Tiệc thử rượu kéo dài.
Tâm tình của tất cả mọi người trong giới rượu đỏ đều rất vui vẻ, thưởng thức các loại rượu đỏ, mười hai cổng vòm bắt đầu trình diễn lịch sử phát triển của rượu đỏ, đã phát đến thời kỳ trung đại, khi hai đế quốc Pháp và Anh, phát động chiến tranh thương mại về mở rộng thị trường rượu đỏ... Mọi người vừa thử rượu vừa chậm rãi nói chuyện, lúc này Nhậm Tử Hiền, mặc váy lụa mỏng dài đính hoa hồng sâm panh, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, trang điếm tao nhã, nâng một ly rượu cherry, khoan thai bước vào hội trương...
"LISSE..." Một chuyên gia thử rượu người Italy nhìn thây cô, nét mặt sáng ngời tươi cười đi qua.
Nét mặt Nhâm Tử Hiền cũng tươi cười cùng anh ta cụng ly chào hỏi.
Hai người đứng tại chỗ, nói chuyện phiếm.
Trang Ngải Lâm cùng mẹ mình ngồi cùng một chỗ, quay mặt nhìn cách ăn mặc của Nhâm Tử Hiền hôm nay, chậc một tiếng nở nụ cười, nói: "Cái người này, cách ăn mặc hôm nay, cũng có chút mở mang đầu óc rồi đây!"
Mẹ Trang không để ý gì khác, chỉ muốn nhìn thấy con dâu và con rể, bà không nhàn rỗi bận tâm đến người khác nói: "Mở mang đầu óc thế nào?"
"Cho nên phụ nữ, nhất định không nên cố gắng bộc lộ bản thân mình trước mặt đàn ông... Mà chỉ nên vô tình mà bộc lộ thồi..." Trang Ngải Lâm nói xong, có chút đắc ý nâng ly rượu, nếm một ngụm nhỏ, lại lưu chuyển ánh mắt, nghĩ tới điều gì đó, nói: "Kỳ quái! ! Như Mạt không phải cũng tới sao? Có thể nào Tử Hiền lại bắt nạt cô ấy không? Hôn sự của Tử Hiền và Thiên Lỗi, chính là vì Như Mạt gây sức ép mà không thành!"
Trong phòng VIP.
Như Mạt bộc lộ nét mặt lãnh đạm, mặc kệ những đóa hoa hồng sâm panh có độc kia chói lọi, cô vẫn nhìn về phía xa xa bờ biển, bỗng cười, nói: "Vứt bỏ hoa hồng, không sao cả... Trên thế giới này, còn có một người, nguyện ý vi tiệc thử rượu này mà làm một hi sinh nho nhỏ... Đó chính là tôi... Chỉ cần tôi uống một chút cocktail gặp chuyện không may... Đường Khả Hinh, cồ có thể không liên quan được sao?M
Cô nói xong, khuôn mặt lạnh lùng ngẩng lên, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn đóa hoa hồng kia, chiếc nhẫn trân châu giữa ngón áp út, bỗng nhiên lóe sáng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Như Mạt hờ hững mà dịu dàng nói: Đến đây..."
Cô nói hết lời, liền ưu nhã xoay người, tiện tay đem đóa hoa hồng kia ném vào trong thùng rác, khuôn mặt lại bộc lộ nét dịu dàng, mở cửa đi ra ngoài, giống như ma quỷ nhẹ nhàng bay... bay... bay...
Phòng tiệc.
Nhâm Tử Hiền sau khi tươi cười chào hỏi cùng đám bạn tốt người nước ngoài, cuối cùng mới nâng ly sâm panh, tránh những người qua lại, đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, tay ôm vai, nhìn bọn họ cao như nhau, đẹp trai như nhau, liền bật cười nói: "Tôi nói... Hai người các anh có phải anh em hay không vậy? Tôi vẫn luôn hoài nghi chuyện này!"
"Chậc!" Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ lên, bật cười khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt lưu chuyển, nhìn tình huống xung quanh, muốn nhìn xem Đường Khả Hỉnh rốt cuộc đang ở đâu? Sao lại không thấy đâu?
"Không nên uống nhiều rượu như vậy... Khả năng uống rượu của cô không tốt lắm.." Tưởng Thiên Lỗi vẫn có chút lo lắng cho vị hôn thê trước đây.
"Tưởng Thiên Lỗi! Anh nói như vậy, sẽ làm cho phụ nữ hiểu lầm !" Nhâm Tử Hiền không cho phép mình lại có bất kỳ suy nghĩ nào với anh nữa, cầm ly rượu đỏ chậm rãi xoay người, lại nhìn thấy Như Mạt đã mặc chiếc váy dài đỏ rực, tay cầm ly rượu cherry, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành bước tới, đôi mắt cô chợt lóe, lập tức cũng cầm ly sâm panh đi qua...
Như Mạt mỉm cười đi về phía trước, biết bột phấn trong chiếc nhẫn trên tay đã roi xuống hòa cùng dịch rượu, cồ mới nhẹ nhàng lắc ly rượu, đi về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Một bóng người chợt xuất hiện trước mặt.
Như Mạt ngẩng đầu...
Nhậm Tử Hiền đã lạnh lùng chặn trước mặt cồ, nghiêng người nâng ly rượu, nếm một ngụm nhỏ.
"À... Tử Hiền..." Như Mạt nhìn thấy cồ, trên mặt run rẩy bộc lộ vài phần sợ hãi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười.
Nhâm Tử Hiền quay mặt sang, lạnh lùng nhìn cồ nói: "Cô biết chỗ tồi đến, cô vẫn còn dám xuất hiện sao? Có phải cồ cảm thấy là, lúc cô đính hồn cùng Thiên Lỗi, cho tồi chút mặt mũi, tôi đã nguôi giận rồi hay không ?"
" " Trong lòng Như Mạt vang lên tiếng nổ lớn, cũng
không lên tiếng.
"Bổn tiểu thư nhìn thấy cô, vẫn luôn nhịn không được mà muốn bóp chết cô! ! Giống như bóp chết một con kiến vậy!" Nhâm Tử Hiền nhìn cô, nói.
Như Mạt vẫn không dám lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhìn thấy thái độ này của cô, có chút bực tức, không thể nhịn được nữa nói: "Cồ đừng nói với tôi, cô nghe lời tôi, lập tức lại lên con đau tim, rồi cố gắng mà té xỉu! !"
Giọng nói có chút lên cao, làm một số vị khách lớn tuổi chu ý.
Khuôn mặt Như Mạt lập tức đỏ bừng .
"Đem rượu của cô ấy đổ bỏ đi! Để tránh một lát nữa, lại nói là tôi hại chết cô tại phòng tiệc này!" Nhậm Tử Hiền vẫn lấy phong thái của nữ chủ nhân như trước đây, ra lệnh cho nhân viên phục vụ.
Nhã Tuệ đúng lúc đứng một bên, không dám nói gì.
"Điếc rồi phải không?" Nhâm Tử Hiền lập tức nhìn về phía Nhã Tuệ, nóng mắt nói: "Bây giờ tôi chỉ cần nhìn thấy cô ấy, tôi liền choáng váng đầu óc! !"
"Này..." Nhã Tuệ có chút kiêng dè nhìn về phía Như Mạt.
Đôi mắt Như Mạt khẽ lưu chuyển, chỉ đành miễn cưỡng cười, nói: "Sẽ không té xỉu... Sẽ không như vậy..."
"Vậy cút đi! Đừng ở chỗ này làm tôi mất mặt! ! Cái thứ người không cha không mẹ, không ai sinh thành nuôi dưỡng!" Nhậm Tử Hiền lại không khách khí nhìn cô!
Như Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi vẫn còn đứng bên kia cùng khách mời nói chuyện phiếm... Cô lại do dự...
"Người ta không yêu cô! Đừng tự làm khổ mình nữa! Cô cho dù lấy mười trái tim! Cũng không đổi được tình yêu của anh ấy về lại bên cô đâu!" Nhậm Tử Hiền vẫn không muốn nhìn thấy cồ trong phòng tiệc!
Đôi mắt Như Mạt lập tức đỏ bừng, cuối cùng đành phải uất ức cầm ly rượu cherry xoay người, không ngờ đụng phải một vị khách cao lớn phía trước, ly rượu phịch một
tiếng, rơi xuống đất... Nước mắt cồ rơi xuống, nhưng vẫn nâng đuôi váy dài lên, đi ra ngoài... Lúc này Tưởng Thiên Lỗi đứng bên đó, mới nhìn thấy bóng dáng Như Mạt, vốn định đuổi theo, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống, bởi vì hiểu rằng, có một vài thứ tình cảm, khồng nên dung túng và tiếp cận nó.
Nhâm Tử Hiền nhìn bóng dáng cô xa dần, chậc một tiếng, đắc ý xoay người, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm đang ngồi một bên, hệt như một vị nữ hoàng, nhướng mày nhìn về phía mình, tim cô đột nhiên run rẩy, né tránh .
Phòng nghỉ của nhân viên.
Đường Khả Hinh sau khi được Bác Dịch châm cứu xong, lại được Tô Thụy Kỳ tiêm vào thuốc giải độc tạm thời, thân thể cô dịu lại được vài phần, có thể ngồi dậy... Hơi thở vẫn còn nặng nề...
Tô Thụy Kỳ đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mái cho cô, lo lắng nói: "Em phải nhớ kỹ... Nếu có chuyện gì, nhất định phải lập tức quay lại... Em không cho phép bọn anh nói ra... Bọn em đều tôn trọng em... Chỉ là có chuyện gì... Lập tức quay lại, biết khồng?"
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, yếu ớt cười.
Bác Dịch không lên tiếng, đôi mắt bộc lộ vài phần đau xót nhìn cô.
"Vậy em ra ngoài..." Đường Khả Hinh nhìn về phía bọn họ, nước mắt lăn xuống, mỉm cười nói.
Hai người đồng thời gật đầu.
Khuôn mặt cô tựa nhu đóa hoa mai giữa trời tuyết, trắng bệch nhung lại lộ ra chút phấn hồng, đôi mắt mộng ảo nhu những ngôi sao, nhẹ nhàng vén đuôi váy dài đứng lên, giống nhu một bông hoa nhỏ nhẹ nhàng lan tỏa huơng thơm... Thực ra cô hiểu đuợc, ý nghĩa của việc Bác Dịch cho phép mình bước ra ngoài... Bởi vì cô biết, trong vòng hai tiếng đồng hồ này, nếu như Tiểu Nhu không trở lại, có lẽ tính mạng của bản thân mình sẽ khó mà giữ được... Cô nặng nề thở hổn hển một hơi, nhẹ nhàng lai đi nước mắt, cố gắng bình tĩnh, bởi vì đối với cuộc sống, cô đã nỗ lực hết mình để có được... Không hổ thẹn với cuộc đời đầy đau thương buồn bã này.”
Sau một tiếng diễn ra lễ thử rượu, cuối cùng cũng tạm thời chấm dứt.
Buổi tiệc chiều đã bắt đầu, cho dù bên ngoài mưa gió dập dềnh, bên trong vẫn là những màn ca múa yên bình.
Cô mỉm cười nâng váy dài trắng tuyết lên, đi vào phòng tiệc, lại nhìn thấy vũ công giữa hồ bay lên, rất nhiều khách mời đã bắt đầu khiêu vũ, đôi mắt cô châm rãi lưu chuyển, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, uu nhã ngồi trên sô pha, có phần lo lắng không yên... Cô nhàn nhạt tươi cười, nhẹ kéo váy, đi về phía anh...
Trang Hạo Nhiên lập tức ngửi được mùi hương kia, nhanh chóng đứng lên, quả nhiên thấy Đường Khả Hình mỉm cuwoif đang đi về phía mình, trong khoảnh khắc anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô hôm nay biểu hiện xuất sắc như vậy, lại xinh đẹp như vậy, trong lòng anh cảm xúc dâng trào, nhìn cô cười... Mới chiu cất bước tiến lên...
Đường Khả Hinh lại nhàn nhạt bước qua bên cạnh anh, đi tới trước mặt Trang Tĩnh Vũ, lấy tư thái của một người hậu bối, hướng về phía ông tôn kính nói: Chủ tịch Trang, có thể mời người cùng khiêu vũ được không?”
Mẹ Trang ánh mắt sáng ngời, nhìn cồ cười.
Trang Tĩnh Vũ có chút im lặng nhìn cồ, cười rộ lên nói: ”Cháu muốn mời chú khiêu vũ sao?”
Trang Hạo Nhiên đứng một bên, ghen tị nhìn.
”Đúng vậy...” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
”Được...” Trang Tĩnh Vũ nhìn ánh mắt cô, cũng không khách khí đứng lên, cười nói: ”Đi thôi... Hôm nay chú dốc hết năng lực của mình, cùng cháu khiêu vũ.”
"Thật là vinh hạnh của cháu..." Đường Khả Hinh cười, cùng Trang Tĩnh Vũ đi ra sàn nhảy, hết sức tôn kính và lịch sự hệt như một người cha ôm đứa con gái của minh, giữa trung tâm sàn nhày tươi cười khiêu vũ...
Trang Hạo Nhiên sững sờ đứng một bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẫn không sao hiểu được.
"Chú... Biểu hiện hồm nay của cháu có được khồng?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, nhẹ nhàng bước theo điệu nhảy, ôn nhu hỏi.
"Tốt! Biểu hiện rất xuất sắc!" Trang Tĩnh Vũ cười rộ lên nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, khuôn mặt lại cười tươi như hoa anh đào, nhìn về phía trước mặt chú, nói: "Nếu làm con dâu chú, có đủ tư cách không ạ?"
Trang Tĩnh Vũ thoải mái cười rộ lên nói: "Đừng nói những vấn đề này, nếu như có thể lấy được cháu, cũng đã là phúc phận của Hạo Nhiên nhà chúng tôi rồi."
Mặt Đường Khả Hinh khẽ run run, đôi mắt ngấn lệ nhìn ông, cười rộ lên nói: "Cháu thực sự có may mắn như vậy sao? Vậy nếu như, số phận lại khồng chiếu cố, chỉ chừa cho cháu còn một ngày để sống, cháu hi vọng có thể được chú cho phép, biểu lộ tình cảm của cháu đối với anh ấy... Chú có thể đồng ý không?"
" " Trang Tĩnh Vũ lo lắng nhìn bộ dáng Đường Khả
Hinh bộ dáng như vậy, có chút không yên lòng nói: "Khả Hinh... Cháu làm sao vậy?"
"Cháu có chút sợ hãi... Sợ rằng cháu sẽ không đợi được đến ngày đó..." Đường Khả Hinh cảm giác trước mắt mình bỗng nhiên xuất hiện ảo giác, có chút choáng váng, nhưng vẫn gắng gượng cùng Trang Tĩnh Vũ hoàn thành điệu nhảy kia...
"Chống đỡ! !" Trang Tĩnh Vũ lấy phong thái của một người trưởng lão, nắm chặt tay Đường Khả Hinh, nặng nề nói: "Cha cháu có nói cho cháu biết câu này hay không, sức hấp dẫn của khách sạn nằm ở chỗ năng lực của mỗi người đều sẽ được kết tinh lại! Chú sẽ giúp cháu, tất cả mọi người cũng sẽ giúp cháu! Chống đỡ! ! Nhất định phải cố gắng chống đỡ! !"
Sắc mặt Đường Khả Hỉnh lại tái nhợt, đôi mắt rưng rưng nhìn ông.
"Khả Hinh..." Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn cô bé này, yếu ớt nói: "Có phải cháu cảm thấy, một mình chống đỡ cả một thế giới quá mệt mỏi hay không?"
Đường Khả Hinh nhìn ông, điềm đạm đáng yêu gật đầu.
Trang Tĩnh Vũ lại cười rộ lên nói: "Thế nhưng cháu không phát hiện ra, cháu bắt đầu xây dựng lại mọi thứ, thực ra chẳng qua chỉ là vài phần sóng gió, chiến đấu chân chính, chính là giúp sinh mệnh kéo dài..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...