"A . . . . . .. . . . . . " Một âm thanh hoảng sợ trong đêm tối, truyền đến! !
Đường Khả Hinh mới vừa cầm một bó Hoa Bách Hợp đã héo tàn, đi ra cửa chính, muốn đi bỏ, nhưng dừng tại chỗ, sửng sốt nhìn tới trước. . . . . .
"A! ! Anh ta ném tôi, Anh ta ném tôi, Anh ta có thể ném tôi vào! A. . . . . . . . . . . ." Tô Lạc Hoành nằm ở trên cỏ bên trong hàng rào, bị đau nắm chặt hông của mình, ở nơi đó kêu to ôi chao, ôi chao.
"A . . . . . ." Một tiếng kêu sợ hãi, cả người Lâm Sở Nhai lại bị ném vào, phịch một tiếng, nện ở trên người của Tô Lạc Hoành!
"A . . . . . ." Tô Lạc Hoành gào khóc một tiếng, cảm giác mình sắp tắt thở, ngẩng đầu lên, kêu to: "Muốn chết hả! Đè trên người của tôi!"
"Đừng, đừng, đừng! !" Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến, không đến bao lâu, một bóng dáng bị người ta ném mạnh vào, rầm rầm rầm ngã trên mặt cỏ ở chỗ khác! !
"Mẹ của tôi! Gãy xương sống rồi! Không sinh được đứa bé!" Trong lúc nhất thời, Trang Hạo Nhiên ôm chặt ngang lưng của mình, đau đến không chịu nổi.
Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên trên cỏ kêu to oai oái, trong lòng đau xót, cũng không lên tiếng.
Đầu kia, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Ba người đàn ông đau đến lăng lộn lung tung, ngẩng đầu lên, thấy một mình Lãnh Mặc Hàn, hết sức tiêu sái, đôi tay cắm túi quần đi tới, nhìn bọn họ. . . . . .
"Anh. . . . . ." Tô Lạc Hoành tức giận ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Tại sao anh không có bị ném vào?"
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn vẫn bình tĩnh, nói: "Rất đơn giản, bởi vì. . . . . . Tôi đầu hàng. . . . . ."
Anh nói xong, bất đắc dĩ giơ hai tay lên.
"Shit, anh đó ! ! Anh biết rõ như vậy, còn nhìn chúng tôi phản kháng! ! Anh không có lương tâm! !" Tô Lạc Hoành lại ôm hông của mình, kêu ôi chao, ôi chao.
Sau lưng mười mấy tên vệ sĩ, giơ súng lên, chỉ vào Lãnh Mặc Hàn, còn có bọn Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Muốn tìm Đường tiểu thư, tại sao không đi cửa trước? Trèo tường làm gì? Thật sự cho mình là chim sao ! ! ?"
Mấy người đàn ông nằm trên mặt đất, tiếp tục ôm hông, kêu ôi, ôi, ôi.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy thận của mình cũng bị vỡ ra, đang suy nghĩ tương lai có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không, lại cảm thấy phía trước có bóng dáng rất dịu dàng đứng ở dưới ánh đèn, anh không khỏi ngẩng đầu lên. . . . . . Quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy len dài màu đen, khoác áo khoác dài màu trắng, đầu đội mũ, tóc dài che khuôn mặt, đón gió lạnh thổi qua, nhìn mình, hai mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm tang thương, ảm đạm và không còn hơi sức. . . . . .
Anh lẳng lặng nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Bọn người Lãnh Mặc Hàn cũng không nhịn được nhìn Tiểu Đường. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn mấy người bọn họ vẫn nằm trên mặt đất, nét mặt nhăn nhó đau đớn, trong lòng đau nhói, nhưng vội ôm bó hoa héo tàn, xoay người muốn đi vào bên trong nhà. . . . . .
Vệ sĩ nhìn thấy thái độ của cô còn không muốn gặp người, lập tức muốn ném mấy người bọn họ ra ngoài.
"Cô xoay người đi, tôi sẽ không để ý tới cô nữa!" Trang Hạo Nhiên chợt đứng dậy, nhìn bóng dáng nhàn nhạt đó, kêu to.
Đường Khả Hinh dừng ở cạnh cửa, đưa lưng về phía bọn họ, không lên tiếng.
"Cô đã từng xoay người hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác buông tôi ra! Cô nên biết chuyện này rất khó khăn! Cô nên biết hiện tại tôi rất khó khăn!" Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo cứng rắn nghiêm mặt, tức giận nói: "Không có ai giống như cô! Khi tất cả mọi người biết ơn cô còn sống, cô lại sống không bằng chết! Sớm biết như vậy, lúc ấy tôi cũng sẽ không mạo hiểm tánh mạng, lái xe vài chục km trong vài giây, để cho Tô Thụy Kỳ kéo cô từ trong quỷ môn quan trở về! ! Để cho cô chết là được! Khi đó, nếu như chúng tôi trở lại chậm một chút, trái tim trong thân thể cô sớm đã bị moi ra! !"
Đường Khả Hinh run rẩy, ôm bó Bách Hợp héo tàn, hai mắt nhấp nháy, nước mắt lập tức lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng của cô, thật lòng nói: "Tôi suy nghĩ rất nhiều kết quả sau khi cô phẫu thuật xong! Nhưng tôi không nghĩ tới, lại là kết quả như vậy. Cô thật làm cho tôi rất thất vọng. . . . . ."
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt trong hai tròng mắt lại từng viên chảy xuống.
"Nếu như cô thật muốn cáo biệt với tôi, mời cách xa chúng tôi một chút, yên lặng đi khỏi, một mình kéo hành lý đi càng xa càng tốt, tôi sẽ tin cô kiên cường!" Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo cứng rắn nói.
"Này!" Lâm Sở Nhai có chút căng thẳng nhắc nhở anh, sợ anh kích Tiểu Đường.
Đường Khả Hinh ôm chặt bó hoa, cúi xuống, nước mắt từng viên rơi xuống đất.
"Tôi cho cô biết, Đường Khả Hinh! ! Tôi lại cho cô một cơ hội xoay người, tha thứ cho cô cả buổi tối làm cho tôi cảm động, lại bỏ lại tôi! Cô đừng học anh ấy, sau khi cho người khác hi vọng, rồi ném người ta xuống, chính là vô cùng tàn nhẫn!" Trang Hạo Nhiên nhìn chừng cô nói: "Giữa chúng ta, không phải là hoa nho và rượu đỏ sao? Mặc kệ, cô cách tôi rất xa, tôi cũng mãi mãi nhớ tới mùi hoa này. . . . . ."
Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống.
"Cô nhớ không, tôi đã từng nói một câu, muốn cô đi tới trước mặt của tôi . . . . . Cô hiểu ý của tôi không?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, hỏi.
Đường Khả Hinh không hiểu, chỉ lặng lẽ rơi lệ, cuối cùng chậm rãi xoay người, im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cô xoay người, chợt mỉm cười.
Đêm, thật yên tĩnh, mùa xuân đến rồi, cơn mưa đi qua, dịu dàng, bi thương, cũng đã rửa sạch sẽ. Mặt trăng giống như bánh xe màu bạc thật lớn, phát ra ánh sáng huyền diệu.
Mấy người Lâm Sở Nhai đứng ở bên ngoài căn phòng nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên bầu trời, lạnh đến thở ra khí trắng, nhưng vẫn nói cười.
Bên trong nhà, rất ấm.
Tầng hai, phòng khách nhỏ theo phong cách Châu Âu, là tầng tầng lớp lớp, bày trí tinh xảo. Trong phòng có cánh cửa, nhẹ mở, lộ ra ánh sáng ấm áp.
Đường Khả Hinh vẫn mặc váy len dài màu đen, khoác áo khoác, đầu đội mũ, sắc mặt tái nhợt bưng một bình thủy tinh, bên trong nhộn nhạo hoa Cúc vàng và kỷ tử màu đỏ, sau đó đặt nó lên bếp điện đang đun nóng trước một cái bàn sách nho nhỏ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường nho nhỏ, mượn ánh sáng yếu ớt đèn bàn trong gian phòng, nhìn Đường Khả Hinh.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt vẫn mờ mịt, thật bình tĩnh mà từ bên cạnh giá sách thủy tinh, bưng ra một khay trà, phía trên có bốn cái ly thủy tinh, cẩn thận đặt nhẹ ở trên bàn sách, thấy bình thủy tinh đã dần dần sôi lên, cô liền muốn đi lấy một chút viên đá và đường, lúc xoay người đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt của mình, hai mắt nóng bỏng nhìn mình. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng trước mặt của anh, cúi đầu, không lên tiếng.
Anh nghiêng người tới trước, đưa tay muốn đè xuống nút tắt lửa, lồng ngực áp tới, sắp dựa vào cô gái trước mặt, Đường Khả Hinh lui về phía sau một bước, tựa vào bên cạnh bàn, muốn tránh tiếp xúc tay chân với anh, thế nhưng anh lại sợ cô đụng phải phích nước nóng sau lưng, chợt đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Đường Khả Hinh trở nên mất hồn, đã tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, cái mũ nhẹ rơi ra, lộ ra tóc ngắn đã dài đến vai, rũ xuống cái cổ trắng tinh khêu gợi, đôi mắt to sáng ngời, cánh môi hồng hồng, màu sắc trơn bóng, thuần khiết, mê người. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút bất đắc dĩ.
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt cô vào trong ngực, dựa vào bên tường, hai người ở trong bóng tối, anh cúi xuống, nhìn đôi mắt mơ mộng xinh đẹp của cô, hấp dẫn, mập mờ hỏi: "Ngửi ra, hôm nay tôi xức nước hoa mùi gì không ?"
Trái tim của Đường Khả Hinh chợt cảm thấy đau, nhớ tới mình mất đi khứu giác xuất sắc, hai mắt lập tức rưng rưng.
"Ngửi được không?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi nữa! !
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nước mắt chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đột nhiên thật nhanh chóng đứng ở trước mặt của cô, cởi tây trang màu đen xuống, ném sang một bên, mặc áo sơ mi trắng thật mỏng, quần tây màu đen phẳng phiu, lộ ra làn da khêu gợi, lại mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, dựa vào chiều cao và sức mạnh, kiềm chế Đường Khả Hinh, giống như con thỏ nhỏ. . . . . .
Đường Khả Hinh chợt đỏ mặt, không hiểu tựa vào trong ngực của anh, nghi ngờ, nhưng không muốn nói chuyện.
Trang Hạo Nhiên lại cúi xuống, nhìn cô, rất hấp dẫn cười nói: "Hiện tại ngửi được không?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, tay chống nhẹ trước lồng ngực rắn chắc của anh, giống như có thể cảm nhận trái tim của anh, không ngừng phập phồng, rất nóng bỏng. . . . . .
"Vẫn không ngửi ra? Vậy tôi cởi tiếp, dù sao cũng tắm xong, lúc chưa mặc quần áo, phun nước hoa. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại lập tức muốn nới lỏng cúc áo. . . . . .
"Không cần. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ hơn, theo bản năng, xấu hổ ngăn cản.
Trang Hạo Nhiên dừng lại, lại ôm nhẹ cô, dịu dàng hỏi: "Vậy cô ngửi ra?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mặt tựa vào trước lồng ngực của anh, khẽ chớp mắt, theo bản năng ngửi mùi thơm bay ra trên người anh, chỉ là mùi nước mưa, nhưng vẫn có mấy phần mùi thơm ẩn núp phía dưới, cô lại nhẹ nhàng dùng chóp mũi nho nhỏ, dọc theo lồng ngực của anh, cổ của anh, rồi tới xương quai xanh đầy nam tính của anh, nhăn nhẹ lông mày, nhón chân lên, lại muốn đi lên . . . . . .
Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cúi xuống, đang nóng bỏng nhìn mình, môi mỏng khêu gợi sắp dán lên môi nhỏ của mình, thậm chí khí nóng nhẹ nhàng trêu đùa. . . . . .
Đỏ mặt.
Cô vội vã muốn tránh thoát ngực của anh.
Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ cúi xuống, môi mỏng đến gần làn môi của cô, cảm tính nỉ non như người tình thì thầm mập mờ nói: "Nếu như cô không ngửi ra, tôi cởi quần áo hả ?"
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức nhấp nháy, biết anh nói được là làm được, liền không nhịn được vươn tay, kéo nhẹ cổ của anh, nhón chân lên, kê sát mặt, chóp mũi kề sát khuôn mặt của anh, đến sau dái tai, môi đỏ mọng hé mở, thở nhẹ khí nóng. . . . . .
Có chút nhồn nhột ngứa ngáy.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút ánh sáng mê ly, không nhịn được ôm chặt cô gái trong ngực, tay nhẹ nhàng rơi vào sau lưng cô, khẽ vuốt ve.
"Dior No1. . . . . ." Rốt cuộc Đường Khả Hinh có đáp án, nhẹ nhàng buông ra cổ của anh ra, muốn giãy giụa trong ngực của anh.
Trang Hạo Nhiên vẫn đè cô ở cạnh tường, cúi đầu mỉm cười hỏi: "Cái gì?"
"Dior. . . . . . No1. . . . . ." Đường Khả Hinh lại cúi xuống, nói nhanh.
"Thành phần là cái gì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại hỏi.
"Đinh Hương, hoa hồng trắng, lá đàn hương. . . . . ." Theo bản năng cô còn muốn nghĩ, mới tiếp tục dịu dàng nói: "Còn có một chút hoa Bạc Hà. . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ có thể ngửi được như vậy. . . . . ."
"Còn thiếu một thứ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên chợt mỉm cười, nhìn cô, nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn đôi mắt to xinh đẹp của cô, mỉm cười nói: "Mùi thơm cơ thể tôi. . . . . ."
Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên vui vẻ cười to nói: "Cô không có thiên phú, cô cũng không nhận được mùi thơm này sao?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
"Cô không có thiên phú, cô đã cảm thấy, đối với rượu ngon, thức ăn ngon và hiểu biết, đều biến mất sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh cúi đầu xuống.
"Tôi cho cô biết, Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sắc bén, nóng bừng, nghiêm nghị nói: "Tôi để cho cô sống ở bên cạnh tôi, tương lai giao cho cô trách nhiệm nặng nề, không phải bởi vì thiên phú của cô, là bởi vì cô kiên trì, nhiệt tình, còn có tinh thần dâng hiến có một không hai đối với rượu đỏ mà rất nhiều mọi người không có! ! Cô cảm thấy thiên phú, nó có thể thành tựu cái gì? Nó là cái chết! ! Cô mới là sống! ! Chẳng lẽ, cô cảm thấy sau khi thành công, càng nhận được vui vẻ hơn? Thật ra cô sẽ phát hiện, sau khi thành công, cô phải khổ sở hơn là thành công vui sướng! ! Chuyện này, tôi cũng đã nói! ! Cho tới bây giờ tôi cũng không có cảm thấy, cô mất đi thiên phú, đây là một chuyện rất bi ai! ! Bởi vì cuộc sống chính là không ngừng nghênh đón nó từng giai đoạn khiêu chiến! Đây chỉ là một bước khiêu chiến trong đời của cô mà thôi! Cô đã cố gắng, để cho cô biết trên thế giới có rất nhiều mùi vị! ! Cho nên, có thiên phú là tốt. . . . . . Thật ra lúc cô đã có tất cả kinh nghiệm và mùi thơm chồng chất thì nó sẽ từ từ biến mất! Đây là một việc thoải mái! Thượng Đế không có vứt bỏ cô, nếu như cô biết quý trọng, sẽ liền phát hiện, nó đóng một cánh cửa sổ của cô, thì mở ra cánh cửa chính! Nó cho cô quà tặng quý giá nhất, không phải thiên phú! Mà là tình cảm! !"
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, ngẩng đầu lên, vẫn có chút buồn bã nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười xúc động nói: "Không nên cảm thấy buồn bã, thật ra nó vẫn luôn ở trong thân thể của cô, thỉnh thoảng sẽ bướng bỉnh chạy đến, giống như tôi..tôi cũng từng bởi vì một chuyện, mà để nó biến mất. . . . . . Nhưng tôi phát hiện, lúc nó trở lại, tôi đã không cần nó. . . . . ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước, nổi lên nước mắt, dọc theo khuôn mặt chảy xuống.
"Cô đã trốn quá lâu rồi, thời gian tôi cho cô cũng đã hết, cuộc rtranh tài chuyên gia hầu rượu đã khởi động, trong tay tôi còn cầm bảng tên dự thi của cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói: "Tôi sẽ không bỏ lại cô. . . . . . Tôi cũng đã nói. . . . . ." .
Đường Khả Hinh cúi xuống, kích động run rẩy đến nói không ra lời.
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo nâng mặt của cô lên, nhìn băng gạc bên má trái của cô, lại dịu dàng hỏi: "Cậu chủ Tô nói, lúc nào có thể tháo băng gạc này?"
Đường Khả Hinh dịu dàng nói: "Giống như. . . . . . Phải qua chút thời gian. . . . . . Da của tôi quá nhạy cảm. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên bật cười, nói: "Tốt."
Anh mới vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nhăn mặt, đè chặt ngang lưng, khổ sở nói: "A! ! Trời ạ! ! Lại đau! Mới vừa người kia quá độc ác, ném tôi vào !"
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, nói: "Không phải anh biết võ thuật sao?"
"Tôi biết. . . . . ." Anh lại xoa ngang lưng, nói: "Nếu như tôi đánh nhau với anh ta, anh ta làm sao có thể ném tôi vào được?"
Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, có chút đáng thương.
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...