỗ! Vào lúc này, tôi càng tôn trọng người có mơ ước! Cho nên, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cô sẽ luôn luôn là người phụ nữ đặc biệt và tuyệt đối hấp dẫn trong cuộc đời tôi!"
Trang Ngải Lâm im lặng chuyển mắt, nhìn anh.
Bác Dịch lại nở nụ cười có một chút khích lệ và chúc mừng với cô, đứng che dù, nghe tiếng mưa rơi tí tách, mới thật lòng nói: "Cố lên! Ngải Lâm! Thật ra tôi vẫn không có nói cho cô biết, tôi thật sự...... Rất ưa thích gọi tên của cô! Thật ra tôi vẫn có loại ảo giác, tôi sẽ gọi cái tên này cả đời! Suy nghĩ một chút, thật sự rất êm tai!"
Anh nói xong, liền nhìn kỹ cô một cái, mới sâu kín che dù, xoay người đi khỏi....
Trang Ngải Lâm hơi ngẩng mặt, mặc cho Bác Dịch đi qua bên cạnh mình, cô vẫn kiêu ngạo, mặc dù dừng lại và do dự, nhưng cũng vẫn cười cười cất bước đi về phía trước....
Hai người đang đi ngược hướng, phóng khoáng đi khỏi!
Thật ra mơ ước là cái gì? Nó thật rất bí ẩn, nhưng quả thật có mơ ước là một chuyện rất cô đơn, rất tịch mịch, rất khó hiểu! Cho dù có bao nhiêu người cùng mình gặp thoáng qua......
Trang Ngải Lâm vừa cất bước đi về phía trước, vừa suy nghĩ lời nói của Bác Dịch, mới đi chưa được mấy bước, cũng đã nghe được điện thoại di động reo, cô hơi giơ tay, nhận lấy điện thoại từ trợ lý, nghe: "Vâng!"
"Con lập tức trở về cho mẹ, mẹ sắp tức chết rồi!" Giọng nói của Ân Nguyệt Dung nhanh chóng truyền đến!
"Mẹ lại làm gì vậy?" Trang Ngải Lâm thật sự không có cách nào với mẹ của mình, hỏi.
Ân Nguyệt Dung ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách sang trọng, mặc váy ren dài mơ mộng, vấn mái tóc dài quyến rũ, nắm điện thoại cổ, vừa nhận lấy thuốc bác Phúc điều chế trị thân thể của mình, vừa thở phì phò nói: "Con biết chưa? Chị gái của bạn thân Khả Hinh sinh con rồi!"
Trang Ngải Lâm thật muốn chết, cô cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ đứng ở sân cỏ ướt đẫm, tâm trạng rõ ràng không tốt, nói: "Mẹ! Ngay cả chị gái của bạn thân Khả Hinh sinh con cũng liên quan đến mẹ sao?"
"Làm sao không liên quan đến mẹ" Ân Nguyệt Dung cảm thấy đau lòng, thất thanh, nện cái chén ngọc trống không xuống, mới đau lòng nói: "Em trai của con là thứ vô dụng!! Một lát cùng người này truyền xì căng đan, một lát cùng người kia truyền xì căng đan! Bây giờ còn kéo Thiên Lỗi theo!! Cứ như vậy, Khả Hinh của mẹ lúc nào mới có thể mang thai, lúc nào mẹ mới có thể bồng cháu?"
"Mẹ!!" Trang Ngải Lâm thật sự hết sức bất đắc dĩ, cầm điện thoại di động, kêu mẹ, nói: "Con dâu của mẹ đang thi đấu! Lúc này không thích hợp mang thai!"
"Lúc Thượng Đế tạo đàn ông và đàn bà, trời và đất còn chưa có thứ gì có thể ăn! Hoàn cảnh hiểm ác cỡ nào! Chính là bởi vì có hoàn cảnh hiểm ác mới có sinh mạng mới kích thích thế giới thất vọng này!!" Ân Nguyệt Dung rất ngây thơ muốn kéo một củ cà rốt ăn, nhưng dì Lý nhắc nhở bà, mới vừa uống thuốc bổ không thể ăn, bà lại tức giận cầm điện thoại, cắn răng nghiến lợi nói: "Mẹ mặc kệ!! Tết năm nay, mẹ muốn trở về nước Anh, nhất định phải mang cháu ngoại trở về! Khả Hinh sinh một đứa, con sinh một đứa! Mẹ muốn dẫn bọn chúng trở về khoe với nữ hoàng Anh! Mẹ khẳng định, cháu của mẹ nhất định đẹp trai hơn đứa bé nhà hoàng tử William!! Vương phi mặc váy bầu quả thật rất xấu!!"
Trang Ngải Lâm nổi giận, cầm điện thoại di động, tức giận gọi: "Nếu mẹ thật ưa thích như vậy, mẹ tự mình sinh đi! Dù sao bây giờ nhìn mẹ vẫn còn trẻ! Mỗi lần chú Tưởng nhìn thấy mẹ, đều nói thất thần, bảo mẹ đi xa một chút!!"
"Cái con bé chết tiệt kia!!" Giọng Ân Nguyệt Dung tức giận truyền đến: "Nếu như mẹ sinh được, mẹ lập tức chém con và em trai của con thành bốn khúc! Còn để cho các người sống đến bây giờ!? Mẹ biết ngay, hai người các con đều có chuyện, khi còn bé, chơi đùa với rùa, nhưng không cho phép rùa rùa cha và rùa mẹ chơi đùa cùng nhau!!"
Trang Ngải Lâm lại cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài, bây giờ cô thật sự không có cách với người này!
"Đúng rồi!" Ân Nguyệt Dung đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, lại cảm thấy nhiệt tình và vô cùng hâm mộ hỏi: "Chị gái của bạn Khả Hinh, sinh con trai hay con gái?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...