Một buổi tối, tất cả mọi người đều có tâm sự, nhưng vẫn thật vui vẻ ăn bữa cơm này.
Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan đều biết mình hiểu lầm, cũng có chút xin lỗi, nhưng Trang Hạo Nhiên cũng hết sức rộng rãi trò chuyện vui vẻ ăn cơm với hai người già, Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh của mẹ, Lâm Sở Nhai cũng thông qua ngầm cho phép, ngồi ở bên cạnh cô, còn hết sức cung kính lấy lòng, còn gắp thức ăn cho hai người già, còn chăm sóc Nhã Tuệ thật tốt. . . . . .
Nhã Tuệ ngồi ở một bên, im lặng nhìn Lâm Sở Nhai thật sự là giống như con rể của ba mẹ, biểu hiện tốt, thậm chí lúc mẹ của mình hỏi tình huống gia cảnh của anh, anh lập tức mỉm cười nói, nhà mình có hai anh trai, ở California mở nông trường, cha mẹ đều ở bên kia, chị lập gia đình, hiện tại ở Nhật Bản, mình tốt nghiệp trường thương mại ở Mĩ, đi theo Tổng Giám đốc Trang nhiều năm, ở các nơi trên thế giới đều có bất động sản và nhà hàng của mình. . . . . Anh còn cười nói, nếu như chú dì lớn tuổi, muốn đến California dưỡng lão, vào lúc đó anh nhất định sẽ bố trí một biệt thự. . . . . .
Nhã Tuệ yên lặng nghe hết, mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện, cắn đôi đũa, căng thẳng nhìn bạn thân! !
Trang Hạo Nhiên ngồi ở phía dưới, im lặng gắp một con tôm, đưa đến trong chén của cô, khẽ gõ chén của cô một cái.
Đường Khả Hinh giật mình, quay đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, thậm chí nhíu nhíu mày.
Đường Khả Hinh lập tức bày ra thái độ che chở con cái với anh.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, lại gắp một khối thịt kho, đưa đến bờ môi cô. . . . . .
Đường Khả Hinh xoay mặt đi.
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, chỉ cười đưa cục thịt vào trong miệng của mình, chậm rãi nhai.
Lưu Chí Đức ngồi ở một bên, im lặng nhìn hai người bọn họ, nhớ lại một chuyện trong quá khứ, yên lặng nâng chén ăn cơm.
Cứ như vậy, một bữa cơm rất nhanh ăn xong, Lâm Sở Nhai ăn cơm nước xong, còn ở lại, nói chuyện phiếm với chú và dì, còn đích thân gọt táo cho hai người già, chọc cho La Nguyệt Lan vui vẻ cười to, Nhã Tuệ cũng cười xấu hổ, Đường Khả Hinh vẫn ngồi bên cạnh chú, nhìn chòng chọc hai người bọn họ, chỉ sợ Nhã Tuệ có ý tưởng gì.
“Khả Hinh. . . . . .” Lúc này Lưu Chí Đức mới quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, có chút quan tâm hỏi: “Trong khoảng thời gian này có đi thăm cha không?”
“Thăm rồi.” Đường Khả Hinh nhìn Lưu Chí Đức, mỉm cười nói: “Đoạn thời gian trước, thiếu chút nữa ông ấy bị viêm phổi, nguy hiểm tính mạng, thật may phát hiện sớm, đến bệnh viện cứu chữa, con vẫn ở bên cạnh, bây giờ đã không sao.”
Nhắc tới Đường Chí Long, hai mắt Lưu Chí Đức lập tức đỏ bừng, cảm thán nói: “Anh Đường là đầu bếp tốt nhất, người tốt nhất. Anh ấy thật không nên có kết quả như thế.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ngồi bên cạnh chú, im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên đứng ở phòng ăn đầu kia, cùng Tiểu Nhu gọt táo, nhìn Đường Khả Hinh lộ ra bối rối và đau lòng, hai mắt hiện lên chút nghi ngờ và lo lắng.
"Ôi. Ngày mai chú sẽ cùng Nguyệt Lan đi thăm ông ấy một chút, ông ấy vẫn còn ở bệnh viện chứ?” Lưu Chí Đức nhìn Khả Hinh, hỏi tiếp.
“Phải . . . . .” Đường Khả Hinh gật đầu.
“Tốt. . . . . .” Lưu Chí Đức gật đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở trước bàn ăn chăm chú gọt táo, nở nụ cười giống như lúc thiếu niên, ông lại nhìn Đường Khả Hinh, có chút ý thâm ý hỏi: “Khả Hinh, Tổng Giám đốc Trang và con là . . . . . Quan hệ thế nào?”
“Quan hệ thế nào?” Đường Khả Hinh cười nói: “Không có gì!”
“Con đừng gạt chú !” Lưu Chí Đức nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng, cẩn thận nói: “Con chọn lựa bạn là chuyện lớn.”
Shoppe
“Thật không có quan hệ!” Đường Khả Hinh im lặng nở nụ cười.
Lưu Chí Đức nghe xong, lại ngẩng đầu lên, mang theo chút nghi ngờ và bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng đang cảm thán: thật là nghiệt duyên . . . . . .
Ăn khuya xong, đám người Trang Hạo Nhiên muốn tạm biệt đi về, Nhã Tuệ liền đưa đề nghị, tiễn Lâm phó tổng, trong lòng tất cả mọi người biết rõ, rối rít mỉm cười gật đầu, chỉ có Đường Khả Hinh căng thẳng muốn đi theo, Trang Hạo Nhiên một tay kéo cô trở lại nói: “Trong vườn khoai lang chưa cất xong ! Đừng quấy rầy người ta.”
“Em muốn đi xem một chút!” Đường Khả Hinh không chịu!
“Người ta là người lớn, đừng xem Nhã Tuệ như đứa bé!” Trang Hạo Nhiên kéo cô đi.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao, giống như bánh xe.
Xung quanh chung cư một mảnh tĩnh lặng, bóng cây hơi lay động, nhưng không có một chút gió thổi.
Hai bóng đen nhẹ nhàng di động tới phía trước.
Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai hai người cùng nở nụ cười đi về phía trước, thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, cũng có chút xấu hổ, cười.
“Không ngờ, ba mẹ của cô chung đụng tốt như vậy, cho nên mới dạy dỗ được con gái đáng yêu hiền lành ưu tú như thế.” Lâm Sở Nhai mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu bạc, đôi tay cắm nhẹ vào túi quần, chậm rãi đi về phía trước.
Nhã Tuệ mỉm cười ôm tây trang của anh, dịu dàng nói: “Ba mẹ của tôi đều là người rất chất phác, là người cực tốt, rất hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người, tôi học không tốt lắm. . . . . .”
Lâm Sở Nhai dịu dàng quay đầu nhìn Nhã Tuệ mặc áo len màu xanh, quần bó màu đen sát người, vóc người cao gầy, tóc dài chạm vai, bên cạnh dùng một cài tóc hoa anh bằng đào thủy tinh, kẹp nhẹ ở bên tai, trong sáng, tự nhiên, trang nhã, giống như đóa hoa lan, buông thả hương thơm động lòng người. . . . . .
Nhã Tuệ quay đầu, thấy ánh mắt nóng bỏng của Lâm Sở Nhai, cô lập tức đỏ mặt cúi đầu, có chút xấu hổ cười hỏi: “Thế nào? Trên mặt của tôi có gì sao?”.
Lâm Sở Nhai không lên tiếng, cười đi về phía trước, bình thường lúc đi vào, cảm thấy đường trong khu chung cư thật dài, nhưng tại sao đi nhanh như vậy đã đến? Anh nhẹ nhàng dừng bước lại. . . . . .
Nhã Tuệ cũng ngẩng đầu lên, hai mắt trong trẻo nhìn cửa chính khu chung cư, khẽ mỉm cười, đưa tây trang trong tay cho Lâm Sở Nhai, nói: “Phó tổng, hôm nay thật sự cám ơn anh cố ý tới đây thăm ba mẹ của tôi, hai người bọn họ rất vui vẻ. . . . . . Tôi nhìn cũng rất vui vẻ. . . . . .”
Lâm Sở Nhai nhẹ nhàng nhận lấy tây trang trong tay cô, mỉm cười nói: “Cô nên hiểu, vì sao tôi làm như vậy. . . . . .”
Nhã Tuệ bình tĩnh mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi hiểu, cám ơn anh khen tặng và ưu ái tôi, hôm nay sau khi hiểu một chút tâm ý của anh, tôi có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia. . . . . . Tôi vẫn cho rằng chỉ có mình tôi đang yên lặng thưởng thức anh, lại chưa từng nghĩ tới đáp lại.”
Lâm Sở Nhai căng thẳng nhìn cô.
“Nhưng. . . . . .” Nhã Tuệ có chút áy náy cười nói: “Nhưng sau khi hiểu được mọi chuyện, tôi mới phát hiện loại yên lặng thưởng thức này là sạch sẽ và trong sáng, không liên quan đến tất cả mọi người, chỉ liên quan đến tốt đẹp trong lòng tôi. . . . . .”
“Nhã Tuệ. . . . . .” Lâm Sở Nhai đột nhiên nhỏ tiếng gọi cô.
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lâm Sở Nhai, đau lòng nghẹn ngào nói: “Thật ra tôi muốn tiếp tục cất giữ loại yên lặng thưởng thức này, tương lai. . . . . . Cho dù tôi cùng người khác ở chung một chỗ, vẫn sẽ rất biết ơn Lâm phó tổng anh đã từng chăm sóc.”
Trái tim của Lâm Sở Nhai đập mạnh.
Nhã Tuệ khẽ cúi xuống, thật lòng nói: “Cá tính của tôi tương đối yếu ớt, thậm chí có chút dễ bị thương và thiếu hụt cảm giác an toàn. Mà Phó tổng anh hẳn là muốn tìm một cô gái ưu tú hơn và có cá tính cởi mở, bầu bạn bên cạnh anh, đứng ngang hàng với anh, càng có thể hiểu hành động và suy nghĩ của anh. Tôi . . . . . Thật sự không với cao, thật xin lỗi. . . . . .”
Cả người Lâm Sở Nhai rét run, sững sờ nhìn Nhã Tuệ đứng ở trước mặt của mình, nói lời từ chối cũng rất tự nhiên thanh thản, quan tâm chu đáo, nhưng tại sao trái tim của mình như bị rách ra? Cho tới bây giờ. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không có cô gái nào từ chối Lâm Sở Nhai anh, cho tới bây giờ cũng không có. . . . . .
Nhã Tuệ giống như cảm giác sắp hít thở không thông, buồn bực khó chịu, sắp nghẹn họng, cô thở ra một hơi, lại thật lòng nói: “Hiện tại thời gian hơi trễ, lúc trở về, lái xe cẩn thận một chút. Hẹn gặp lại.”
Cô nói xong, liền gấp gáp xoay người, bước nhanh đi về phía nhà mình.
Lâm Sở Nhai vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng dáng Nhã Tuệ đi xa, hai mắt anh kịch liệt chớp lóe, nhìn tới trước, đột nhiên buồn bực khó chịu nói không ra lời.
Mọi người đang cười nói đi về phía trước, cũng đang thảo luận hôm nay Lâm Sở Nhai có thể thắng lợi trở về hay không. . . . . .
“Sẽ không!” Đường Khả Hinh nói nhanh nhỏ.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.
“Nhã Tuệ trở lại! !” Tiêu Đồng nhìn tới trước, cười nói.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thấy Nhã Tuệ gấp gáp chạy tới bên này, cô lập tức căng thẳng chạy lên, căng thẳng hỏi: “Như thế nào?”
Hai mắt Nhã Tuệ rưng rưng, nhìn Đường Khả Hinh một cái, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi từ chối anh ấy rồi! Cô tiễn mọi người đi, tôi đi về trước đây.”
Cô nói xong, liền nhanh chóng chạy đi.
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh mất hồn nhìn bóng dáng bạn thân đau lòng cô độc. . . . . .
Đám người Tô Lạc Hoành nghe được Lâm Sở Nhai bị từ chối, mặt liền biến sắc, đuổi theo.
“Từ chối. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng cũng không có vui vẻ, chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng bạn thân khổ sở, nhất thời nói không ra lời, thậm chí trong lòng có chút áy náy đối với Lâm Sở Nhai . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Em hài lòng?”
Đường Khả Hinh chợt quay đầu, sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt anh đang nhàn nhạt nhìn mình, hai mắt có chút không vui. . . . . . Mặt của cô lập tức đỏ bừng, ô ô a a nói: “Em….em, em hài lòng cái gì ?”
"Đây không phải là em luôn muốn?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười hỏi cô.
“Anh có ý gì?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Em cũng chỉ suy nghĩ cho bạn thân của mình! ! Em không muốn chị ấy giống như em! Biết rõ là một cái hố, tại sao phải nhảy xuống ?”
“Đường Khả Hinh! Không nên nói bạn bè của anh như vậy,” Trang Hạo Nhiên xem Lâm Sở Nhai là anh em của mình, cùng chung hoạn nạn rất nhiều năm, biết tối nay anh bị từ chối, nhất định rất khổ sở, anh liền không nhịn được lộ ra mấy phần bất đắc dĩ nói: “Yêu một người cũng đừng sợ bị thương! Sợ bị thương cũng đừng yêu! Tại sao không cho bọn họ một cơ hội?”
“Vậy lúc ấy tại sao anh ngăn cản em và Tưởng Thiên Lỗi ở chung một chỗ?” Tâm trạng Đường Khả Hinh cũng không tốt hỏi.
“Anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời nói không ra lời.
“Hiện tại em tỉnh lại cũng không được?” Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên nghẹn ngào nói to: “Anh ấy đứng ở trước mặt của em, lòng em như dao cắt, nhưng em vẫn kiên quyết muốn chia tay! Điều này cũng không được? Muốn như thế nào mới được?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vẻ mặt lập tức nguội lạnh, nhìn cô nói: “Không có ai ngăn cản em yêu anh ấy! Bây giờ em cũng có thể yêu anh ấy! ! Hiện tại bên cạnh anh ấy không có bất kỳ ai, em yêu anh ấy càng thích hợp hơn rồi ! Đây là tình yêu của em, không người nào có thể cho em một chút đề nghị không tốt, để cho em không hạnh phúc!”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hai mắt lập tức đỏ bừng nói: “Tại sao em phải yêu anh ấy? Hơn nữa, mặc kệ em yêu hay không yêu, em muốn làm chuyện gì, có quan hệ gì tới anh?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức nóng lên, đau lòng nhìn cô, cũng cao giọng nói: “Lúc ấy anh . . . . . anh đối với em. . . . . . anh đối với em thưởng thức thật sâu, lúc bắt đầu em quên mình yêu Tưởng Thiên Lỗi! ! Chỉ có người dũng cảm mới có thể mang đến hạnh phúc cho người khác! ! Bao gồm Tưởng Thiên Lỗi! Ít ra anh ấy có thể hạnh phúc thật lâu! ! Nhớ lại, cũng đã từng có một người toàn tâm toàn ý yêu anh ấy! ! ! Anh ấy vẫn nhận được! !”
Anh nói xong, trong đau nhói lập tức xoay người đi khỏi.
“Trang Hạo Nhiên! ! !” Đường Khả Hinh đột nhiên đứng ở đầu này, nhìn anh kêu to! !
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, cũng không có xoay người!
“Mượn tối nay nói rõ với anh! !” Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, nhớ tới lời nói của Mạn Hồng, nắm chặt đôi tay nói: “Chuyện chúng ta ở Cambridge, coi như là chưa từng xảy ra qua! ! Em sẽ không quấy cuộc đời của anh! Em cũng không muốn đi vào cuộc đời của anh !”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt sang bên, lạnh lùng cười nói: “Chỉ dựa vào trí khôn và yếu ớt trong lòng em, muốn vào cũng không vào được!”
“. . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nói không ra lời.
Bóng dáng của anh cao lớn, kiêu ngạo, nghiêm nghị đi phía trước càng đi càng xa. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...