Phòng làm việc Tổng giám đốc Hoàn Á.
Đường Khả Hinh đứn trước phòng làm việc, sâu sắc nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nhớ tới cái hẹn chín giờ, đôi mắt ôn nhu nhẹ chớp.
Tiêu Đồng cũng đứng bên cạnh cô, nhìn về phía cánh cửa kia, khó hiểu cười nói: "Lão đại rất ít khi như vậy, cho dù đi công tác, đối với người thân cận bên mình, cũng sẽ không cư xử như vậy, có lẽ là có chuyện quan trọng gì đó, cô hãy tha thứ cho anh ấy".
Đường Khả Hinh cười, nói: "Tôi không có giận anh ấy. Anh ấy làm chuyện gì, luôn có nguyên nhân của anh ấy, cho dù anh ấy phải rời khỏi tôi, cũng từng lưu lại một chút gì đó những kỷ niệm rất đẹp".
Tiêu Đồng quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh im lặng không muốn nói chuyện, chỉ xoay người đi đến phòng thư ký, kí tên xong liền mỉm cười rời khỏi Hoàn Á, đến tập đoàn Hoàn Cầu báo danh.
Tiêu Đồng nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, càng khó hiểu nghĩ, rốt cuộc lão đại đã đi đâu rồi?.
Mùa xuân ở nước mình so với Cambridge, càng trong sáng hơn một chút, Cambridge là một nơi luôn làm cho người ta chìm đắm giữa khung cảnh xinh đẹp như trong mơ, cho nên đối với bốn mùa tươi đẹp đó càng lưu luyến, khó có thể tự mình thoát ra được, lại càng mơ hồ...
Đường Khả Hinh ngồi trên taxi, nhấn cửa xe xuống, đón gió biển mát lạnh, nhìn con đường ven biển thật dài, quanh co uốn lượn về phía trước, bầu trời xanh thẳm mây trắng bềnh bồng trôi, dù rằng trong nước ít khi thấy khung cảnh nông thôn như ở CamBridge, hay London lãng mạn mộng ảo, thế nhưng nó dùng phương thức đặc biệt toát ra vẻ đẹp của chính mình, về quê hương, loại cảm giác rất lâu không gặp này, lại giống như vừa được hồi sinh, cô nặng nề hít một hơi, vươn tay cười, đón gió biển thổi vào mặt.
Đại sảnh tập đoàn Hoàn Cầu.
Văn phòng Tổng quản lý rượu.
Vitas mặc âu phục màu đen, trang nghiêm như thân sĩ nước Anh, ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn quy định lựa chọn tuyển thủ trong tay ở cuộc thi đấu hóa đơn rượu đỏ, lật xem đến một phần tư liệu về Đường Khả Hinh, chăm chú nhìn thật lâu...
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, vô cùng nhẹ và lịch sự.
"come-in..." Vitas vừa nhìn tư liệu, vừa thản nhiên đáp.
Cửa bị đẩy ra nhẹ, Đường Khả Hinh thật cẩn thận biểu lộ vẻ mặt ngọt ngào xinh đẹp tươi cười nhìn về phía Vitas, quả nhiên người thầy nghiêm cẩn đang ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu nhìn văn kiện, cô nhịn không được phốc một tiếng bật cười.
Vitas nghe thấy tiếng cười này lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Đường Khả Hinh, khuôn mặt ông vốn nghiêm nghị lại càng nghiêm nghị hơn, lạnh lùng mà nhanh chóng nói: "Đường Khả Hinh tiểu thư, rất vui vì rốt cuộc cô cũng đã hiểu được gõ cửa trước khi tiến vào!".
Đường Khả Hinh nghe lời này, liền có chút uất ức cùng ngượng ngùng đi tới trước mặt của ông, lấy lòng cười nói: "Ôi, không nên nói như vậy được không, người ta mới vừa trở về liền lập tức nhanh chóng tới gặp người".
"Cô mới đi không tới bốn tháng! Lại không phải đi bốn năm, có cái gì tốt phải nhìn !" Vitas đem tư liệu cất, cầm lên một văn kiện khác xem.
Đường Khả Hinh đáng yêu mếu máo đứng trước mặt Vitas, mắt tròn xoe nhìn ông.
Khuôn mặt Vitas lạnh lùng không biến sắc, cầm lên bút máy phê duyệt văn kiện mới, lúc này mới nhàn nhạt hỏi: "Trở về lúc nào?".
"Buổi trưa!" Đường Khả Hinh vẫn như cũ nghiêng mặt nhìn ông, lại cắn môi dưới, đáng yêu nói.
Vitas xem xong văn kiện, mới nhàn nhạt nói: "Biết. Sáng sớm ngày mai công bố kết quả thi đấu! Chọn 3 người đứng nhất tiến vào vòng thi đấu tiếp theo! Mặc kệ cô có thể đạt được thành công hay không, cũng không được lơ là, bởi vì cô đối mặt không chỉ là hai vị này".
"Oh..." Đường Khả Hinh thản nhiên đáp.
"Đi ra ngoài đi!" Vitas nhanh chóng nói.
"... ..." Đường Khả Hinh vẫn có chút luyến tiếc nhìn thầy mình.
Vitas cảm giác được trước mặt không có âm thanh, liền nghi hoặc lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Cô còn muốn làm gì nữa?".
Đường Khả Hinh lùi lại phía sau có chút mất mát liếc mắt nhìn thầy mình một cái, có chút miễn cưỡng cười nói: "Không có ạ".
"Đi ra ngoài!" Vitas tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện.
Đường Khả Hinh nghe lời này, không có cách nào liền cẩn thận từng li từng tí đem một cái hộp nhỏ màu xanh trong bàn tay, đặt nhẹ xuống trước bàn làm việc của ông, thản nhiên nói: "Đây là... Tôi tặng quà cho thầy, cám ơn người chọn cho tôi phòng ăn Bách Hợp ở một nơi xinh đẹp như thế."
Vitas cúi nhìn văn kiện, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại nhìn ông một cái, mới chậm rãi xoay người rời khỏi, nhẹ đóng cửa lại.
Vitas lúc này mới chậm rãi bộc lộ ánh mắt quan tâm, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đã đóng chặt, nhớ tới vừa mới được nhìn thấy sắc mặt Đường Khả Hinh ửng đỏ, tinh thần tràn đầy, hai mắt lấp lánh có thần, đôi mắt ông không nhịn được hiện lên thoải mái, không tự chủ nhìn thấy trước bàn làm việc để cái hộp màu xanh đậm, mặt trên còn có dải lụa màu xanh được quấn thành bông hoa nhỏ, ông hơi khó hiểu vươn tay cầm lấy cái hộp kia, nhẹ mở ra, bất ngờ phát hiện bên trong là một cái nơ màu đen mang thương hiệu nổi tiếng hoàng gia Anh, mặt trên là những sợi bạch kim, hiện ra sức quyến rũ đặc biệt mạnh mẽ của nó, ông nhìn chiếc nơ này thật lâu, rốt cuộc đôi mắt lãnh đạm hiện lên mấy phần tươi cười...
"Vitas! !" Đường Khả Hinh phịch một tiếng mở cửa xông vào, cười rộ lên nói: "Tôi trở về Hoàn Á rồi! !".
Vitas nhanh chóng buông cái hộp kia ra, rất tức giận bất đắc dĩ nói: "Đường Khả Hinh tiểu thư! !".
Đường Khả Hinh cười ha ha nhìn cái hộp đã mở ra, vẻ mặt như muốn nói bị tôi bắt tại trận rồi, đắc ý nói: "Tạm biệt, tôi rất yêu thầy! ! Ở nước Anh tôi rất nhớ người! !".
Cô nói xong, thậm chí bay đến bên thầy mình hôn một cái, mới phịch một tiếng đóng cửa đi ra ngoài!.
Vitas hết sức tức giận, vô cùng bất đắc dĩ quay mặt sang, thở dài!.
Đường Khả Hinh vẻ mặt đắc ý mỉm cười đi về phía trước, vừa muốn đi đến thang máy, lại nghe một loạt tiếng bước chân hướng bên này đi tới, sắc mặt của cô hơi ngưng, ngẩng đầu nhìn thấy phía trước một nam một nữ, nam mặc âu phục màu đen, ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, nữ vẻ mặt sáng ngời tươi cười, mặc áo cúp ngực màu trắng đáng yêu, quần màu đen bó sát người, khoác áo lông chồn không có tay, vẻ mặt vui vẻ đi về phía bên này...
Đường Khả Hinh dừng bước lại, lập tức từ trên người của bọn họ, cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của những người trong nghề.
Giang Tử Thần cùng Thiên thiên, hai người hướng bên này đi qua bên người Đường Khả Hinh, cũng quay mặt nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nghiêng mặt liếc mắt nhìn bọn họ.
Hai bên thoáng cái nhận ra nhau, cùng là tuyển thủ trong tổ thi đấu, lại vì chưa được chính thức giới thiệu nên mỗi người đều im lặng không lên tiếng đi ngược hướng nhau.
Đường Khả Hinh cũng xoay người đi về phía trước, nhớ ngày mai sẽ công bố ra kết quả thi đấu, kỳ thực cũng có chút hồi hộp.
Đúng vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, dù sao quá trình nỗ lực đã kết thúc, bây giờ là lúc chờ đợi công bố kết quả cuối cùng, kết quả này ai cũng không biết được, có lẽ cuộc sống tuyệt vời chính là vì một chút không biết này.
Có lẽ vì hồi hộp cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Đường Khả Hinh về nước, liền xử lý thật nhiều việc, gặp rất nhiều người, bởi vì toàn thân đều mệt mỏi cho nên ngủ rất sớm, nghĩ tới cuộc thi ngày mai còn không biết người kia là ai, ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi xuống đóa hoa Phong Tín Tử!.
Đường Khả Hinh ngủ một giấc, đem hành trình ba tháng gian khổ đi vào giấc ngủ, tất cả đều trở về, sau đó sáng sớm liền tỉnh lại, thay váy ren ngắn màu trắng, bên ngoài khoác áo vest màu đen, buộc tóc lên cao kiểu đuôi ngựa, cầm túi xách
nhỏ, đứng ở trước gương chăm chú nhìn chính mình thật lâu, mới nhìn thấy Nhã Tuệ mỉm cười mở cửa tiến lại về phía mình, cô cũng quay mặt sang, vẻ mặt có chút khẩn trương, mỉm cười.
Vòng thi thứ ba của trận đấu, sẽ lấy hóa đơn rượu đỏ cuối cùng mà chuyên gia hầu rượu tạo nên, cộng thêm hóa đơn rượu đỏ vòng thi đấu thứ nhất và thứ hai, tổng cộng mà thành, cho nên dù cho Đường Khả Hinh đạt được hai giải quán quân, cô cũng có thể bởi vì vòng thi đấu thứ ba thua kém mà thất bại trong danh sách thăng cấp! !
Hôm nay là ngày quan trọng trong đời Đường Khả Hinh, vất vả rất lâu, rốt cuộc mới đem một chút thành tựu đưa ra trước mọi người trong ngày trọng đại này.
Chiếc BMW màu vàng đang chạy như bay trên đường.
Trần Mạn Hồng vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn trong gương chiếu hậu, vẻ mặt thản nhiên nhưng vẫn khó nén khẩn trương thay Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Khả Hinh! Đừng sợ! Vị trí quán quân nhất định là cô ! Cô đều chiến thắng hai lần rồi! hạng nhất sao có thể không phải là cô đạt được chứ?".
Nhã Tuệ cũng có chút lo lắng nắm tay Đường Khả Hinh, cho cô một chút ủng hộ cùng cổ vũ, tươi cười nói: "Đúng vậy, Khả Hinh không được sợ".
Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn hai người bạn thân này, cũng mỉm cười, gật đầu nói: "Không có việc gì, tôi sẽ không căng thẳng".
Tiểu Nhu ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ, mở to mắt chu miệng nói: "Tôi cảm thấy vòng thi đấu này thật kỳ quái, tôi và em tôi so với chơi đoán số xem ai rửa bát, chính là 3 màn chỉ cần thắng hai thôi!".
"Phốc!"
Trong xe tất cả mọi người đều nở nụ cười, Đường Khả Hinh cũng bật cười, bất giác nhớ tới Trang Hạo Nhiên, tay nhẹ nắm chặt túi xách...
Đại sảnh khách sạn Hoàn Cầu, một số ký giả đã tập trung, rối rít cầm máy ảnh quay chụp kết quả thi đấu hôm nay, thậm chí còn có các giới truyền thông đến đây thu thập để viết bài, tòa nhà cao tầng của tập đoàn Hoàn Cầu và Á Châu, tòa nhà Hoàn Á, mọi người nhộn nhịp xuống xe hướng phòng hội nghị tập đoàn Hoàn Cầu đi vào, cuối cùng một chiếc Rolls-Royce đến, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng hở cổ, trước ngực mang theo hoa cài áo màu trắng,
vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ chỉnh lại âu phục, bước qua ánh đèn flash chớp nháy đi về phía trước...
"Tử Thần đã tới chưa?" Tưởng Thiên Lỗi vừa đi về phía trước vừa hỏi Đông Anh.
Đông Anh lập tức trả lời: "Đã đến!".
"Sao không thấy Trang Hạo Nhiên?" Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hỏi: "Trong ngày quan trọng này, cậu ta sao có thể bỏ lỡ thời cơ tuyên truyền chứ?".
"Chúng ta cũng không biết, Hoàn Á vẫn không có tin tức của anh ta." Đông Anh lãnh đạm nói.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp vẫn cất bước đi về phía trước.
Phòng họp cả ngàn người, dòng người giống như sóng biển cuồn cuộn, đông đảo chuyên gia hầu rượu cùng nhân viên ngồi ở tầng cuối cùng, sau đó liền theo chức vị mà ngồi lên trên, mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tiêu Đồng, ngồi ở vị trí thứ hai, đang sôi nổi bàn luận, cuối cùng nghe thấy có người hô to: "Tổng giám đốcTưởng đến!".
Toàn bộ phòng họp gần nghìn người, lập tức không lên tiếng tôn kính đứng lên.
Cửa lớn ầm ầm mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh dẫn theo vài thư ký đi tới, hướng về phía mọi người chậm rãi giơ tay gật đầu, mọi người cùng nhau ngồi xuống, anh lãnh đạm đi tới vị trí ghế ngồi bên trái dành cho hai tổng giám đốc, vừa chỉnh lại âu phục ngồi xuống, vừa nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, liền nhíu mày.
Ba màn hình lớn phòng hội nghị mở ra, đồng thời hiện lên bóng dáng Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc, còn có người giám sát vòng thi đấu rượu đỏ của Hoàn Á là Johnson.
Mọi người trừ Tưởng Thiên Lỗi, tất cả đều tôn kính đứng dậy chào.
"Bắt đầu đi!" Tưởng Thiên Lỗi không muốn lãng phí thời gian.
Vitas cùng Laurence lên tiếng trả lời, lập tức căn dặn bảo vệ mở cửa, mời vào mười chuyên gia hầu rượu ưu tú của vòng thi đấu thứ nhất, là những chuyên gia hầu rượu đẳng cấp đến từ Italy, Chi lê, Pháp , Anh và Trung Quốc, cuối cùng ba người chậm rãi đi ra, bao gồm Giang Tử Thần, Thiên Thiên, còn có Đường Khả Hinh... Mười người dẫn đầu, bọn họ cùng đi vào giữa phòng họp, hướng mọi người gật đầu chào hỏi, lại đồng thời hướng Tưởng Thiên Lỗi gật đầu chào hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hôm nay cô mặc váy ren ngắn màu trắng, khoác áo vest nhỏ màu đen, nét mặt thập phần vui vẻ tự nhiên dịu dàng xuất hiện ở giữa đại hội, anh bộc lộ một chút ôn hòa cổ vũ tươi cười.
Đường Khả Hinh cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, lại không tự chủ liếc về phía chỗ trống bên cạnh anh, đôi mắt trống rỗng mà nghi ngờ nhẹ chớp.
"Mời các chuyên gia hầu rượu vào chỗ ngồi!" Thư ký mời mười phục vụ rượu ngồi ở vị trí bên trái đầu bàn phòng hội nghị, phía bên phải là ban tổ chức cùng giám sát trận thi đấu lớn, bao gồm Vitas, Laurence... tất cả đều là những chuyên gia cấp cao thế giới.
"Hiện tại chúng ta bắt đầu công bố kết quả thành tích đạt được của các chuyên gia hầu rượu ở vòng thi đấu thứ nhất!" Thư ký mỉm cười cầm lên điều khiển từ xa, tắt đèn lớn ở giữa phòng hội nghị,chiếu lên ngọn đèn nhỏ màu vàng, sau đó vòng ra giữa phòng họp, kéo màn hình máy chiếu xuống, đầu tiên là phát tin quảng cáo trận thi đấu lớn, vô số ký giả chen nhau chạy vào ở cửa chính, sau đó là âm nhạc du dương, hình ảnh một dải lụa đỏ quấn quanh chai rượu đỏ, lập tức xuất hiện.
Mười phục vụ rượu liền khẩn trương nhìn về phía màn hình lớn.
Rốt cuộc, kết quả vòng thi đấu thứ nhất hiện ra, thành tích vị tuyển thủ thứ nhất, một trăm tám mươi vạn!.
Toàn bộ phòng hội nghị, lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vị tuyển thủ thứ hai người Pháp, hai trăm ba mươi vạn!.
Mọi người lần nữa vỗ tay nhiệt liệt, Nhã Tuệ cùng mấy người Lâm Sở Nhai đồng thời cũng đưa tay vỗ nhẹ, lại thật khẩn trương chờ mong thành tích của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngồi trên ghế, đôi mắt nhẹ chớp, bộc lộ vẻ mặt lo lắng, cúi đầu xuống thở nhẹ ra một hơi.
Thành tích của tuyển thủ từng vòng một hiện ra, cho đến ba vị cuối cùng, Thiên Thiên được ba trăm hai mươi vạn, tạm thời đứng vị trí thứ ba, Giang Tử Thần được ba trăm bảy mươi vạn, tạm đứng vị trí thứ nhất, toàn bộ phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Giang Tử Thần ngồi trên vị trí đầu, vẻ mặt lãnh đạm tiếp nhận tiếng vỗ tay của mọi người, cuối cùng đến lượt thành tích của tổ thi đấu nhỏ hiện ra, mấy người Nhã Tuệ bọn họ tất cả đều thoải mái cười rộ lên...
Đường Khả Hinh cũng lộ vẻ tươi cười, nhìn về phía màn hình lớn.
Giữa màn hình lớn, dải lụa màu đỏ nhẹ nhàng bay tới, mang đến một dãy số, sau đó xuất hiện ở giữa màn hình lớn, hiển thị con số: Không! !.
Toàn bộ hội trường lập tức náo loạn, Đường Khả Hinh sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn con số giữa màn hình lớn kia, không chấp nhận được, khẩn trương kêu lên: "Tại sao có thể như vậy?".
Tưởng Thiên Lỗi cũng vẻ mặt nghi ngờ ngẩng đầu, bộc lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía con số: Không ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...