Trên thế giới này bị người lừa bịp, đoán chừng chính là Lâm Sở Nhai.
Người này vì cưới được vợ, quay đầu sớm? Ngày ngày ôm hôn minh tinh, cũng chưa có nghĩ tới sẽ có một ngày như thế?
Lâm Sở Nhai mặt như tro tàn đứng ở trước tấm thớt, nhìn bắp cải thật to, tươi ngon nằm ở trước mặt của mình, anh do dự một lát, suy nghĩ nên cắt thế nào? Anh không khỏi nhớ tới tối hôm qua cùng bọn Lạc Hoành đến một nhà ăn ăn cơm tối, đao pháp của đầu bếp kia như thần, giơ cao bắp cải trắng, nói bằng giọng bắc kinh, ngón tay rất xuất thần nhập hóa nói: “Bắp cải trắng! ! Bạn đừng xem nó đơn giản, thật ra nó không phải một bắp cải trắng bình thường! ! Nó thông qua bàn tay khéo léo của đầu bếp, có thể chế tạo ra 320 món ăn! ! Mẹ tôi nắm bắp cải trắng, coi trọng tách lá ra! ! Món hành tây xào bắp cải trắng phải chú ý việc cắt ra! Món bắp cải trắng xào ớt đỏ, bắp cải trắng xào thịt, dưa cải chua xào ruột già. . . . . . Cũng có riêng hàng ngàn chú ý! Cho nên không nên coi thường một bắp cải trắng!”
Tối hôm qua bốn người còn rằng ông ta nói rất xuất sắc, vỗ tay khen ông ta, vỗ tay khen mẹ của ông ta!
Lâm Sở Nhai thật sự rất hồi hộp cầm dao, nhìn vật tròn trịa, thật sự không nhịn được nữa, mới vừa muốn cắt xuống chính giữa.
“Này này này!” Lưu Chí Đức đứng ở một bên, mỉm cười đi lên trước, nhận lấy dao trong tay Lâm Sở Nhai, mỉm cười nói: “Chú biết cháu biết nấu ăn, nhưng hôm nay chú muốn làm một chút món ăn mới cho mấy đứa bé, hay là cháu nghỉ ngơi đi.”
Thật ra không cần phải nói, mọi người nhìn dáng vẻ của anh cũng hiểu anh muốn làm gì rồi.
Nhã Tuệ ôm tây trang của Lâm Sở Nhai, đỏ mặt đứng ở một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Chú, không có chuyện gì, cháu giúp mà. . . . . .” Lâm Sở Nhai đứng chỗ làm bộ cười nói.
“Không có việc gì, cháu một đường chạy tới, nhất định rất mệt, nghỉ ngơi một chút.” Lưu Chí Đức là nhân vật nào, đi theo Đường Chí Long làm trợ lý nhiều năm, làm sao không nhìn ra một người có thể cầm dao hay không? Chỉ thấy ông không nói gì nữa, cầm dao lên, tay xoay bắp cải trắng, từ trên cắt xuống, xoay một vòng, dùng sức cắt làm hai, lúc này phần lớn tim của bắp cải trắng từ trong miệng buông lỏng ra.
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn tay nghề này, không phải người bình thường làm được.
Lưu Chí Đức không nói hai lời, đổi dao, đem khoai tây, cà rốt gọt xong dùng dao bén cắt thành hình vuông, nhanh chóng cắt thùng thùng thùng thùng mấy cái, liền cắt khoai tây và cà rốt thành sợi, bỏ vào trong nước sôi một chút muối, nấu sôi, lập tức vặn lửa, thả hành tây, thịt heo băm, thêm chút rượu, nước tương, thả vào cà rốt và khoai tây vào trộn đều. . . . . .
Quá trình này, Trang Hạo Nhiên nhìn say sưa.
Đường Khả Hinh vẫn đứng ở một bên, nhìn Nhã Tuệ đỏ mặt thật lâu, cô lập tức nóng mắt, vụng trộm kéo Trang Hạo Nhiên nói khẽ: “Anh đi theo em ra ngoài!”
“Này, anh còn chưa nhìn xong mà?” Trang Hạo Nhiên nhìn ra Lưu Chí Đức nhất định là một người không đơn giản, thậm chí cảm thấy đao pháp của ông rất quen thuộc, nghĩ không ra, thậm chí muốn nhìn ông nấu món ăn thế nào. . . . . .
“Mau! !” Đường Khả Hinh lại nắm tay Trang Hạo Nhiên, kéo anh ra khỏi vườn hoa nhỏ, ném cho anh một cái rổ, mình cũng cầm một cái rổ, cùng nhau ngồi xổm ở trong đất cà chua, rất thần bí.
“Em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cà chua xanh treo trước mặt, bật cười hỏi: “Chuyện gì ?”
“Lâm phó tổng rất thích Nhã Tuệ chúng ta à?” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hạ thấp giọng, hỏi lần cuối cho chắc chắn.
“Chắc là vậy?” Trang Hạo Nhiên muốn nghiêng người sang, xem một chút có còn cà chua chín hay không.
"Có thật không?” Đường Khả Hinh lại rất kích động hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô như kinh hãi, bật cười nói: “Đúng vậy. . . . . .”
“Không được! !” Đường Khả Hinh đột nhiên giống mẹ của người ta, kêu to!
“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười rộ lên hỏi.
Đường Khả Hinh thật căng thẳng, rất gấp gáp, rất tức giận nói: “Em cũng không phải nói Lâm phó tổng không tốt, anh ấy thật rất tốt, nhưng em biết anh ấy trong hơn nửa năm này, anh ấy ôm phụ nữ ra vào cái khách sạn này tối thiểu không tới 300 người, cũng có hai trăm chứ?”
“Cường điệu vậy?” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô nói.
"Đúng vậy! !” Đường Khả Hinh lại lo sợ nói: “Có lúc, buổi sáng anh ấy ôm một người đưa lên xe, buổi trưa cùng một người ăn cơm, buổi tối lại ôm hôn một người! ! Anh giỏi số học tính toán cho em xem! Một ngày ba người, một tháng bao nhiêu người?”
“90 người?” Trang Hạo Nhiên ngây ngốc trả lời cô.
“Nói đúng lắm! !” Đường Khả Hinh lại kích động nắm cái rổ, ngồi xổm gần anh ngẩng mặt nói: “Vậy mười tháng là 900 người rồi !”
"Thôi thôi thôi! !” Trang Hạo Nhiên lại ngồi xổm qua một chút, rốt cuộc nhìn thấy một trái cà chua, dưới mặt đất, mới trách móc nói: “Em làm như cậu ấy là Kim Cương vô địch? Cũng không phải là rèn sắt khi còn nóng, sắt cũng cong sao!”
Đường Khả Hinh tức giận phồng mặt, đỏ rừng rực nhìn anh! !.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cảm thấy Đường Khả Hinh không lên tiếng, mới ghé đầu liếc về phía vẻ mặt bác gái đang lo lắng cho bạn thân biến thành đóa hoa nhỏ bị ăn sạch, anh bất đắc dĩ cười nói: “Thân ái, em hãy nghe anh nói, Sở Nhai mê chơi, nhưng cậu ấy có chừng mực, hiểu chưa? Người trẻ tuổi, mấy ai không thích vui chơi? Chơi qua một thời gian, sẽ thu tâm dưỡng tính mà.”
“Anh ngủ mười giờ! Tại sao bọn họ không học anh ngủ mười giờ?” Đường Khả Hinh hét to.
“Cũng không cần nói anh, đó là bởi vì bối cảnh gia đình của anh so với bọn họ thảm hơn nhiều!” Trang Hạo Nhiên cười hái một quả cà chua.
“Không được! ! Không được! !” Đường Khả Hinh lại căng thẳng ngồi xổm qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Lâm phó tổng trời sanh mê chơi, còn chọc một đống nợ phong lưu, thậm chí Tiêu Đồng cũng nói anh ấy không biết gieo bao nhiêu nòng nọc ở bên ngoài! Nhã Tuệ chúng ta là trinh nữ đáng yêu! ! Trinh nữ, anh biết không? Trinh nữ rất kiêu ngạo đấy! ! Muốn ăn liền ăn à? Muốn ăn hết không chịu trách nhiệm đúng không?”
Rổ ngã xuống, cà chua lăn ra.
Tay của Trang Hạo Nhiên trống trơn ngồi xổm trên mặt đất, nghe xong trái tim đập thình thịch, hoảng sợ đến mất hồn mất vía quay đầu, trừng to mắt nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới chuyện ở Cambridge. . . . . .
Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ tới chuyện xảy ra giữa hai người, mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu, hái mấy trái cà chua vừa sinh ra không đến bao lâu, nện vào trong rổ.
"Thì ra. . . . . . bây giờ không phải em đang lo lắng cho bạn bè, là . . . . . đang lên tiếng phê phán anh sao?” Trang Hạo Nhiên lại quay mặt sang, khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh nói.
“Em nào có? Em chỉ thuận tiện nói thôi!” Đường Khả Hinh lau mồ hôi trên trán, mới phát hiện mặt trời hôm nay thật gắt.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm, Đường Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói nhanh.
"Ai muốn anh chịu trách nhiệm?” Đường Khả Hinh nghe xong, ngay lập tức căng thẳng nhìn anh, kêu lên: “Em không muốn anh chịu trách nhiệm! ! Anh muốn hay quá nhỉ, anh chịu trách nhiệm! ! Em…em, cho dù em không còn là trinh nữ nữa cũng kiêu ngạo! Tại sao em sao muốn anh chịu trách nhiệm? Các người đều không phải đàn ông có thể để cho người ta uỷ thác suốt đời! Một đám người yêu em gái 18! Một người yêu chị mấy chục tuổi! Cảm thấy rất kỳ cục, tóm lại không phải là người của gia đình ! ! !”
“Này!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, có chút tức giận nói: “Mấy người bọn họ chỉ mê chơi, thật có chừng mực, nếu như thật sự yêu một người, khi lập gia đình, bọn họ có thể thương vợ hơn so với bất cứ ai, em tin hay không?”
“Vậy sao anh khẳng định, Lâm phó tổng rốt cuộc là yêu Nhã Tuệ bằn nửa người trên hay yêu Nhã Tuệ bằng nửa người dưới?” Đường Khả Hinh nhìn anh, kịch liệt hét to.
“Đây không phải là bắp cải trắng cũng muốn cắt sao? Em thấy cậu ấy vì phụ nữ cúi mặt mũi thấp như vậy lúc nào hả?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, bất đắc dĩ cao giọng nói.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, sáp tới gần Trang Hạo Nhiên kêu to: “Một Bắp cải trắng là có thể đòi một cô vợ?”
“Anh đối với em tốt như vậy, hôn em một cái, ngón tay cũng muốn gảy! ! Cái này không có thể so sánh được!” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Huống chi, em nhìn nét mặt và ánh mắt của Quản lý Lưu, đây không phải là đầy đủ rồi sao?”
“Em phản đối!” Đường Khả Hinh rất tức giận nói.
“Lúc ấy em và Thiên Lỗi cũng hòa hợp, Nhã Tuệ cũng phản đối, có hiệu lực không. . . . ” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, có chút cố kỵ ngẩng đầu, liếc cô.
Quả nhiên sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt biến, híp mắt trừng chặt anh, từng chữ từng chữ nói: “Cho nên hôm nay em mới biến thành bộ dạng này! !”
Cô nói xong, liền ném rổ đứng lên, muốn đi vào trong nhà. . . . . .
“Này này này!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nắm cánh tay của cô, xin lỗi, cười nói: “Được rồi, anh… anh sai rồi! Đây không phải là thuận miệng nói sao! Thật xin lỗi!”
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh liều mạng xoay người lại, đẩy anh ra, sau đó giận dữ chạy vào trong nhà! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong đất, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cô, thở dài một cái.
“Nhã Tuệ! ! Chị qua đây, chúng ta có chuyện! !” Sắc mặt của Đường Khả Hinh nặng nề đi vào trong phòng, không nói hai lời liền kéo bạn thân đi lên lầu.
“Này!” Nhã Tuệ ngạc nhiên đi theo Đường Khả Hinh lảo đảo lên lầu!
Tiêu Đồng vừa bóc vỏ tôm vừa quay đầu, tò mò nhìn bọn họ, cười nói: “Chuyện gì, thần thần bí bí như vậy?”
Ánh mắt của Trần Mạn Hồng sáng lên, cũng im lặng nắm mấy củ cà rốt, vừa cắn vừa đi lên lầu.
Lâm Sở Nhai nhìn Nhã Tuệ đi lên lầu, chú dì đang bận, cũng lập tức ngoắc nói: “Mấy tên khốn kiếp các người đi theo tôi !”
Trang Hạo Nhiên mới vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy bốn người Lâm Sở Nhai thần bí đi lên lầu, anh lập tức biến sắc, xoay người muốn đi.
“Tới đây! !” Lâm Sở Nhai đứng ở trên cầu thang, nhìn Trang Hạo Nhiên khẽ vẫy tay, đe dọa nói: “Anh không tới đây, hai ta thắp nhang lạy Quan Nhị Ca, hôm nay liền cắt đứt! !”
“Người nào đã thắp nhang lạy Quan Nhị Ca với cậu !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, không nhịn được cười nói.
“Vậy nếu như có một ngày, nhà họ Trang các người chặt đứt hương hỏa, đừng trách tôi !” Lâm Sở Nhai quẳng một câu tàn nhẫn! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...