Anh quốc, biệt thự riêng.
Vài chú chim bồ câu trắng như tuyết, bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, biệt thự trang nghiêm cao vút giữa bầu trời, tọa lạc dưới ngọn núi xanh tươi, phía trước là bức tượng thần tình yêu bằng vàng ròng nguyên chất, đang phun ra vô số bọt nước lãng mạn, tạo thành cầu vồng bảy sắc, những đám mây trắng, nhẹ nhàng bay qua...
Tiếng chuông điện thoại di động, phảng phất từ một góc nào đó trong biệt thự vang lên.
Đó là một phòng ngủ xa hoa, xinh đẹp với diện tích gần 200 mét vuông, bên trái phòng ngủ thuần phong cách Âu được bài trí một bức họa trên tường vô giá, lò sưởi âm tường màu trắng được điêu khắc bởi những nghệ nhân nổi tiếng thế giới, trái phải hai bên là giá cắm nến, khí thế hiển hách, ghế dựa màu tím, được bài trí bên dưới cửa sổ sát đất cao ba mét, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, một chiếc áo choàng màu vàng nhạt do một bậc thầy thiết kế thời trang danh tiếng tự tay làm ra, buông xuống vài sợi tua rua...
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Rèm cửa chính giữa phòng ngủ, khẽ dao động, lờ mờ nhìn thấy bên trong trên chiếc giường lớn xa hoa làm bằng đá ngọc thạch cổ, có một bóng dáng khẽ trở mình.
Chuông điện thoại di động tiếp tục vang lên.
Người nằm trên giường, bà mặc một chiếc váy ngủ trắng tuyết dài, mái tóc xoăn nhẹ, khẽ rũ xuống bên ngực trái, nằm nghiêng giữa chiếc giường trắng muốt, đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài mơ mộng buông xuống.
Âm thanh tin nhắn, lại vang lên lần nữa.
Ân Nguyệt Dung khẽ cau mày, cuối cùng mới hé mở đôi mắt mệt mỏi ra, toàn thân có chút đau nhức thò tay với lấy điện thoại, hai mắt buồn ngủ lim dim khẽ nheo mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là một tin nhắn đa phương tiện, bà kỳ quái mở ra nhìn, thì thấy một tấm hình, đó là một hình chụp 31 học viện ở Cambridge, đầu tiên bà liếc nhìn thấy con trai mình, đứng dưới một gốc cây táo nào đó, cư nhiên giơ tay lên làm động tác YEAH, bà sửng sốt, người còn như đang trong giấc mơ, mắt vô ý lướt đến cô gái bên cạnh anh...
"Bá! ! ! !" Ân Nguyệt Dung lập tức căng thẳng tung chăn ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên, dùng ngón trỏ và ngón cái trong nháy mắt phóng to tấm hình kia lên, bà nhìn thấy một cô gái dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào, khuôn mặt trái xoan, hai mắt thật to, cười rộ lên tựa như trăng rằm tháng Hai, vài ngọn tóc mái nhẹ rũ xuống, càng bộc lộ tính tình thanh thuần lương thiện...
Ân Nguyệt Dung ngẩn người , giơ cao điện thoại lên, mở to mắt nhìn cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu, vô cùng ngọt ngào bên trong, bà lại thật sự cảm thấy khiếp sợ, bỗng nhiên lấy hết dũng khí, phóng ra âm thanh lớn nhất, kêu to: "A ———————————— "
Toàn bộ biệt thự bỗng nhiên bị chấn động! ! Quản gia hai nước Trung và Anh, còn có vài trợ lý quản gia, bao gồm cả nhóm người giúp việc thân cận, đang bận rộn làm công việc của mình tại biệt thự xa hoa, lập tức căng thẳng ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng rộng lớn.
Vô số tiếng bước chân nhanh chóng vang lên!
Một nữ quản gia người Trung Quốc tuổi chừng bốn mươi – Ngọc Phân, mặc trang phục màu đen, mái tóc được búi tao nhã, thấy âm thanh này dần biến mất, dẫn cả đám người giúp việc bước nhanh tới, vừa chạy vừa căng thẳng gọi: "Phu nhân! !"
Cửa chính phòng ngủ, ầm ầm mở ra, Ngọc Phân lo lắng đi tới, cũng đã nhìn thấy Ân Nguyệt Dung mặc váy ngủ dài bằng lông ngỗng trắng tuyết, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài thắt bím lỏng lẻo buông xuống vai bên trái, sau đầu cài một cây trâm hình Phượng Hoàng do 12 viên đá quý khảm cùng viên kim cương 13 Karla lấp lánh, người đã đi chân trần quỳ gối trước tủ quần áo bên cạnh giường, hết sức căng thẳng, vô cùng điên cuồng và hưng phấn đem những trang phục lộng lẫy của mình, toàn bộ nhét vào trong vali, động tác cực nhanh, tay chân nhanh nhẹn làm cho tất cả người giúp việc đều chấn động! !
"Phu nhân? Người... Người đang làm cái gì vậy?" Ngọc Phân đột nhiên quỳ trước mặt Ân Nguyệt Dung, thật căng thẳng hỏi.
Ân Nguyệt Dung vừa cầm lên một bộ trang phục nhét vào trong vali, vừa ngẩng đầu nhìn Ngọc Phân hưng phấn đến mức muốn khóc nói: "Ta muốn đi tìm con dâu của ta! ! Ta lập tức liền muốn đi tìm con dâu của ta! ! Ôi, cô cũng không biết đâu, cô bé kia hai mắt thật to, ta vừa nhìn liền thích, tương lai sinh những đứa nhỏ cho nhà chúng ta, nhất định là rất đẹp! !"
Bà nói hết lời, liền đem một hộp trang sức, bên trong tất cả đều là những trang sức vô giá, những quả cầu pha lê, toàn bộ nhét hết vào! ! !
"Phu nhân! Người trước hết đừng quá kích động như vậy! !" Ngọc Phân có chút bị dọa sợ, lập tức xoay người, dặn dò trợ lí nói: "Nhanh đi tới trường đua ngựa thông báo cho lão gia!"
"Vâng! !" Người nữ trợ lý mặc trang phục màu xanh đậm, lập tức thật khẩn trương chạy ra! !
"Ai cũng không được thông báo, ta muốn một mình đi tìm con dâu của ta! !" Ân Nguyệt Dung lập tức một mình cắn răng kéo vali hành lí thật to của mình, nhanh chóng mang vào đôi giày đế bằng trắng, kéo như điên đi ra bên ngoài.
"Phu nhân! Người trước hết không nên kích động, cho dù muốn đi, cũng phải rửa mặt chải đầu đã, người cho tôi một chút thời gian, chúng tôi lập tức căn dặn chuẩn bị trực thăng!" Ngọc Phân căng thẳng, vội vã theo sát ở phía sau nói!
"Không cần! Ta muốn tự mình lái xe đi! Dù sao ta cũng đã thi bằng lái rồi!" Ân Nguyệt Dung nói xong, đã tự mình kéo vali hành lí ra khỏi phòng ngủ chính, hết sức phấn khởi dọc theo hành lang màu vàng rộng rãi, đi xuống dưới lầu.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trang Ngải Lâm mặc áo hở lưng trắng cùng chiếc quần thể thao đen, ngáp, vặn eo bẻ cổ, đi ra khỏi phòng mình, lim dim mơ hồ nhìn thấy mẹ mình, đang gấp gáp kéo vali, phát điên muốn đi ra ngoài, cô sửng sốt, thoáng chốc đứng chặn giữa hành lang rộng lớn, kỳ quái hỏi: "Mẹ! ! Người làm gì vậy?"
Ân Nguyệt Dung nhìn thấy con gái, lập tức giống như thấy tiên nữ vọt tới bên cạnh con gái, hưng phấn mở điện thoại lên, kích động nói: "Con xem một chút! ! Bạn gái của Hạo Nhiên!"
"Hả? Bạn gái?" Trang Ngải Lâm vừa nghe, liền nghi ngờ nở nụ cười, mới nghiêng người về phía trước mở to hai mắt nhìn bức ảnh trong điện thoại, quả thực là em trai mình cùng với một cô gái đáng yêu mặc trang phục nhẹ nhàng thoải mái đứng chung một chỗ, mắt cô nhíu lại, nói: "Cô gái nhỏ này nhìn có chút quen mắt?"
"Con biết sao?" Ân Nguyệt Dung mở to mắt, nhìn con gái, hốt hoảng la lên: "Con nhận ra?"
Trang Ngải Lâm không lên tiếng, lại cúi đầu liếc mắt nhìn cô gái kia, quả nhiên là Đường Khả Hinh, cô lập tức nhìn mẹ, bất đắc dĩ cười nói: "Ôi trời, mẹ, người hiểu lầm rồi, cô ấy không phải là bạn gái của Hạo Nhiên, cô ấy là em gái ở trong nước mà Hạo Nhiên vừa mới nhận."
"Em gái sao?" Ân Nguyệt Dung nặng nề la to hơn: "Em gái?"
"Đúng vậy..." Trang Ngải Lâm cười nói.
"Con thật là ngốc quá! !" Ân Nguyệt Dung bỗng nhiên giật lấy điện thoại, lại đem cả khuôn mặt con trai phóng to đưa cho con gái xem nói: "Con thấy không? Thấy không? Nhìn xem mắt, mũi, miệng nó, còn có vẻ mặt này nữa!"
Trang Ngải Lâm không chút hứng thú liếc mắt nhìn gương mặt đáng ghét của em trai, cười nói: "Con thấy được, mấy chục năm nay nó cũng không hề biến đổi, chính là cái bộ dáng buồn nôn đó."
Ân Nguyệt Dung vẫn vội vàng kêu ôi trời một tiếng, lại nói: "Con sao lại ngốc thế chứ? Con nhìn xem lúc em trai con và cô gái này ở cùng, là nét mặt này? Đây là vẻ mặt yêu thích! ! Vẻ mặt rất thích, vô cùng thích! !"
Trang Ngải Lâm nhìn mẹ kích động như vậy, cô bật cười, lại liếc mắt nhìn bức ảnh chụp kia, nói: "Không thể nào?"
"Nói chuyện với con cũng chẳng có ích gì! Mẹ muốn đi tìm con dâu của mẹ!" Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, muốn cất điện thoại đi về phía trước...
"Nguyệt Dung?" Trang Tĩnh Vũ mặc thường phục, vừa nhanh chóng từ trường đua ngựa về tới, nhìn thấy vợ mình kích động như vậy, ông lập tức căng thẳng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Quản gia nói em..."
"Tĩnh Vũ! ! Anh mau xem một chút con dâu của chúng ta!" Nhìn thấy chồng mình tới, lập tức hồi hộp cùng hưng phấn cầm di động, mở ra bức ảnh chụp đứa bé cho chồng nhìn, kích động nói: "Thật ngọt ngào! ! Thật đáng yêu! ! Thật lương thiện! ! Anh xem con bé làm động tác kéo tay, rất sống động! ! Con bé chính là con dâu mà em muốn tìm!"
"Này..." Trang Tĩnh Vũ thấy vợ mình kích động như vậy, ông cũng tò mò cầm điện thoại lên xem, thực sự nhìn thấy con trai cùng một cô gái vui vẻ đứng cùng một chỗ chụp ảnh, cô gái kia còn tựa trên vai con trai mình, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía ống kính, có chút ngượng ngùng giơ kéo tay đáng yêu lên... Hai mắt ông lập tức ngưng đọng lại! !
***
Cambridge, sáng sớm sương mù vẫn chưa tan đi hết, tràn ngập giữa rừng cây.
Không lâu sau tia nắng ban mai, đón một cơn gió, chiếu xuống, rơi vào ngôi biệt thự màu trắng, biệt thự trong vùng này, không phải là những nhân vật chính trị quan trọng nước Anh hoặc người trong xã hội thượng lưu, không thể cư trú.
Bên trong vườn truyền đến một loạt tiếng chén đĩa được thu dọn va chạm vào nhau.
Quản gia đứng bên cạnh hồ bơi, gương mặt nghiêm túc nhìn nhóm người giúp việc mặc đồng phục đen, đang nhanh chóng đem rượu cùng bánh ngọt đêm qua, thu dọn vào trong xe thức ăn, thỉnh thoảng ông lại dặn dò bọn họ cố gắng nhỏ tiếng một chút, vì cậu chủ vẫn còn đang nghỉ ngơi, nói xong, quản gia không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía ban công màu trắng trên lầu hai, cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu trắng buông xuống...
Ánh mặt trời lên cao, chiếu vào trước cánh cửa sổ sát đất.
Căn phòng lập tức sáng lên một mảng lớn.
Trang Hạo Nhiên nhíu mắt lại, thân thể trần truồng lộ ra bóng lưng cường tráng, nằm bò trên đệm giường trắng muốt, nặng nề thở hổn hển, lại kéo đệm giường, đắp qua đầu ngủ thật say.
"Phanh! !" Dưới lầu một loạt tiếng chén đĩa rơi vỡ, giữa không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm truyền đến!
Trang Hạo Nhiên hai mắt nặng nề căng thẳng, rốt cuộc vô thức lờ mờ tỉnh lại, nặng nề thở hổn hển một hơi, chậm rãi mở mắt ra, nheo mắt lại, nhìn thấy rèm cửa sổ sát đất ngăn cản ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài, tạo thành thứ ánh sáng chói mắt, mắt anh nhắm lại, toàn thân đau nhức ngồi bật dậy, tựa trước giường, mặt hướng về cửa sổ sát đất, tiếp tục nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi thêm một chút, cơ ngực trái vô cùng cường tráng, điểm qua vài vết hồng hồng...
Toàn bộ căn phòng, vẫn còn thoang thoảng mùi hương rượu đỏ hết sức mê hoặc.
Trang Hạo Nhiên mệt mỏi, mơ hồ mở mắt ra, bình thản nhìn một chai rượu đỏ Khang đế trên mặt đất, đã uống hết, chai rượu nằm nghiêng trên tấm thảm lông thêu, một mảng lớn dịch rượu màu đỏ thẩm đọng lại...
"Tối hôm qua uống bao nhiêu không biết?" Trang Hạo Nhiên vươn tay nặng nề xoa xoa trán, giọng nói khàn khàn kêu lên một tiếng, vừa định nhấc chăn đứng dậy, lại lập tức cảm giác được cả người mình trống trơn , anh ban đầu là sửng sốt, sau đó mơ hồ nghiêng mặt nhìn về phía đệm giường trắng muốt mềm mại bên cạnh, có một vết máu đỏ thẫm, vào lúc sáng sớm hiện lên đặc biệt chói mắt, tim nhảy dựng lên, ánh mắt lập tức sáng lên, anh nhìn chòng chọc vết máu kia, trong đầu lúc này mới dũng cảm hiện ra một đoạn kí ức đêm hôm qua, có một cô gái trong bóng đêm khóc lóc, đón nhận chính mình tiến vào, nước mắt ào ào chảy xuống!
Thế nhưng cô gái nhỏ này hiện tại không thấy đâu!
"Trời ạ! !" Trang Hạo Nhiên lúc này giống như bị sét đánh đùng đùng vang lên, lập tức nhớ lại đêm qua sau khi uống rượu, cùng Đường Khả Hinh làm mọi chuyện, anh lập tức căng thẳng kêu lên, vừa điên cuồng kéo lấy áo ngủ trắng mặc lên người, vừa ngẩng đầu nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh, cô gái kia đã đi đâu rồi ? Anh liền quấn chặt dây lưng, vừa lao ra khỏi phòng kêu to: "Đường Khả Hinh? ? ?"
Quản gia nghe thấy giọng nói Trang Hạo Nhiên, lập tức đi vào biệt thự, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên chạy như bay xuống lầu, khẩn trương hỏi mình: "where-is-kexing?" (Đường Khả Hinh ở đâu? )
Ông cũng có chút lo lắng trả lời: "She-had-already-left" (Cô ấy đã đi rồi! )
Trang Hạo Nhiên lập tức hoảng hốt, hỏi: "when-did-she-leave?" (Đi lúc nào ? )
Quản gia nhấc tay, liếc mắt nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nhìn anh nói: "seven-about..." (Khoảng chừng bảy giờ)
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, đau lòng nặng nề kêu một tiếng, lập tức xoay người vọt vào biệt thự, hoảng loạn xối nước vào cơ thể, làm cho mình tỉnh táo lại cô rốt cuộc có thể đi đâu, rồi vội vàng mặc áo lông cổ chữ V màu xanh, quần thường đen, kéo lên âu phục màu đen mặc vào, nhảy lên xe thể thao, mở khóa điên cuồng đạp chân ga cho xe hướng về phòng ăn nhỏ xinh đẹp chạy tới! ! !
Xe lướt nhanh qua những con đường nhỏ quanh co! !
Trang Hạo Nhiên vừa cầm tay lái, vừa căng thẳng nhớ tới lúc mình cùng Đường Khả Hinh ôm nhau trong bóng tối, cô gái nhỏ này trong lòng mình khóc nói đau quá, anh đau lòng quát to một tiếng, nặng nề đập vào tay lái, kêu to: "Đáng chết! ! ! ! Con mẹ nó mình thật là đáng đánh đòn !"
Anh vội vàng cầm chặt tay lái, đau lòng lái xe chạy về phía trước! !
Phòng ăn Bách Hợp.
Bruce cùng NIKY đã thức dậy, đi ra ghế ngồi ngoài trời, chỉnh sửa lại khăn trải bàn màu tím...
Xe thể thao thắng gấp dưới gốc cây quế lớn, vang lên một tiếng két.
Trang Hạo Nhiên gấp gáp điên cuồng dừng xe, quay đầu nhìn thấy Bruce cùng NIKY đang ngạc nhiên nhìn mình, tim anh đập bang bang, cô ấy đâu? Anh lập tức nhảy xuống xe thể thao, khẩn trương đi tới phòng ăn, lúc bước qua chiếc cầu nhỏ, vừa muốn hỏi Đường Khả Hinh có trong đó không , lại nghe bên trong một loạt tiếng bước chân, anh lập tức dừng bước lại, nhìn thấy Đường Khả Hinh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, lại có chút tiều tụy, mặc đồng phục phòng ăn, ôm một bao lớn vải khăn trải bàn ăn màu tím, đang bước ra, đầu óc hỗn độn, không biết đang suy nghĩ gì...
Trang Hạo Nhiên nhìn cô dáng vẻ tiều tụy, trong lòng lập tức đau xót, kêu nhỏ: "Đường Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang lo lắng nhìn về phía mình, đôi mắt bộc lộ vẻ gấp gáp cùng hối hận, cô nhìn ánh mắt này của anh, trái tim đập phịch một tiếng, cầm chặt khăn trải bàn, ánh mắt lóe lên, mâu thuẫn cùng khẩn trương...
"Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lại bước nhanh đến trước mặt Đường Khả Hinh, mới nói...
"Anh không cần phải chịu trách nhiệm với em! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng chỉ vào anh, tức giận nói to! !
Trang Hạo Nhiên sửng sốt, mở to mắt nhìn cô, không biết phải làm sao, nặng nề hoảng sợ khẽ kêu lên một tiếng: "Hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...