Hào Môn Tranh Đấu 4 Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Phòng tài liệu, không gian màu trắng gần một trăm mét vuông, tầng tầng khung tài liệu, để tài liệu quan trọng của khách sạn, phía trên còn có tiêu đề tài liệu, còn có lịch sử phát triển Hoàn Cầu, bao gồm từ các nhà lãnh đạo của khách sạn từ thời kỳ dân quốc tới hiện tại, còn có tiếp nhận công ty rõ ràng chi tiết. . . . . .

Lâm Sở Nhai ngạc nhiên đứng ở trong một trên kệ tài liệu, nhìn những tài liệu này, chợt mỉm cười, nói: “Nhã Tuệ, cô. . . . . . Muốn vào xem cái gì?”

Nhã Tuệ có chút căng thẳng tìm kiếm tất cả tựa đề trên cơ sở dữ liệu, nhưng nhìn càng hoa mắt. . . . . .

“Nhã Tuệ?” Lâm Sở Nhai ngạc nhiên đi tới phía sau của cô, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“À. . . . . . Không có. . . . . .” Nhã Tuệ nghĩ tới chuyện liên quan đến tính mạng của chú Đường, cũng không dám nói loạn, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Anh cũng biết, bây giờ tôi là quản lý bộ phận đãi tiệc, sau này tôi còn phải tham gia thi lên cấp, tôi nghe nói cuộc thi lần này, có đề tài văn hóa ẩm thực truyền thống của Hoàn Cầu, cho nên tôi muốn tới xem thử nhiều năm trước tới nay, trong tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta có bao nhiêu vị đầu bếp ưu tú, bọn họ là những người nấu ăn xuất sắc. . . . .”

Lâm Sở Nhai nghe vậy, liền bật cười nói: “Như vậy thôi sao? Vậy cũng không cần ngàn dặm xa xôi chạy vào nơi này tìm đâu, tìm ở trên website của tập đoàn là được rồi.”

“A, tôi không quá tin tưởng trên trang web, tôi và quản lý bộ phận quảng cáo thường ăn cơm cùng nhau, cô ấy thực hiện việc quảng cáo, sản phẩm nhang muỗi cũng có thể xông rớt máy bay.” Nhã Tuệ khó được nói đùa.

Lâm Sở Nhai bật cười nói: “Cô thật thú vị. Nhưng muốn tìm đồ, một nơi lớn như vậy, đoán chừng cô không tìm xong.”

Anh nói xong, liền một mình đi tới trước một quả cầu Thủy tinh nào đấy ở trung tâm cơ sở dữ liệu, nhẹ nhàng đặt ngón tay xuống nhấn cái nút bên dưới giá đỡ quả cầu thủy tinh. . . . . . quả cầu Thủy tinh mở ra, nhanh chóng nổi lên một bàn phím thủy tinh. . . . . .

“Đây là. . . . . .” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn bàn phím đó, ngạc nhiên hỏi.

Lâm Sở Nhai vừa lưu loát chuyển động ngón tay trên bàn phím, vừa cười nói: “Muốn tìm tài liệu, không phải tìm như vậy, ở chỗ này có thể tìm kiếm bất kì thông tin nào trong cơ sở dữ liệu này, nhưng bất quá muốn tìm kiếm, chỉ cần có ổ cứng và tập tin.”

“À. . . . . .” Nhã Tuệ đáp nhẹ.


Lâm Sở Nhai nói xong, cũng đã lưu loát gõ bàn phím trong vòng một phút, quả cầu Thủy tinh nhanh chóng phát ra bảy luồng ánh sáng, ở giữa bọn họ hai người, nhanh chóng tạo thành một màn hình quang ảnh trên không trung, giống như màn hình máy vi tính, phía trên có logo Hoàn Cầu, còn có công cụ gợi ý tìm kiếm liên quan, anh lại lưu loát gõ bàn phím, nhập nội dung vào giao diện kho cơ sở dữ liệu của Hoàn Cầu, mới hỏi: “Cô muốn tìm tài liệu gì?”

“À. . . . . .” Nhã Tuệ có chút căng thẳng nói: “Tôi muốn tìm. . . . . . tài liệu liên quan đến đầu bếp trưởng. . . . . . của Hoàn Cầu chúng ta từ ba mươi năm trước tới nay.”

“Tốt. . . . . .” Lâm Sở Nhai nói xong, liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn bàn phím quang ảnh, vừa hoạt động ngón tay, gọi cơ sở dữ liệu bộ phận ẩm thực, mới nói: “Cô không còn ở phòng ăn biển, chúng tôi thật không quen.”

Nhã Tuệ vẫn còn đang căng thẳng nhìn màn hình quang ảnh, nghe nói như thế, sững sờ nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .

Lâm Sở Nhai bật cười nói: “Trước kia chúng tôi đi ăn cơm, thích nghe cô đứng ở một bên, rất thoải mái hỏi hôm nay tâm trạng chúng tôi như thế nào, thích vị mặn hay vị cay, tỉ mỉ lắng nghe, phân tích xong rồi, lại thân thiết cầm thực đơn đi vào phòng bếp, thu xếp cho từng người chúng tôi. . . . . .”

Nhã Tuệ đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.

“Trước kia quả thật tôi. . . . . . Là một lãng tử, bởi vì ở nước ngoài một thời gian dài, tính cách hơi phóng túng chút, bản thân lại có chút đẹp trai, có một chút bản lãnh, cho nên luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, đàn ông là động vật tham lam, nếu như trong thế giới của bọn họ chưa từng xuất hiện cô gái làm bọn họ động lòng, thì mỗi ngày cũng sẽ nghĩ đến thân thể mỗi người phụ nữ, bởi vì buổi tối quả thật bọn họ rất tiêu hồn. . . . . .” Lâm Sở Nhai tiếp tục nhập thông tin, tra tìm từng phần từng phần.

Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.

Lâm Sở Nhai cười có chút tiếc nuối, tiếp tục ngẩng đầu lên tra xét tài liệu, nói: “Nhưng dần dần, tôi phát hiện bên cạnh có một cô gái mới nhìn giống như rất đơn giản, rất trong sáng, dùng thái độ rất dịu dàng, rất săn sóc, rất quan tâm đến gần tôi, lúc đầu tôi không thèm để ý, nhưng từ từ phát hiện, mọi thứ xung quanh cô ấy đều là ưu điểm, không tức giận với người khác, thân cận với cấp dưới, đối với bạn bè rất tốt, đối với tôi càng chăm sóc chu đáo, có một câu nói rất hay, nếu như trong thế giới của bạn, xuất hiện hình ảnh một cô gái có thể cho bạn tương lai, cô gái kia nhất định là người thích hợp với bạn nhất. Tôi dần dần phát hiện, quá khứ hoang đàng hàng đêm, chẳng qua cũng chỉ là như thế. Thậm chí có lúc ngây ngốc suy nghĩ, nếu. . . . . . Tôi có thể lấy được cô ấy, nắm tay đi dưới hoàng hôn, cũng hạnh phúc.”

Nhã Tuệ nghe lời này, hai mắt chợt rưng rưng.

Hai mắt Lâm Sở Nhai lóe lên, nhớ tới đêm hôm đó bị từ chối, đến bây giờ gần như không có một ngày được vui vẻ, anh thở dài một cái, đột nhiên nhìn màn hình lớn, ngạc nhiên ủa một tiếng.


“Chuyện gì vậy?” Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn.

“Đường Chí Long?” Lâm Sở Nhai nhìn tài liệu gần ba mươi năm nay, giới đầu bếp trưởng của Hoàn Cầu có tám người, trong đó nhiệm kỳ dài nhất là Đường Chí Long, ở bên trong tài liệu, cần mật mã mới vào được bên trong, anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn trong tấm hình một người mặc đồng phục đầu bếp trưởng đứng ở trước bàn ăn, nhìn về nơi xa lộ ra nụ cười cơ trí, tay cầm một ly rượu đỏ, tư thế hết sức chính xác. . . . . . Anh ngạc nhiên nói: “Người này có gì đặc biệt, tại sao còn cần mật mã mới có thể biết?”

Hai mắt Nhã Tuệ lóe lên, nhìn chú Đường, lập tức dâng lên xúc động, mặc dù có rất nhiều lời muốn thốt ra, nhưng vẫn hết sức đè nén, có chút căng thẳng hỏi: “Tôi muốn xem tài liệu của ông ấy một chút, có thể không?”

Lâm Sở Nhai nghe lời này, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn Nhã Tuệ bật cười nói: “Tôi nói, cô không phải là gián điệp chứ?”

Nhã Tuệ sửng sốt nhìn Lâm Sở Nhai, bất đắc dĩ nói: “Mới vừa rồi anh còn xúc động nói với tôi một đống lời hữu ích như vậy, bây giờ nghi ngờ tôi là gián điệp?”

“Ha ha ha. . . . . .” Lâm Sở Nhai lập tức xin lỗi Nhã Tuệ hơi dừng lại một chút, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy cô đột nhiên cần tài liệu cực kỳ bí mật như vậy, tôi có chút tò mò. Dù sao tôi cũng là Phó Tổng Giám đốc của tập đoàn, công là công, tư là tư mà.”

Nhã Tuệ mất mát nhìn anh nói: “Không thể xem sao?”

Lâm Sở Nhai có chút do dự nhìn cô.

Ánh mắt Nhã Tuệ dịu dàng nhìn anh.

“Ôi. . . . . . Không nên dùng ánh mắt như thế nhìn tôi . . . . .” Lâm Sở Nhai quay đầu lại, nhìn phía dưới hình Đường Chí Long có vòng tròn nhỏ, con chuột đang nhấp nháy, thông báo phải điền mật mã vào.

“Thật. . . . . . Không thể xem sao?” Nhã Tuệ có một chút van xin anh, đời này cũng không có hèn hạ muốn dùng mỹ nhân kế như vậy, lúc này, cô thật muốn đưa tay kéo ống tay áo của anh. . . . . .


“Cô muốn thăng chức à? Tôi có thể dùng cách khác giúp cô!” Lâm Sở Nhai cười nói.

Sắc mặt của Nhã Tuệ thu lại, nhìn anh nói: “Anh thật không giúp tôi à? Thật thật thật không giúp?”

“Chuyện này. . . . . .” Lâm Sở Nhai không biết nên làm sao.

“Tôi đi đây.” Nhã Tuệ Nhị không nói gì, xoay người đi khỏi.

“Này, này, này!” Lâm Sở Nhai lập tức kéo cánh tay Nhã Tuệ, bật cười nói: “Cô đừng tức giận mà.”

Nhã Tuệ đưa lưng về phía Lâm Sở Nhai, hai mắt khẽ xoay tròn, bây giờ không có biện pháp, trên mặt hơi lộ ra nụ cười dịu dàng xoay người, nhìn anh, nói: “Nếu như. . . . . . Anh giúp tôi mở ra xem một chút, tôi . . . . . Tôi mời anh ăn cơm!”

Tròng mắt Lâm Sở Nhai hơi híp lại, nhìn cô, trên mặt có chút không đè nén được nụ cười nói: “Mời. . . . . . Mời ăn cơm?”

“Ừm!” Nhã Tuệ gật đầu.

“Cô. . . . . . Nói lời giữ lời đấy. . . . . . Mời tôi ăn cơm, chỉ hai người chúng ta ăn, đừng giống như phim thần tượng, mang một đống lớn người theo, tôi không làm đâu. . . . . .” Lâm Sở Nhai nắm cánh tay mềm mại của cô, nói lời này cũng có chút căng thẳng, thở không nổi.

Phốc! Nhã Tuệ cúi đầu, nở nụ cười, nói: “Được! ! Chỉ hai người chúng ta ăn.”

“Phòng ăn biển coi như xong, bất kỳ phòng ăn nào trong khách sạn Á Châu, tôi cũng không đi! !” Lâm Sở Nhai nghiêm túc nói vậy.

“Muốn đi nơi nào ăn, anh tự làm chủ.” Nhã Tuệ cười nói.

“Yes! !” Lâm Sở Nhai siết mạnh nắm tay, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, căng thẳng, lập tức xoay người, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở phía trên, nhập vào mật mã Phó Tổng Giám đốc của mình! !

Nhã Tuệ lập tức thật căng thẳng ngẩng đầu.


Trong màn hình lập tức xuất hiện tư liệu liên quan lúc Đường Chí Long tiến vào tập đoàn Hoàn Cầu từ năm 1986, luồng ánh sáng nhanh chóng lóe lên tờ thứ nhất lúc Đường Chí Long 25 tuổi, tốt nghiệp trường dạy nấu ăn WST nổi tiếng nhất, mặc đồng phục trợ lý đầu bếp, hết sức rạng rỡ hoạt bát đứng ở trước một bàn ăn của khách sạn, nở nụ cười rực rỡ, nhưng khi đó có thể nhìn ra người đàn ông này hết sức hết sức hiền lành, bởi vì ánh mắt ông lộ ra một loại đam mê cuộc sống và bao dung. . . . . .

Trong lòng Nhã Tuệ vừa động, hai mắt lập tức kịch liệt đỏ bừng.

Lâm Sở Nhai cũng cảm thấy có chút hứng thú với người này, nhưng cảm thấy theo kinh nghiệm của ông ta, cũng không cần mã hóa thân phận chứ?

Luồng ánh sáng lại xuất hiện tờ thứ hai, là cách một năm, bởi vì Đường Chí Long biểu hiện xuất sắc, mà được thăng cấp đầu bếp nhà hàng tây, trong cùng một năm đó, ông cũng đã tham gia cuộc thi nấu ăn quốc tế ở phương tây, giành được giải đặc biệt, chỉ thấy ông đứng ở trước khán đài trao giải, tay nâng cúp, nở nụ cười sảng lãng cảm ơn. . . . . .

“Đường Chí Long này bất quá mới hơn 20 tuổi, có thể đạt được thành tích như vậy, thật khó được.” Lâm Sở Nhai nhìn màn hình, cười nói.

Sắc mặt Nhã Tuệ kích động tiếp tục xem.

Luồng ánh sáng chuyển lên trước, từ từ nhìn thấy thành tích hàng năm của Đường Chí Long đều hết sức kinh người, thậm chí theo số tuổi càng lớn, chức vị của ông càng cao, lúc khoảng ba mươi tuổi, cũng đã đảm nhận chức đầu bếp trưởng của khách sạn, cùng thời điểm đó, đề xuất ý kiến và phương án khiến cho Hoàn Cầu mở rộng nhà hàng Trung Quốc ở các khu vực Châu Á, phổ biến văn hóa ẩm thực của Trung Quốc, một năm sau, năm thứ hai nhận chức đầu bếp trưởng, là người duy nhất phá kỷ lục của khách sạn, phòng ăn hoàn thành doanh thu 300%, cũng là một người duy nhất có thể dùng cổ phần tư nhân, xây dựng được nhà hàng đầu tiên của riêng mình, luồng ánh sáng đang không ngừng xoay tròn. . . . . .

Đường Chí Long dựa vào trí tuệ kinh người, cùng sức sáng tạo và trí tưởng tượng tuyệt vời, phòng ăn mang đến lợi nhuận không thể đo lường cho Hoàn Cầu, thậm chí còn ngay lúc ấy để lại tâm nguyện cả đời không thể hoàn thành, hi vọng trong tương lai, có thể ở các thôn làng lập trạm thu mua rau quả, xây dựng phương án kiểm tra tiêu chuẩn thu mua rau quả, hơn nữa còn đưa ra ý kiến, thu mua đất đai, mua ruộng muối và khu làm giấm ở khắp Châu Á, còn dẫn đầu đi đến các vùng ven biển, quan sát tiêu chuẩn địa chất, hỗ trợ Hoàn Cầu thu mua vườn nho, lúc ông khoảng 32 tuổi, đã tự mình hoàn thành lựa chọn nhà phân phối rượu đỏ ở khắp Châu Á, năm ấy, khi ông cùng các nhân viên hiệp hội rượu đỏ giám sát chặt chẽ, thị trường rượu đỏ thuận lợi phát triển, thậm chí ngay lúc ấy, với cái nhìn sắc bén của ông, trong tương lai, ngành công nghiệp rượu đỏ của Châu Á nhất định càng ngày càng tỏa sáng! !

“Trời ạ. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhìn ghi chép của nhân vật này, thật sự không thể tin nổi nói: “Hoàn Cầu chúng tai lại có một nhân vật như vậy, tại sao chưa từng thấy nhắc qua? Phải nên hết sức tuyên dương mới đúng chứ !”

Nhã Tuệ căng thẳng xem tài liệu tiếp theo của Đường Chí Long.

Luồng ánh sáng tiếp tục phát hình, lúc Đường Chí Long đúng 32 tuổi, đã kết hôn với nhân viên phục vụ nhà hàng tây, Lý Tú Lan, hôn lễ tổ chức nhộn nhịp mà long trọng, lúc ấy nhân vật chính trị, giới kinh doanh, còn có lãnh đạo các khách sạn rối rít đến chúc mừng, mà ông cụ Tưởng và ông cụ Trang cũng mang theo gia đình tham gia. . . . . .

Hình hiện trường hôn lễ hiện ra.

Nhã Tuệ lập tức nhìn thấy Chú Đường, ở hiện trường hôn lễ, người mặc lễ phục màu trắng, đẹp trai ôm nhẹ dì Lý trẻ tuổi xinh đẹp, nở nụ cười rất mãn nguyện, hạnh phúc, đứng ở trước ống kính, sau đó họ hàng hai bên chia ra, cô câu chú rể đứng ở giữa. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui