Vào buổi trưa.
Cửa biệt thự bị người một cước đá văng! !
Lâm Sở Nhai mới vừa muốn lên lầu thay quần áo, trở lại Hoàn Á, bị giật mình, thấy Trang Hạo Nhiên cầm đầu, dẫn mấy cầm thú đi vào, anh kinh ngạc kêu to nói: “Mọi người làm gì vậy? Đạp hư cửa của tôi, lão tử phải trả tiền đấy! Tiền sửa chửa của Khách sạn Á Châu rất đắt!”
Trang Hạo Nhiên không để ý tới anh, dẫn người đi tới, lười biếng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Không phải định thay quần áo, đi tìm mọi người ăn cơm sao!” Lâm Sở Nhai nhìn bọn họ nói, liền trực tiếp từ cầu thang đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
Mấy người cùng nhau im lặng nhìn anh.
Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt ngạc nhiên kỳ quái của bọn họ, lập tức nói: “Đừng ghê tởm như vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên tôi bị người từ chối, mọi người không có việc gì đừng dằn vặt chuyện này nữa!”
“Thật không có chuyện à?” Tào Anh Kiệt lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Sở Nhai, bởi vì trời có chút nóng, liền cởi bỏ cà vạt.
Lâm Sở Nhai quay đầu, liếc về phía anh, xấu xa cười nói: “Đừng ở trước mặt của tôi tháo cà vạt, tôi sẽ xung động!”
Anh không nói hai lời, liền nhào về phía Tào Anh Kiệt muốn hôn anh.
“Này này này! ! Anh đừng như vậy! ! Lão đại, cứu mạng ! !” Tào Anh Kiệt lại bị Lâm Sở Nhai đè ở trên người, liều mạng đẩy mặt của anh ra, khàn giọng gọi.
Trang Hạo Nhiên cười, ngồi ở trên ghế sa lon, lơ đãng thấy trên bàn uống trà nhỏ có một ly trà sâm uống hết, chỉ còn sót lại mấy miếng sâm trắng như tuyết, bên cạnh bánh ngọt dâu tây cũng ăn gần hết, còn thừa lại một chút, ánh mắt của anh nhíu lại, hỏi: “Trà sâm và bánh ngọt này. . . . . .”
“Ồ! ! Đó là Tiểu Đường đưa tới!” Lâm Sở Nhai ngồi thẳng người, cười nói.
Trang Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn anh nói: “Ai?”
_Tiểu Đường !” Lâm Sở Nhai lập lại.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, nghiêng mặt suy nghĩ một chút bánh ngọt và trà sâm An An đưa vào, mới bừng tỉnh hiểu ra. . . . . .
“Tại sao Tiểu Đường tới gặp anh?” Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn cũng ngồi xuống, nhìn Lâm Sở Nhai hỏi.
Lâm Sở Nhai có chút ngượng ngùng cười nói: “Có thể là trong lòng có áp lực, cảm thấy Nhã Tuệ từ chối tôi, sợ tôi bị thương thôi. . . . . . Còn nhắc nhở tôi, tất cả mọi người quan tâm tôi, những thứ này tôi biết rõ!”
“Anh biết à?” Tô Lạc Hoành chạy tới sờ anh!
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh, nói: “Cô ấy. . . . . . Thật tới tìm cậu? Còn nói cái gì khác không?”
“Nói tôi là một người đàn ông ưu tú, đáng yêu, đẹp trai, trọng nghĩa, cũng tốt hơn so với các người! Muốn tôi chăm sóc thân thể, mỗi ngày uống nhiều trà sâm một chút, ngủ sớm một chút.” Lâm Sở Nhai xoay người cười đùa với Tô Lạc Hoành.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên rốt cuộc hiện lên nụ cười dịu dàng, nhớ tới ánh mắt to của Đường Khả Hinh nhìn mình bất cứ lúc nào cũng dịu dàng và hiền lành. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói: “Đoán chừng cũng là sợ có người lo lắng chứ?”
“Ai vậy?” Lâm Sở Nhai ngạc nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, cười hỏi: “Anh hả! ?”
“Đi!” Lãnh Mặc Hàn lơ đãng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn phần bánh ngọt kia, trên mặt lại hiện lên nụ cười.
Ánh mặt trời đang rực rỡ, chiếu xuống có thể cảm giác từng quầng sáng.
Nơi rừng núi xa xa, hiện lên một mảnh cuộc sống xanh rờn, ở dưới ánh mặt trời chói mắt, càng xanh hơn.
Bệnh viện, một khu nhà màu trắng, sát phía sau rừng núi.
Bệnh nhân lui tới, chợt có bác sĩ đi qua, đỡ một bệnh nhân đi bộ không có tiện, trở về phòng bệnh.
Hàn Văn Kiệt mới từ phòng nghe chẩn đoán bệnh đi ra, đi dọc theo hành lang bệnh viện thật dài đi tới, mỉm cười nắm điện thoại, nói với cháu gái nhỏ nói: “Bảo bối, lúc nào gặp mặt papa xong, nể mặt trở về gặp chú đây?”
Đối phương truyền đến giọng nói trong veo non nớt, nói: “Cháu cũng không chịu nổi hai em trai, đã cố dạy hai đồng một cân hạnh, hai cân bốn đồng, bọn nó cũng ba tuổi rồi, còn hỏi người ta hai cân năm đồng có được hay không? Cũng tại mẹ ngốc nghếch kia dạy hư đấy! !”
Hàn Văn Kiệt bật cười nói: “Vậy tại sao cháu không đổi cách giải thích với em trai?”
Bé Hi Văn mặc áo sơ mi cao cổ trắng như tuyết, mini skirt màu đen, chải tóc đuôi ngựa thật cao, ngồi ở trên ghế sa lon sợi hoa màu trắng sữa, mắt to sáng lên, phách lối tức giận, nắm ống nói cổ xưa màu vàng hỏi: “Còn có biện pháp gì?”
“Cháu có thể dạy em trai, một đồng một cân hạnh, bọn chúng cũng biết, hai cân hạnh phải hai đồng.” Hàn Văn Kiệt trêu chọc cháu gái nhỏ cười nói.
Ánh mắt bé Hi Văn sáng lên, nhất thời cảm thấy đáng tin, nhưng sắc mặt lại lập tức tối xuống, nói: “Nhưng ba nói, nếu như dạy bọn chúng một cân hạnh một đồng, hai cân hai đồng, còn không bằng không dạy ! Đó là đề toán học con kiến cũng biết!”
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ tựa vào bên tường, cười nói: “Cháu và cha của cháu đều là thiên tài, dĩ nhiên sẽ không hiểu những bình thường như chúng tôi. Cho dù cha của cháu thông minh, nhưng cũng chỉ là Tổng Giám đốc rách mà thôi, đâu giống như papa của cháu cũng sắp được chọn làm Tổng Thống Pháp rồi hả ?”
Hi Văn quay đầu, suy nghĩ một chút, mới nói: “Cũng đúng! Người đàn ông này không có cảm xúc, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết kiếm tiền và ở bên vợ! Bỏ mặc cho cháu và hai em trai tự sanh tự diệt!”
“Mau trở về đi, bảo bối, chúng ta nhớ cháu muốn chết! Mỗi ngày chú Văn Vũ ôm thọ tinh công ngủ, gọi tên của cháu.” Hàn Văn Kiệt cười nói.
“Cháu cũng không phải con gái của thọ tinh công, papa tổng tuyển cử quan trọng hơn, cháu ở nơi này chờ papa tổng tuyển cử xong sẽ trở về! Chú ba ngoan ngoãn ở nhà, không cho nhận điện thoại của nữ y tá, nếu không, thím sẽ tức giận chú! Bye!” Hi Văn cúp điện thoại! !
“. . . . . . . . .” Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ cầm điện thoại di động, nhìn màn hình dập tắt, đột nhiên mỉm cười, muốn xoay người đi khỏi, lại thấy trước mặt có một cô gái rất quen thuộc, hôm nay giống như ăn mặc có mấy phần chín chắn, lộ ra dáng vẻ và khí chất tốt đẹp của cô, mang giày cao gót màu đen, dáo dác nhìn phòng làm việc hai bên, giống như đang tìm người kia, anh khẽ mỉm cười, cất điện thoại di động vào trong túi, mới gọi nhỏ: “Hi. . . . . .”
Đường Khả Hinh tay cầm túi xách, đang muốn tìm phòng làm việc của Tô Thụy Kỳ, lại nghe được tiếng kêu, nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt, bác sĩ đẹp trai lần trước giữ lại ấn tượng khắc sâu, cô lập tức cười, thật lễ phép khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Chào bác sĩ Hàn.”
Hàn Văn Kiệt hơi nở nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô nhớ ra tôi?”
“Dĩ nhiên nhớ.” Đường Khả Hinh cung kính nói.
“Cô đến tìm Thụy Kỳ?” Hàn Văn Kiệt nhìn cô, hỏi nhỏ.
“Đúng vậy. Nhưng tôi không biết phòng làm việc của anh ấy ở nơi nào, hơn nữa gọi điện thoại di động anh ấy cũng không nghe. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút khổ não cười nói.
Hàn Văn Kiệt cười xoay người, chỉ phía trước nói: “Từ nơi này đi về phía trước, đầu đường thứ nhất, quẹo trái, cửa phòng số ba, chính là phòng của anh ấy.”
“Ồ!” Đường Khả Hinh vui vẻ cười nói: “Tốt, tôi biết rồi. Cám ơn anh, bác sĩ Hàn.”
“Không có việc gì, mau đi đi. Giống như buổi trưa anh ấy có chẩn đoán bệnh.” Hàn Văn Kiệt cười nhẹ nói.
“Tốt.” Sau khi Đường Khả Hinh chào tạm biệt, liền vội vàng nắm túi xách nhỏ, bước nhanh tới phía trước.
Hàn Văn Kiệt chậm rãi quay đầu, nhìn bước chân Đường Khả Hinh có chút gấp gáp và cười khẽ, suy nghĩ một chút, liền mỉm cười xoay người đi khỏi.
Khoa tim mạch, phòng số ba.
Tô Thụy Kỳ mặc áo len mỏng màu trắng cổ chữ V, quần tây dài đen, bên ngoài khoác áo blouse màu trắng, đeo mắt kính, ngồi ở trên ghế da, đang chăm chú xem một biểu đồ CT trước mặt, nghiên cứu chữa bệnh tim cho người mới đến, suy nghĩ hết sức chăm chú. . . . . .
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tô Thụy Kỳ vẫn chăm chú xem biểu đồ CT, đáp: “Vào đi. . . . . .”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, quét vào một cơn gió mát.
Tô Thụy Kỳ cũng không ngẩng đầu, bởi vì bây giờ là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, không chẩn bệnh.
“Bác sĩ Tô rất chăm chú . . . . . .”
Một giọng nói ngọt ngào trong trẻo truyền đến.
Lúc này Tô Thụy Kỳ mới từ trong phác đồ tim, mờ mịt quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu đen, váy ngắn bó sát người màu đỏ thẫm, chải tóc kiểu Hàn, tay cầm túi xách, hơi có vẻ chín chắn và quyến rũ, mỉm cười đứng ở bên cửa nhìn mình, anh kinh ngạc đứng lên, không thể tin được bật cười gọi: “Khả Hinh?”
Hai mắt Đường Khả Hinh cũng rưng rưng đi tới, nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói: “Ôi! Em đã trở về! !”
“Trời ạ!” Tô Thụy Kỳ hưng phấn đi tới, lập tức đi tới, kích động ôm chặt eo của cô gái này, ôm nhẹ mới cười nói: “Trở về lúc nào?”
"Hai ngày trước. . . . . .” Đường Khả Hinh cười nói.
“Hai ngày trước, bây giờ em mới đến tìm anh?” Tô Thụy Kỳ nhìn cô, có chút tức giận cười nói.
“Em muốn xử lý xong tất cả, tâm trạng hoàn toàn buông lỏng, mới đến tìm anh.” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói.
Tô Thụy Kỳ hơi thu nụ cười, nhưng vẫn kích động bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô từ đầu đến chân, nói: “Anh xem một chút! Ra khỏi nước là gầy hay béo hả ?”
“Bất kỳ người nào gặp em trở về, trước hết là nhìn em gầy hay béo ! Em rất có áp lực.” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cười nói.
“Bọn họ và anh không giống nhau! Anh là bác sĩ, còn có sức phán đoán một chút!” Tô Thụy Kỳ lại kích động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, hai mắt sáng ngời, còn có dáng vẻ quyến rũ, không nhịn mỉm cười, ôm cô vào trong ngực, thật lòng nói: “Em thật sự là treo chết anh rồi! Đi nước Anh lâu như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không gửi bưu thiếp, anh rất sợ em bị người ta bắt cóc, hỏi Nhã Tuệ, cô ấy cũng không biết, anh còn nói, cuộc tranh tài rượu đỏ này sao bí ẩn như vậy! ?”
Đường Khả Hinh tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Tô Thụy Kỳ, nhất thời có chút cảm giác mệt mỏi, mặt dính vào lồng ngực của anh, hai mắt ửng đỏ, lại cười vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...