Hào Môn Tranh Đấu 3 Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Lấy cái nĩa, lão tử muốn ghim chết Trang Hạo Nhiên ! !

Lâm Sở Nhai tức giận, cả người giống như ống khói, còn thiếu không có bốc khói!

“Lâm phó tổng? Mọi người tới rồi?” Lúc này Đường Khả Hinh mới cảm thấy trước cửa có một đống bóng người, nhất thời cô nhìn sang đầu kia, mỉm cười gọi.

Bọn Tô Lạc Hoành vội vàng nhìn người trong nhà cười theo, nhưng Lâm Sở Nhai như con gà bị nhúng nước, không còn sức sống.

“Mọi người tới đây làm gì?” Trang Hạo Nhiên đi nước Anh một thời gian, không biết chuyện của Lâm Sở Nhai, liền chỉ vào bọn họ mắng: “Không cần làm việc à?”

Lâm Sở Nhai chợt ngẩng đầu lên, nhìn tên đê tiện này, tức giận muốn há miệng mắng chửi người!

Tiêu Đồng thấy thế, ngay lập tức cười hắc hắc đi tới, cười nói: “Ôi chao, chúng tôi nghe ba mẹ của Quản lý Lưu tới, đều rất vui vẻ, liền đến đây thăm chú và dì. Dì, xin chào, cháu là Tiêu Đồng!”

Cô nhìn về phía hai ông bà già chào hỏi trước.

“Chào cháu. . . . . .” Bọn Lưu Chí Đức vội vàng lễ phép cười theo.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền cười xoay người, tiếp tục gọt khoai tây, nói: “Tới chào hỏi xong thì cút ngay! Hôm nay Công ty có nhiều chuyện lắm.”

Bọn Tô Lạc Hoành kinh ngạc căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lâm Sở Nhai đứng ở nơi đó, tức giận đến nắm quyền kêu răng rắc, trái tim lại vỡ tan.

Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, nóng mắt nhìn nét mặt Lâm Sở Nhai giống như nuốt con ruồi chết, không nhịn được bật cười nói: “Lâm phó tổng, anh có chuyện gì vậy? Tối hôm qua. . . . . . Không có đuổi theo minh tinh, không tinh thần à ?”

Tào Anh Kiệt muốn khóc, cúi đầu, muốn phun ra trứng vịt lớn trong miệng.

Nhã Tuệ nghe vậy, lập tức nhìn cha mẹ, mặt đỏ lên.


"À!” Lâm Sở Nhai như bị người trói gô lại cưỡng gian, rất uất ức, rất gấp gáp nói: “Trần, Quản lý Trần, cô đừng nói chuyện như vậy, tôi..tôi, tôi điểm chạy theo minh tinh lúc nào hả ?”

“Ôi chao, minh tinh không có gọi điện thoại cho anh à? Tối hôm qua Anh Kiệt vẫn nói với tôi, minh tinh của anh gọi vào trong điện thoại di động của anh ấy.” Trần Mạn Hồng ôm vai cầm lên một cây rau xà lách, cười nói.

Tào Anh Kiệt muốn quỳ xuống, lạy vợ.

Lâm Sở Nhai gấp đến độ trên trán toát mồ hôi, mặc dù cho tới bây giờ cũng không có thổ lộ với Nhã Tuệ, nhưng trong lòng của anh chứa đựng tâm sự, đoán chừng Nhã Tuệ cũng không quá hiểu, lúc này, anh nghĩ muốn chết rồi, không thể hung ác đào hố chôn mấy anh em cùng một chỗ! ! ! ! ! !

“A, minh tinh là . . . . .” La Nguyệt Lan còn tưởng rằng là người mẫu.

"Chính là cô gái trẻ tuổi! !” Trần Mạn Hồng nhìn dì cười nói: “Dì, dì không biết, mấy người bạn thân của chồng cháu rất được cô gái hoan nghênh! ! Mọi người đều là . . . . .”

“Vợ! !” Tào Anh Kiệt hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi, gấp gáp gấp đi tới, ngăn ở trước mặt vợ, cười ha ha ha nói: “Em…Em, tối hôm qua không phải em trực ca đêm sao? Hôm nay rãnh rỗi tới đây ngồi như vậy?”

"Đây là nhà anh à? Hỏi em có rãnh rỗi tới đây ngồi? Nhã Tuệ là chị em của em, ba mẹ của cô ấy chính là ba mẹ của em! cút cút cút! Em còn nói chưa xong ! ! Ngứa da đúng không? Dám chen miệng?” Trần Mạn Hồng tức giận nhìn chồng!

_Không dám, không dám, không dám! Không phải lo lắng emkhổ cực sao. . . . . .” Tào Anh Kiệt vội vàng nhận lấy rau xà lách trong tay vợ, muốn đỡ cô ngồi một bên.

“Ha ha ha. . . . . .” Tô Lạc Hoành rất buồn cười tiến lên, kéo Lâm Sở Nhai đi qua, nhìn bọn Lưu Chí Đức cười nói: “Xin chào dì, cháu là Lạc Hoành, giữa anh em bạn bè bọn cháu nói đùa, dì ngàn vạn lần không nên tin, cô ấy là vợ yêu của Anh Kiệt, tất cả bọn cháu đều là đàn ông tốt thương vợ! ! Bao gồm lão đại của bọn cháu.”

“Lão đại mới không thương vợ! !” Lâm Sở Nhai nói nhanh.

Trang Hạo Nhiên ném dao bộp một tiếng, tức giận quay nhìn mấy tên súc sinh nói: “Ai nói tôi không thương vợ! ! !”

Phốc! Đường Khả Hinh đứng ở một bên, không nhịn được cười.

“Anh đấy! !” Tô Lạc Hoành lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên, dàn xếp ổn thỏa, căng thẳng cười nói: “Tất cả mọi người đều yêu thương vợ! Đàn ông nên ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, ở nhà cờ đỏ tung bay!”.


“Bên ngoài cờ nhiều màu không dứt!” Trần Mạn Hồng không nhịn được cười nói.

Tào Anh Kiệt hoảng sợ bưng chặt miệng vợ, nóng đến đầu đầy mồ hôi!

“Tuyệt đối không có cờ nhiều màu! ! Yêu vợ giống như yêu nước! Trung thành trịnh trọng! !” Tô Lạc Hoành đỡ chặt bả vai của người anh em, giống như tuyên thệ, kêu to: “Đúng không, anh em!”

“Đúng, đúng, đúng! !” Lâm Sở Nhai lập tức giống như con chó gật đầu.

“Nhìn dáng vẻ của anh giống như con chó, cũng biết tương lai anh rất thương Vợ! !” Tô Lạc Hoành ra roi thúc ngựa ! !

Phốc! !

Đường Khả Hinh cầm khoai tây, cười đến đầu đập xuống bàn.

“Cái gì gọi là cờ đỏ tung bay, cờ nhiều màu không dứt?” Tiểu Nhu là người đơn thuần, rốt cuộc tìm được một câu đơn giản chen vào nói.

Phốc!

Trần Mạn Hồng lại không nhịn được ngẩng đầu cười ha ha ha, nói: “Cô cũng không hiểu sao? Chính là trong nhà một vợ, bên ngoài vô số vợ nhỏ!”

Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan khiếp sợ nhìn Lâm Sở Nhai.

Lâm Sở Nhai cũng khiếp sợ nhìn hai người già, hoảng sợ gấp gáp đến toàn thân đổ mồ hôi.

Nhã Tuệ đứng ở một bên cũng muốn khóc, mặc dù một chút tâm sự của cô có thể Lâm Sở Nhai không biết, nhưng. . . . . . Cô cũng thật sự không muốn ba mẹ đối với anh có ấn tượng xấu. . . . . .


“Thì ra là ý này à?” Tiểu Nhu lại trợn mắt to nhìn chen vào một câu.

“Cô còn nhỏ không cần xen vào chuyện người ta. Quản lý Trần người ta nói đùa!” Tô Lạc Hoành cười so với khóc còn khó coi hơn, vỗ mạnh bả vai Lâm Sở Nhai, kêu to: “Người anh em, mau chào hỏi chú và dì! Lúc nảy anh nghe nói chú và dì tới, cũng lập tức hết sức nhiệt tình và cung kính chạy tới ! Đúng không?”

“Đúng, đúng, đúng!” Lâm Sở Nhai thật sự rất căng thẳng cười tiến lên, tay run, trán đổ mồ hôi cũng không dám lau, liền hướng về phía hai người già khom lưng nói: “Chào chú, dì, cháu tên Lâm Sở Nhai, à, là bạn bè của Quản lý Lưu . . . . . .”

Nhã Tuệ đứng ở một bên, đỏ mặt nhìn anh.

“A, chào cậu, chào cậu.” Lưu Chí Đức lập tức cung kính cười theo nói: “Nhã Tuệ con bé này, ở khách sạn làm việc, có mọi người quan tâm, thật sự cám ơn mọi người.”

“Chuyện này. . . . . .” Lâm Sở Nhai lại căng thẳng nói: “Quản lý Lưu là người hiền lành, hào phóng, tốt bụng và ân cần, làm bạn bè với cô ấy là phúc phận của cháu !”

Nhã Tuệ nhất thời có chút kinh ngạc nhìn anh.

Lời nói này, thái độ này, rất nhiều người nghe được một chút manh mối, ngay cả Trang Hạo Nhiên đang cầm dao, nheo mắt nhìn anh.

Trần Mạn Hồng lại bật cười phốc một tiếng, mới vừa lại muốn lên tiếng. . . . . .

“Vợ. . . . . .” Tào Anh Kiệt, người đàn ông đáng thương này cầm củ khoai tây muốn nhét vào trong miệng của vợ, khóc nói: “Hôm nay em tới kinh nguyệt rồi sao?”

“Anh đi chết đi! !” Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, có chút cố kỵ nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, ngại mất mặt nói: “Tại sao anh nói chuyện này ở trước mặt nhiều người?”

“Anh muốn có con. . . . . .” Tào Anh Kiệt không có cách nào, chỉ muốn khóc chặn miệng vợ lại, nếu không, một chút nữa, anh có thể sẽ bị Lâm Sở Nhai cưỡng gian.

“Phi! ! !” Lúc này Trần Mạn Hồng mới lúng túng xoay người.

“Ăn khoai tây đi, tương lai đứa bé nhất định rất thông minh. . . . . .” Tào Anh Kiệt đang cầm khoai tây nhìn Trần Mạn Hồng, khóc nói.

“Anh không có kiến thức y học à? Phụ nữ có thai không thể ăn nhiều khoai tây! !” Trần Mạn Hồng tức giận nói.

“Ai nói!” Tiểu Nhu lập tức ngửa mặt nói: “Lúc mẹ.. mẹ của tôi mang thai tôi, ăn thật nhiều khoai tây. . . . . .”

“Cho nên cô mới như vậy! Mang gà vịt ngỗng đi ngắm phong cảnh chung cư! Có muốn mang chúng nó cho hai người gác cổng hay không? Đẻ trứng! Hừ! !” Trần Mạn Hồng ôm vai xoay mặt, lấy tay quạt gió nói!


Tiểu Nhu lại ủy khuất mếu  máo!

Tô Lạc Hoành thấy rốt cuộc đã chuyển sang đề tài khác, ngay lập tức đẩy Lâm Sở Nhai cười tiến lên, nói: “Sở Nhai, anh xem chú và dì bận rộn như vậy, còn chưa đi giúp một tay?”

Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan tay trống trơn đứng ở một bên, sửng sốt nhìn Tô Lạc Hoành. . . . . .

“A, a, a, được.” Lâm Sở Nhai lập tức ở ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng cởi tây trang xuống, giao nó cho Nhã Tuệ. . . . . .

Nhã Tuệ sững sờ nhìn anh, không dám nhận.

“Quản lý Lưu!” Tô Lạc Hoành dùng ánh mắt cầu xin cô nói: “Làm phiền cô cất tây trang, người đàn ông này lái xe tốc độ 180 km/h tới đây, rất mệt mỏi. . . . . .”

Trong lòng của Nhã Tuệ ấm áp, nhìn Lâm Sở Nhai một cái, liền nhanh chóng tiến lên, ồ một tiếng, nhận lấy tây trang ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Động tác này, Đường Khả Hinh cũng nhìn đã hiểu, con ngươi lập tức lóe lên.

Lâm Sở Nhai không dám nhiều lời, chẳng qua ở trước mặt của mọi người, chôn mặt mũi của mình ở dưới đất, nhanh chóng xắn ống tay áo, đi về phía phòng bếp, nhìn Trang Hạo Nhiên đang cầm dao vừa nhìn mình, ngay cả bắp cải cũng quên cắt, anh lập tức đi tới, muốn làm đầu bếp từng trải, thở dài một hơi nói: “Ôi, xem anh kìa, xem anh kìa! ! Cắt bắp cải cũng không cắt được, tương lai anh làm sao lấy vợ? Không trách được rất nhiều chị cũng không thích anh!”

Xem đi, tình cảm anh em chính là xây dựng chỗ này sao, lúc gặp khó khăn, toàn bộ giủ bỏ xuống đất, chôn từng người từng người! !

“. . . . . .” Trên mặt Trang Hạo Nhiên không biết bày ra vẻ mặt gì, nhìn Lâm Sở Nhai.

“Cút cút cút, tôi tới ! !” Lâm Sở Nhai một tay đẩy Trang Hạo Nhiên ra, thầm nói: “Nếu tối nay tình huống của tôi không tốt, tương lai anh kết hôn, tôi theo họ của anh! Tôi nói chuyện anh ba tuổi cua chị mẫu giáo, còn chạy theo Tinh Xuyên! Tôi xem có chết anh không!”

“Cậu lợi hại!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đưa dao cho anh, nhịn cười, nói: “Cậu làm? Cậu chỉ luôn biết ăn!”

“Đó là tôi cho anh cơ hội biểu hiện! !” Lâm Sở Nhai tức giận nói! !

Phốc!

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu cười, thiếu chút nữa cười ra nước mắt. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui