Hào Môn Tranh Đấu 3 Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trương Bồi Hiên, nghĩ tới không biết Trang Hạo Nhiên có thể bị nguy hiểm hay không, trái tim của cô nhảy thình thịch, sắc mặt lập tức tái nhợt, lúng túng nhẹ nhàng tránh thoát ngực của anh, xin lỗi cười nói: "Không có việc gì, hơi trật gót chân, thật xin lỗi . . . ."

Trương Bồi Hiên cũng chăm chú nhìn cô.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, đứng ở trong gió, nhẹ vén tóc bên trán.

"Cô không sao chứ? Có phải gió quá lớn hay không?" Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, tỏ vẻ quan tâm.

Trương Bồi Hiên nghe vậy, liền im lặng cởi tây trang của mình, phủ them cho cô.

"Không cần. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, nhẹ giơ tay, bảo nhân viên phục vụ đem áo lông thú của mình tới.

"Vị tiểu thư này là. . . . . . bạn gái của Tổng Giám đốc Trang?" Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt xẹt qua một tia dịu dàng, cười nói: "Đúng vậy."

Lúc này Đạt Khoa mới có chút giật mình nhìn cô.

"Đạt Khoa tiên sinh, đã lâu không gặp." Trương Bồi Hiên mỉm cười hướng Đạt Khoa vươn tay, cười nói.

"Xin chào, Trương tiên sinh. . . . . ." Vẻ mặt Đạt Khoa nhàn nhạt bắt tay với anh, chuyện đất đai, không nên bàn vào thời gian giải trí.

"Khoảnh khắc tuyệt vời như vậy, sao lại không thấy Tổng Giám đốc Trang đi cùng?" Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới cười nói: "Anh ấy có rất nhiều bạn, hơn nữa thảo luận đều là đề tài tôi cảm thấy không quá hứng thú, cho nên tôi đi tới đây hóng gió một chút, tôi cũng không rõ lắm, anh ấy đi nơi nào. . . . . ."

Cô nói xong, liền theo bản năng nhìn tới phía trước, nhưng phát hiện, mùi Đinh Hương vẫn còn bay, trán cô khẽ rịn mồ hôi lạnh, nghĩ tới người nọ vẫn còn ở bên ngoài làm gì?

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên ngoài du thuyền, đón gió mãnh liệt, muốn kéo cửa sổ toilet, nhưng kéo không ra, anh chửi một câu: shit! ! Phòng tắm ở trên thuyền, anh ta cũng muốn đóng cửa sổ? Anh không tin, ở giữa trời gió lạnh, cắn răng dung sức kéo cánh cửa sổ! !

Trương Bồi Hiên cũng lưu ý nhìn phía trước, mỉm cười nói: "Anh ấy sẽ không. . . . . . Ở ngoài thuyền chơi trò trốn tìm chứ! ?"

Anh nói xong, trong chớp mắt, cả người nhìn xuống dưới thuyền! !


Trái tim Đường Khả Hinh cũng ầm một tiếng, nhảy lên, sắc mặt lập tức tái nhợt!

Trương Bồi Hiên nhìn phía dưới, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Đạt Khoa nhìn ánh mắt này, cũng tò mò nhìn xuống, nhìn phía dưới cabin du thuyền trống rỗng, Chỉ có sóng biển khổng lồ cuốn tới, mỉm cười nói: "Du thuyền của tập đoàn Hoàn Cầu thật sự có thể so với con tàu Titanic."

Trương Bồi Hiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh nghe được giọng điệu bình thản của bọn họ, trái tim giống như được nhặt trở lại, chợt quay đầu, quả nhiên nhìn bọn họ bình tĩnh nhìn nhau cười, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới có phải người nọ đã tiến vào rồi hay không?

Toilet phòng số 2012.

Trang Hạo Nhiên không tin nổi đứng ở trong phòng rửa tay, bình tĩnh nhìn trong bồn tắm massage khổng lồ trước mặt, một mỹ nhân mái tóc đen dài, nhắm mắt lại, đeo tai nghe, hơi mỉm cười lắng nghe âm nhạc trong tai nghe truyền ra, tay nâng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đong đưa. . . . . .

Đám bọt xà phồng bao trùm ở trên bồn tắm.

Có chút tiếng động.

Eva mở mắt, nhìn tới trước, bên trên cửa sổ một chai tinh dầu nho nhỏ rơi xuống, cô cũng không có để ý, nhắm mắt lại.

Trang Hạo Nhiên đã rơi xuống cửa sổ, đứng ở trong bức màn màu tím, thật may nơi này là phòng tắm, anh lau mồ hôi trên trán, mới nghiêng mặt nhìn sang, lại phát hiện Eva mở mắt, để rượu rượu đỏ xuống, từ trong bồn tắm muốn đứng lên, anh nhanh chóng xoay người, không tiếp tục nhìn!

Eva thân thể trần truồng, nhẹ nhàng đứng lên, gạt nhẹ vòi sen phía trên bồn tắm, trực tiếp tắm rửa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Thượng Đế bảo vệ, mình đi tới hôm nay, tại sao có thể không cám ơn vận số?

Eva tắm xong, liền cầm khăn tắm lên, quấn nhẹ quanh người, đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn Eva đi ra ngoài, mình cũng lập tức đi theo ra ngoài, mới vừa muốn xông ra cạnh cửa. . . . . .

Cửa phòng tắm,lập tức mở ra!


Eva mỉm cười cầm điện thoại di động, dùng tiếng anh trò chuyện với người yêu của mình, hấp dẫn nói: "Anh ta đang ở trên thuyền hóng gió. . . . . . Lại đang nhớ người vợ chết đi của anh ta. . . . . . Không sao, tối nay chúng ta vui vẻ. . . . . ."

Cô cười rất quyến rũ, tay đặt bên thành bồn tắm, muốn tìm tinh dầu của mình, nhưng không biết nghe nói cái gì, tay vô thức khẽ vuốt ve bộ ngực của mình lại cười khẽ.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, bất đắc dĩ cười khổ.

Eva lại cười hài lòng, không nhịn được buông lỏng áo choàng tắm của mình, cả người trần truồng chậm rãi ngồi ở bên thành bồn tắm, trên mặt sàn bóng loáng, vừa nghe điện thoại, vừa kích động vuốt ngực của mình, tay không nhịn được bóp nhẹ điểm hồng nhỏ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên núp ở trong khe cửa, xoay mặt đi, thầm thở dài.

"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Tay của cô đã đưa vào hai chân của mình, nhắm mắt lại, chọt vào bên trong.

Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, im lặng không lên tiếng, cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhẹ nhàng từ bên trong cửa đi ra, nhanh chóng đi ra ngoài.

Eva vừa đang kích tình, vừa quay đầu, nhìn cạnh cửa, trống không, liền không quan tâm nữa, tiếp tục nghe âm thanh kích tình của người tình ở đầu kia, tiếp tục chọc thẳng vào giữa hai chân mình. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghe thanh âm thực sự khó nghe, nhanh chóng đi về phía phòng khách, nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách và phòng ngủ, liếc nhìn rương hành lý, anh lập tức đi tới, nhìn mật mã khóa máy vi tính, anh khẽ mỉm cười, lập tức từ trong túi quần, lấy ra máy tính mini, dùng mật mã của Tô Lạc Hoành, tiến hành giải password. . . . . .

Ngón tay nhanh chóng lướt trên máy tính! !

Trên thuyền.

"Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: "Tôi nghe nghe nói, từ trước đến giờ ngài thích uống rượu đỏ, hơn nữa hết sức trúng ý Conti 1980, nhưng hiện ở trên thị trường, loại rượu này đã rất hiếm có. . . . . ."

Đạt Khoa mỉm cười nói: "Đúng vậy. Tôi sai người tìm loại rượu này, tốn không ít tâm tư, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy nó một lần."

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nâng ly rượu, nhẹ nhàng uống.

Trương Bồi Hiên mỉm cười nhìn Đạt Khoa, nói: "Vừa vặn trong tay tôi có một chai Conti 1980, nghe nói Đạt Khoa tiên sinh thích, cố ý mang đến."


"Hả?" Quả nhiên Đạt Khoa hứng thú nhìn Trương Bồi Hiên, vui mừng cười nói: "Có thật không?"

"Đúng vậy." Trương Bồi Hiên bình tĩnh nhìn Đạt Khoa hết sức hài lòng và rất hứng thú, liền mỉm cười nói: "Hiện tại nó trong tủ rượu trên thuyền, tối nay yến hội bắt đầu, tôi sẽ sai người mang đến thưởng thức với ngài?"

"Rượu đỏ quý giá, thưởng thức trong bữa tiệc cũng quá lãng phí, tiếng người ầm ĩ, cũng sẽ xao lãng mùi vị của nó." Đạt Khoa mỉm cười nói.

Trương Bồi Hiên vừa nghe vậy, liền cười nói: "Nếu ngài không ngại, bây giờ chúng ta sẽ mở chai? Đây chính là một ngày tốt hiếm có."

Đạt Khoa vừa nghe, hai mắt lóe lên mãnh liệt, mỉm cười gật đầu. Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, hai mắt hơi lóe lên, nâng ly rượu, ngửa mặt uống một ngụm.

"Đường tiểu thư. . . . . . Cùng nhau đi chứ?" Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt sắc bén  chợt lóe, mặc dù nhìn trúng cô gái này, nhưng anh nghi ngờ cô là trợ thủ của Trang Hạo Nhiên!

Đường Khả Hinh lại khẽ mỉm cười, hơi gật đầu, nói: "Không cần. Cám ơn ngài. Conti 1980, đây chính là rượu đỏ tuyệt vời hiếm thấy, chúc các người thưởng thức vui vẻ. . . . . ."

Đạt Khoa giống như có chút không muốn, nhìn Đường Khả Hinh thật sâu. Đường Khả Hinh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không chút nào muốn tham gia.

Đạt Khoa nhìn ra ánh mắt cô không muốn, cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu với cô, liền xoay người vừa muốn đi qua bên cạnh cô, đi trước. . . . . .

Ly rượu của Đường Khả Hinh chợt nghiêng vào trong, lập tức dịch rượu vẩy lên váy đỏ, cô khẽ kêu lên một tiếng, dưới ánh mắt tân khách ở đầu kia, khổ não nhìn váy đỏ thẫm của mình, rượu vẫy lên, vừa vặn rơi vào trước ngực của mình, cô khổ não nói: "Làm thế nào? Váy của tôi . . . . ."

Đạt Khoa lập tức xin lỗi nhìn cô, nói: "Thật xin lỗi, Đường tiểu thư. . . . . ."

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh cười có chút miễn cưỡng, lại khổ não nhìn một mảng ướt nhẹp trước ngực mình. . . . . .

Trương Bồi Hiên lập tức cởi tây trang của mình xuống khoác lên trên người của cô, hơi bỏ đi nghi ngờ cô, phong độ thân sĩ nói: "Coi chừng bị lạnh. . . . . ."

Ánh mắt anh không nhịn được rơi vào bờ ngực trắng nõn của cô, vài giọt rượu đang lăn xuống.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhẹ nhàng mở tây trang, che mình, mới ngượng ngùng nói: "Cám ơn."

"Lạnh không?" Trương Bồi Hiên đến gần cô một chút.

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh cố ý đứng khoảng cách anh một chút, tỏ vẻ dè dặt.

Anh hài lòng nhìn cô.


"Đường tiểu thư. . . . . ." Đạt Khoa có ấn tượng hết sức tốt đối với Đường Khả Hinh, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, bởi vì tôi thô lỗ, vẩy trên váy của cô, như vậy đi, mời mọc không bằng vô tình gặp được, cùng đến phòng khách của tôi, tôi bảo người đưa cho cô một chiếc váy, coi như tôi xin lỗi. . . . . ."

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nhìn anh, vẫn còn do dự.

"Cô yên tâm." Đạt Khoa mỉm cười nói: "Vợ tôi đang ở phòng khách, sẽ không có hiểu lầm, yên tâm. Một chút nữa, Tổng Giám đốc Trang tới, tôi tự nhiên giải thích cho cậu ấy."

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền khẽ mỉm cười, nói: "Vậy cũng tốt."

Trương Bồi Hiên nghe Đường Khả Hinh chấp nhận đi, liền nhìn cô chằm chằm, hơi giơ tay nói: "Đường tiểu thư, tôi cũng có lỗi một phần, cùng nhau đi, mời. . . . . ."

Hai người đàn ông cùng mời cô.

Đường Khả Hinh liền mỉm cười gật đầu, cùng bọn họ đi xuống du thuyền, đi qua bên cạnh nhân viên phục vụ vẫn không quên mỉm cười nói một câu: "Thấy Tổng Giám đốc Trang, mời anh ấy đến phòng khách của Đạt Khoa tiên sinh, tìm tôi . . . . ."

"Vâng!" Nhân viên phục vụ đáp lời.

Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, lúc đi cùng hai người đàn ông, từng bước từng bước đi xuống phía dưới du thuyền, vừa đi vừa nghĩ Trang Hạo Nhiên chuẩn bị xong chưa? Đi ra chưa? Cô có chút gấp gáp, hai mắt mãnh liệt xoay tròn. . . . . .

Trương Bồi Hiên vừa đi về phía trước, vừa nhìn cô.

Đường Khả Hinh cảm giác ánh mắt của anh không ổn, liền hơi ngẩng đầu lên, khẽ nhìn anh.

Anh mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.

Ba người đi xuống phòng nhảy đầm lầu hai, dọc theo hành lang dài đi tới, sắp đi tới phòng 2009, hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng chợt lóe, theo mùi hương Trang Hạo Nhiên để lại, biết người nọ vẫn còn ở trong phòng khách, áo khoác tây trang trên người cô không tự chủ chảy xuống, cô kêu lên một tiếng ôi, cổ và bả vai hấp dẫn nhất thời lộ ra . . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, nói xin lỗi.

"Không có việc gì. . . . . ." Trương Bồi Hiên khom người xuống nhặt tây trang lên, ngửi được mùi nước hoa Hoa hồng xanh, nói: "Thơm quá . . . . . ."

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.

Bên trong phòng! !

Trang Hạo Nhiên mới vừa lục lọi rương hành lý, không có, phải tìm kiếm tủ sắt, nhưng chợt ngửi được một mùi nước hoa hoa hồng xanh, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, theo bản năng hít một cái, mùi vị đó càng ngày càng gần, anh lập tức đứng lên. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui