Anh ấy đi rồi.
Trang Hạo Nhiên buông ra vẻ mặt lạnh như băng, nhìn về phía đôi mắt, nước mắt cũng đã cạn của Đường Khả Hinh, trên khuôn mặt lai hiện lên vẻ lạnh nhạt, nói:” Nếu em muốn làm cho người đó nhìn thấy em kiên cường như vậy thì lúc xoay người bỏ đi đừng trở nên yếu đuối.”
Đường Khả Hinh hai mắt run rẩy thống khổ, cùng áy náy nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt này của cô, lại không để ý nữa, xoay người bỏ đi.
Đường Khả Hinh đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh ngày càng xa, mới khẩn trương muốn đuổi theo, lại nghe có người hô to: Hôn lễ sắp bắt đầu, xin mời các vị tân khách vào chỗ.
Các vị khách mời vừa nghe, liền lập tức đi tới hai bên chỗ ngồi, nhìn thấy chỗ ngồi được chỉ định liền ngồi xuống. Mà người đại diện hai tập đoàn Hoàn Á và Á Châu được mời làm chứng hôn lên ngồi hai bên vị trí trên sân khấu. Đại diện hai tập đoàn là tổng giám đốc Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mời Tô Linh và Tô Thụy Kỳ lên ngồi trên ghế chủ tịch, tiếp đến là Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lần lượt ngồi ở hàng ghế thứ nhất, bên cạnh là ban giám đốc hai tập đoàn. Đường Khả Hinh nhẹ nhàng kéo váy cùng với Trang Ngải Lâm ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở vị trí chủ trì quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh nhìn về phía anh mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi một bên, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Đường Khả Hinh. Hai tròng mắt thoáng qua mấy phần lợi hại.
Như Mạt ngồi vị trí bên dưới nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng có một nỗi sợ hãi đang trào dâng, hai tay dùng sức nắm chặt túi xách.
Lúc này, một hồi ca khúc trong hôn lễ bắt đầu vang lên. Màn hình trên sân khấu lúc này có một đôi nam nữ mới xuất hiện ở đại sảnh khách sạn Á Châu ,các vị tân khách nhiệt liệt vỗ tay , tỏ vẻ chúc phúc.
Tại đại sảnh khách sạn Á Châu.
Rốt cuộc Tào Anh Kiệt cũng dắt được tay Trần Mạn Hồng mặc áo cưới đang mỉm cười đứng trên lầu hai trước lan can nhìn xuống khách sạn Á Châu thấy các đồng nghiệp quản lý mặc đồng phục khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, đứng dưới đại sảnh trải thảm đỏ, mọi người vỗ tay chúc mừng……
Trần Mạn Hồng cảm thấy thật xúc động, nhìn về phía dưới mọi người đều lộ ra nụ cười thật tình chúc phúc . Nhớ tới đã làm việc ở đây gần mười năm, từ một cô gái cho tới ngày hôm nay, những tưởng hạnh phúc chỉ là thoáng qua, tới tuổi trưởng thành, khi cứ nghĩ rằng có lẽ cô sẽ cô độc cả đời nào ngờ gặp được Tào Anh Kiệt…tình yêu cứ như là mơ, còn chưa có bắt đầu cũng đã ở bên cạnh nhau, tuy không có mãnh liệt nhưng sẽ yêu nhau đến trường tồn vĩnh cửu.
Đôi mắt cô phiếm hồng, lan cả sang đôi má đỏ, quay đầu nhìn về phía Tào Anh Kiệt.
Tào Anh Kiệt, khuôn mặt đẹp trai nhìn về phía Trần Mạn Hồng, nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ đặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô trong đôi bàn tay to, ấm áp của mình.
Trần Mạn Hồng kìm lòng không được, ôn nhu nở nụ cười, nước mắt lăn dài hai bên má cô, ...nước mắt của sự hạnh phúc.....
Tào Anh Kiệt cúi xuống, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói nhỏ:” Đừng khóc, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, tương lai sau này, anh và em sẽ mãi mãi như vậy….
Trần Mạn Hồng cười nghẹn ngào.
“Đi thôi”, Tào Anh Kiệt nhẹ nhàng đỡ Trần Mạn Hồng đi xuống cầu thang trải thảm đỏ từng bước một hướng tới lễ đường.
Lâm Sở Nhai dẫn đầu đội phù rể phù dâu, mỉm cười, theo sau là Trần Mạn Hồng nâng váy dài mười thước, đi xuống cầu thang, tiếp đến là Tô Lạc Hoành cùng Tiêu Đồng, Lãnh Mặc Hàn và Tiểu Nhu….
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Rốt cuộc Tào Anh Kiệt cũng đỡ được Trần Mạn Hồng đi xuống hết các bậc cầu thang , dọc theo hướng thảm đỏ đi tới đại sảnh khách sạn Á Châu. Tất cả các đồng nghiệp, nhân viên nhiệt liệt vỗ tay ,bao gồm cả lão đầu bếp Ngự Tôn có quan hệ rất tốt với Trần Mạn Hồng cũng cảm động, vui mừng vỗ tay, nhất là quản
lý Thiên Tuệ với Trần Mạn Hồng quan hệ rất tốt. Hôm nay thấy cô mặc một thân váy cưới gả cho người chồng như ý, liền kìm lòng không được rơi lệ, nhưng lại sợ mọi người nhìn thấy , vội vã xoay người lau đi.
Tào Anh Kiệt cùng Trần Mạn Hồng đứng ở trước cửa chính đại sảnh nhìn về phía tất cả đồng nghiệp trong tiếng vỗ tay chúc phúc cũng không kìm được nghẹn ngào.
Cũng vào lúc này,tổng giám đốc Hoắc Minh, đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía Trần Mạn Hồng cũng có chút kích động nói :” Mạn Hồng, cô ở nơi này công tác đã mười năm, tôi ở chỗ này nhìn cô từ một cô thiếu nữ hai mươi tuổi trưởng thành được như ngày hôm nay thật không dễ dàng gì. Với sự dẫn dắt của cô , phòng ăn Ngự Tôn, vẫn không ngừng từng bước phát triển. Thái độ làm việc chuyên nghiệp của cô ảnh hưởng tới rất nhiều người, mười năm, cô cho tới bây giờ đều không giả dối,tận tình trong công việc, dù thân thể không thoải mái vẫn cố gắng đi làm, tôi.. đều đặt ở trong lòng. Nhưng tôi tôn trọng cô ở thái độ làm việc, cô là một cô gái tốt đáng để quý trọng, Á Châu của chúng ta cũng chính là có một quản lý tốt nhất như vậy.
Trần Mạn Hồng trong nháy mắt rơi lệ, tay cầm hoa cưới, thấp đầu run rẩy.
Tào Anh Kiệt hai mắt cũng phiếm hồng, cảm động nhìn về phía tổng giám đốc.
“Hôm nay là ngày vui của hai người, nếu đã chọn khách sạn là nơi xuất giá, vậy tôi cũng thay mặt toàn bộ công nhân viên khách sạn coi như là người nhà
chúc phúc cho cô,,,” Hoắc Minh lại nói tiếp, cũng có chút kích động, hai mắt hiếm hồng.
Trần Mạn Hồng nghẹn ngào khom lưng cảm tạ:” Cảm ơn tổng giám đốc”
“Được rồi” Hoắc Minh cảm động nói xong, liếc nhìn Tào Anh Kiệt cười nói:” Phó tổng giám đốc Tào, Mạn Hồng của chúng tôi giao cho cậu, trăm phần yên tâm, nhưng tương lai, nếu cậu bắt nạt cô ấy, thì chúng tôi sẽ không tha cho cậu”.
“ Ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt” Tào Anh Kiệt kích động nói.
“Tốt, vậy tôi trước tiên chúc phúc cho hai người, đi thôi , ra khỏi cửa khách sạn không cần quay đầu lại nữa, coi như nhà có con gái gả ra ngoài, liền như bát nước đổ đi”, Hoắc Minh cười cười hơi đứng lại.
“Trần quản lý, chúc mừng chị” tất cả đồng nghiệp trong khách sạn đều vỗ tay chúc mừng.
"Mạn Hồng”, Thiên Tuệ nhìn về phía Trần Mạn Hồng cảm động khóc nói: “ Cô nhất định phải hạnh phúc đấy.”
Trần Mạn Hồng nhìn về phía mọi người, lại cười khẳng định.
Tào Anh Kiệt nhìn về phía mọi người gật đầu cảm ơn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Trần Mạn Hồng cùng nhau chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Phanh-------phanh--------phanh----phanh một tiếng vang thật lớn.
Xa xa, du thuyền chở khách trên biển của khách sạn Á Châu, trên cao vang lên âm thanh pháo hoa mừng hạnh phúc.
Rung động cả một bầu trời.
Rất nhiều giấy màu theo gió tung bay, bờ biển mười hai quả bóng thật to đồng thời bay lên, ở giữa biển xếp thành dòng chữ:” Mạn Hồng, anh yêu em”
Trần Mạn Hồng ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn về phía những quả bóng thật lớn kia.
Tào Anh Kiệt mỉm cười dẫn bà xã chậm rãi đi về phía trước.
Hai bên thảm đỏ có vô số những bong bóng màu sắc huyền ảo nhẹ nhàng bay lên,tràn ngập cả một bầu trời. Đôi vợ chồng mới cưới liền cứ như vậy dọc theo thảm đỏ thật dài từ khách sạn Á Châu đi tới bờ biển nơi lễ cưới được tổ chức.
Tiếng vỗ tay ở bờ biển nhiệt liệt vang lên..
Đường Khả Hinh kích động quay đầu, nhìn về phía Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng đang bước từng bước một đầy thơ mộng, lãng mạn trên thảm đỏ đi về phía bên này, nhất là Trần Mạn Hồng , tà váy dài mười thước, duyên dáng thướt tha, thật xinh đẹp,.... Cô thật lòng vỗ tay chúc phúc cho họ.
Ở hai bên nhà kính trồng hoa, mười hai hoa đồng ,mặc váy trắng như những thiên thần, mỗi người tay cầm giỏ hoa nhỏ, bắt đầu hát vang những câu ca chúc mừng.
Hai bên là những hàng hoa thật dài nối tiếp nhau, vô số bong bóng lại bắt đầu bay lên , tùy ý mà bay ở trong gió phấp phới, lấp lánh như ngàn hạnh phúc đang vẫy gọi.
Hôn lễ cuối cùng cũng bắt đầu! !
Ba đoàn diễn tấu cùng một lúc được chỉ huy, bắt đầu huy động đôi tay, khởi tấu, thanh âm lay động lòng người 《 hôn lễ khúc quân hành 》
Trần Mạn Hồng cùng Tào Anh Kiệt hai người đã đứng ở đầu bên kia, nhìn về phía quan khách tất cả đều đứng lên, nhìn về phía mình nhiệt liệt vỗ tay, hai người bọn họ rốt cuộc bắt đầu có chút khẩn trương tiến đến!
"Người anh em! ! Cố lên! !" Tô Lạc Hoành lần đầu tiên làm phù rể, cũng có chút khẩn trương tiến vào!
Tào Anh Kiệt gật đầu, đè nén cảm xúc khẩn trương trong lòng, hắng giọng một cái, mới vui vẻ hạnh phúc dắt Trần Mạn Hồng, cùng nhau tiến vào lễ đường, chậm rãi hướng tới lễ đài.
Tiếng vỗ tay lại lần nữa nhiệt liệt vang lên.
Không gian tràn ngập những quả bong bóng màu hồng phấn.
Ngoài bờ biển đội chỉ huy trên du thuyền, huýt sáo một tiếng, mười hai chú cá heo nhỏ, ở ngoài khơi, không ngừng nhảy múa!
Tất cả các vị khách đều bị một màn này làm cho kích động mà rối rít gọi.
Trong bầu không khí hân hoan vui mừng ấy, đôi vợ chồng trải qua những hàng hoa thật dài, đi tới đài chứng hôn, cùng đứng thẳng mỉm cười.
Phù rể cùng phù dâu phân ra đứng ở hai bên, mỉm cười chờ đợi .
Khúc hợp xướng vang lên, rốt cuộc chậm rãi dừng hẳn lại, các vị tân khách liền ổn định chỗ ngồi, xung quanh chỉ còn âm thanh của những tiếng sóng biển dịu dàng vọng lại.
Người chủ trì nhìn thấy hai người đã đứng ở trước lễ đài tràn ngập những bông hoa bách hợp trắng, liền trong không gian im lặng, mời hai vị chứng hôn lên trước lễ đài, nói lên những lời chúc mừng.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nghe thấy tiếng gọi, liền đồng thời nghiêm túc đứng dậy, đẹp trai mà phong độ chỉnh trang lại âu phục, hai thân ảnh cao lớn mà nghiêm nghị, toát ra khí chất quân vương, từ dưới lễ đài, qua ba bậc cầu thang, chậm rãi đi đến trước lễ đài, nhìn về phía cô dâu chú rể, đồng thời mỉm cười.
"Mời tổng giám đốc Tưởng gửi lời chúc mừng trước!" Người chủ trì mỉm cười yêu cầu.
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, trong không gian yên lặng, đi tới trước đài chứng hôn, nhìn về phía Trần Mạn Hồng hôm nay mặc áo cưới tuyết trắng, xinh đẹp yêu kiều có chút xấu hổ mỉm cười, hạnh phúc như vậy. Anh hơi ngừng lại, rồi mới thật tình mỉm cười nói: "Mạn Hồng, cô là một trong những quản lý xuất sắc ở khách sạn Á Châu chúng ta, cô là người thận trọng, cô luôn bình dị, gần gũi, với tất cả nhân viên ở khách sạn, cũng vì sự khâm phục này, hôm nay là ngày cuộc đời cô bước sang một trang mới đầy hạnh phúc , tôi hi vọng cô có thể lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc này, được ở bên người cô yêu, cảm ơn ơn anh ấy đã mang lại hạnh phúc cho cô. Đồng thời, tôi cũng thay mặt cho toàn thể nhân viên khách sạn Á Châu, nói một câu chúc phúc cho cô, nhiều năm như vậy, cô đã cũng đã vất vả rồi..."
Trần Mạn Hồng lại lần nữa bị cảm động cúi đầu, cố nén nước mắt.
"Tương lai, tôi tin tưởng cô sẽ thật hạnh phúc, bởi vì phó tổng giám đốc Tào, là một một người đàn ông tốt, dũng cảm, quyết đoán và chung tình." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói xong lời chúc.
Toàn trường lại lần nữa nhiệt liệt vang lên những tiếng vỗ tay.
"Cảm ơn tổng giám đốc Tưởng..." Trần Mạn Hồng cùng Tào Anh Kiệt đồng thời cúi người cảm ơn.
"Xin mời tổng giám đốc Trang lên nói lời chúc mừng" người chủ trì mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên giơ lên khuôn mặt đẹp trai tươi cười, đứng ở giữa đài chứng hôn, nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Tào Anh Kiệt , thật tình nói: "Anh Kiệt, con người khi còn sống, cần phải quý trọng thật nhiều những khoảnh khắc, thế nhưng giờ phút này đây, là thời khắc mà cậu tuyệt đối không bao giờ được quên . Bởi vì trong biển người mênh mông ấy, chúng ta cùng vô số người gặp thoáng qua, thế nhưng chỉ có một người như vậy, nguyên ý từng giây từng phút trong tương lai, cùng cậu đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, đời này chỉ vì một tấm chân tình ấy, cậu phải thật sự cảm ơn người con gái giờ phút này đang đứng bên cạnh cậu, bởi vì cô ấy thật dũng cảm cũng không dễ dàng gì..." "
Tào Anh Kiệt đầu tiên là cảm động gật đầu, lần nữa nhìn về phía Trần Mạn Hồng.
Trần Mạn Hồng cũng lặng lẽ cảm động rơi lệ.
Trang Hạo Nhiên lại xúc động nhìn về phía Tào Anh Kiệt, tiếp tục nói: "Cùng cậu tiếp xúc nhiều năm, tôi thấy cậu là người có tầm nhìn xa trông rộng, nhanh nhẹn, luôn biết tiến lên phía trước. Về công, cậu làm việc quyết đoán , mạnh mẽ vang dội. Về tư, trong những lúc tôi cô đơn, buồn chán nhất có một người như cậu làm bạn, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Cảm ơn cậu nhiều năm qua, vì Hoàn Á mà thận trọng làm việc! Tương lai, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ thật hạnh phúc, bởi vì quản lý Trần là một người thông minh xinh đẹp, là một người con gái chung tình!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong những chúc phúc từ đáy lòng !
Tiếng vỗ tay, lại lần nữa nhiệt liệt vang lên! !
"Cảm ơn tổng giám đốc Trang..." Tào Anh Kiệt cùng Trần Mạn Hồng xúc động đồng thời cảm ơn.
"Mời hai vị chứng hôn lời khỏi lễ đài, mục sư tiến vào! !" Người chủ trì ở trong tiếng vỗ tay chúc mừng, mời mục sư bắt đầu tuyên đọc lời thề! !
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên mỉm cười đứng ở một bên, mục sư cũng cười từ trong hậu trường đi ra, đầu tiên là mang theo vui mừng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, sau đó tay mở thánh kinh, tuyên đọc lời thề, rồi để hai người họ tiến vào nhà kính trồng hoa trao nhẫn cưới! ! !
Vào giờ khắc kỳ diệu này, Lâm Sở Nhai cùng Nhã Tuệ đồng thời mỉm cười tiến lên, lấy ra nhẫn cưới cho nam và nữ, đi tới phòng thủy tinh đầy lãng mạn, cùng tất cả các vị khách chứng kiến giây phút Tào Anh Kiệt cùng Trần Mạn Hồng hai người hạnh phúc trao nhẫn cưới cho nhau.
Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau xong đều nắm chặt bàn tay của đối phương, thật sâu nhìn vào mắt nhau, vui sướng , trên mặt đều là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
"Mời chú rể vén khăn trùm đầu, hôn cô dâu!" Người chủ trì tươi cười vui mừng nói.
Các vị quan khách đồng loạt đứng lên, lại lần nữa nhiệt liệt vỗ tay! !
Tào Anh Kiệt một trận kích động mỉm cười tiến lên, hai tay run rẩy mà cưng chiều nhẹ vén khăn trùm đầu, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của bà xã, trong lòng tràn đầy những yêu thương ngọt ngào, cũng kìm lòng không được nhẹ ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, trong những tiếng vỗ tay chúc phúc , khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của bà xã...
Bang bang phanh! ! Pháo hoa lại lần nữa vang lên!
Vô số những mẩu giấy rực rỡ sắc màu bay đầy trời, những chú chim bồ câu trắng bay lượn trong không trung, trên bầu trời những tia sáng bảy màu chiếu rọi, những chú cá heo trong tiếng reo hò của mọi người nhảy múa , phát ra tiếng kêu vui thích....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...