"——————" Phòng ăn Bách Hợp truyền đến một loạt tiếng reo hò.
Đường Khả Hinh đứng trong đám người, sửng sốt nhìn vào màn hình máy vi tính , tên của mình, bất ngờ xếp ở vị trí thứ nhất, cô ngẩn người thật lâu, những vẫn chưa thức tỉnh ra khỏi cảm giác này, chỉ cảm thấy mình sao có thể trong vòng một tháng, kiếm được nhiều hóa đơn rượu đỏ như vậy, cô đột nhiên có chút gấp gáp xoay người, nhìn những vị khách xung quanh, có thể đang thưởng thức món ngon, hoặc là nhẹ uống một hớp rượu ngon, nói chuyện vui cười, vô cùng vui sướng, nhất khi nâng ly rượu lên, nhìn dịch rượu đỏ thẫm bên trong, tất cả đều sôi nổi gật đầu, cảm thấy thật tuyệt.
Sao có thể?
Đường Khả Hinh vẫn không thể tin được, khiếp sợ kêu nhỏ: "Sao tôi có thể trở thành quán quân được?"
Allen tựa vào bên cạnh quầy bar, nét mặt vui sướng mà ngượng ngùng mỉm cười, ôn nhu nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại một lần nữa kinh ngạc nhìn những vị khách, mỗi người đều luôn miệng khen món ăn quả thực rất ngon, sau đó lúc nếm rượu ngon, đều cảm thấy sự phối hợp này là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, bình thường Allen mỗi đêm khi kết thúc việc kinh doanh phòng ăn, đều cùng mình nói về những quan điểm mới về món ăn ngon trên thế giới, hơn nữa dùng tư duy hết sức chuyên nghiệp, hướng về cô gái này giảng giải: "Một người có hơn một vạn nụ vị giác, mà nụ vị giác chủ yếu để cảm nhận mùi vị, có bốn loại mùi vị, là ngọt, chua, đắng, mặn... Thời điểm khi bên trong cơ thể chúng ta cần vị ngọt, đã nói lên rằng cơ thể người này đang có tín hiệu thiếu hụt năng
lượng, sản sinh ra vị chua, chủ yếu là thân thể người đó đang trong giai đoạn cần thay thế những thức ăn đã biến chất, vị mặn giúp duy trì sự cân bằng chất lỏng trong cơ thể..."
Allen từng chút một giảng giải, Đường Khả Hinh từng chút từng chút lắng nghe, phát hiện những món ăn ngon, cùng với thế giới tiến bộ như nhau, hơn nữa có đôi khi, món ăn có lẽ sẽ tiến bộ nhanh hơn so với thế giới.
"Đúng vậy..." Allen đồng ý với cách nhìn của cô, nói tiếp: "Thế giới này, chính trị tràn đầy những âm mưu, thương tổn, chiến tranh, cướp đoạt, chỉ có thức ăn, là thứ tốt nhất có thể tránh được nguy hiểm mà từ trong nguy hiểm một lần nữa sinh ra mọi hoàn cảnh, lấy thân phận 'Nghệ thuật gia', không hề băn khoăn, đạt được sự phối hợp hoàn mỹ nhất, được nghênh đón đưa đến trước mặt mọi người."
Đường Khả Hinh nghe nói như thế, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kích động mỉm cười nhìn Allen.
Allen cũng nhìn cô, nâng mặt khẽ mỉm cười, vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ôn nhu nói: "Thân ái , lúc này rất coi trọng cô có khả năng đối mặt, nghệ thuật thuần khiết cùng hoàn chỉnh nhất. Nó có thể làm cho hoài bão trong cô được mở mang, trong thế giới món ăn ngon và rượu đỏ, phát huy trí tưởng tượng vô tận, trong quá trình này, không ai có thể ràng buộc cô, càng không ai có thể ngăn cản cô…. Cô hẳn là nên vui mừng, vì cô đã yêu nó..."
Đường Khả Hinh thập phần chắc chắn mà cảm kích gật đầu, rồi lại vô ý cúi đầu, nhẹ rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi bàn tay anh...
Allen trầm mặc nhìn cô, hai tròng mắt lại thoáng qua một tia nồng nhiệt mà ôn nhu.
Đường Khả Hinh thoáng cái lại ngẩng đầu, nhìn Allen, mang theo một chút buồn rầu cười nói: "Nhưng làm thế nào đây? Thời điểm hầu rượu, tôi vẫn không biết tiếng Anh..."
Allen nghe những lời này, liền im lặng cười, thật ôn nhu đứng lên, quay người đi vào phòng bếp...
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Allen cao gầy mà dịu dàng, lúc anh đi vào bếp, luôn luôn trong nháy mắt xoay người, thất thần nhớ tới một bóng dáng khác, Allen so với người kia chuyên nghiệp hơn một chút, nhưng người kia nấu ra cho mình những món ăn ngon, lại khiến cho cả đời mình đều không quên được.
Allen mỉm cười nâng lên một ly nước đá bào ba màu, bên cạnh cái ly cắm một đóa hoa hồng trắng như tuyết, đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn anh, kể từ buổi tối hai người cùng nhau đọc câu chuyện xưa giữa hoàng tử và Jenny, dường như đều coi hoa hồng trắng là đóa hoa duy nhất trong lòng bọn họ.
"Nếm thử đi..." Allen tại nơi lấp lánh vô số ánh sao, mang theo hàn ý ban đêm, lộ ra ánh đèn yếu ớt, thật ôn nhu mà mập mờ nhìn cô, dường như trong nháy mắt, có thể sẽ cúi người xuống hôn cô.
"Này..." Đường Khả Hinh hết sức buồn phiền đứng lên, hai tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của mình, rất xấu hổ cười nói: "Không được! Tôi không thể lại thưởng thức những món ăn ngọt của anh, tất cả mọi thứ, cũng không muốn nếm..." Vì cái cảm giác hôn môi ngày hôm đó, làm cô xấu hổ đỏ mặt...
"Vì sao?" Allen đột nhiên đến gần cô, tay đã nhẹ đặt trên hông cô, hơi cúi người, đôi mắt dịu dàng nhìn cô.
"Không, không, không... Chúc ngủ ngon..." Đường Khả Hinh lập tức lúng túng đẩy anh ra, liền xoay người hướng phòng mình đi đến.
Allen cầm ly nước đá bào đứng phía sau cô, mỉm cười hỏi: "Cô đã hiểu sao?"
Đường Khả Hinh đứng bên cửa sau phòng ăn, xoay người nhìn Allen, mặc dù không giải thích, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Vậy để tôi thử xem..."
Ngày hôm sau.
Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, trong lòng căng thẳng cùng thấp thỏm không yên đứng bên cạnh cửa phòng ăn, nhìn hai vị khách mỉm cười chào hỏi: "Rất vui được phục vụ quý khách..."
"Tôi cần một loại rượu có chứa hương vị ngọt ngào của cherry, cảm ơn..." Vị khách tiến vào, mỉm cười nói ra yêu cầu.
Đường Khả Hinh hơi ngạc nhiên, liền lập tức cười rộ lên, nói: "À, vâng, lập tức sẽ chuẩn bị cho ngài."
Cô lấy kinh nghiệm phục vụ rượu trong quá khứ, nhìn hai vị khách nữ người Anh này, quần áo tùy ý, tay cầm túi xách, qua loa thoải mái đặt cạnh chỗ ngồi, nói chuyện gì đó mà cô nghe không hiểu, thế nhưng có thể cảm giác được, trong lòng của vị khách đang vui vẻ , lập tức xoay người đi về phía hầm rượu, nghĩ trước nghĩ sau một lúc, cuối cùng, trên giá cúa tầng rượu trắng, chọn ra bình rượu đến từ Valencia Tây Ban Nha, khiến người ta vui vẻ mà thanh cao với những bọt khí có trong loại rượu này...
Việc sản xuất loại rượu nho này được giữ vững theo phương pháp truyền thống, nho được hái vào lúc rạng sáng, dùng những quả nho được hái vào lúc này, sẽ tận dụng được khả năng duy trì chất lượng quả tốt nhất, màu sắc của những bọt khí trong quá trình ngâm, có màu vàng nhạt, mang theo hương vị đặc thù của dâu tây, táo, còn có thạch trái cây nho nhỏ, mùi vị thật sự vô cùng ôn nhu, giống như quả bông bằng đá trượt vào bên trong khoang miệng, những cây nho này đều là những cây được chọn lựa kĩ lưỡng trong vườn nho, phương thức nghiền ép, cũng hết sức mềm nhẹ, có lẽ người ta cảm nhận được bậc thầy trong quá trình chưng cất rượu này, xem rượu như người tình của mình, thật dịu dàng nâng niu...
Đường Khả Hinh không lên tiếng trong suốt quá trình ướp lạnh rượu vang sủi bọt, để cho sinh viên đại học JOEY mới đến đảm nhiệm việc dạy mình cách giải thích quá trình thay đổi cùng hương vị của rượu nho một cánh chuyên nghiệp bằng tiếng Anh, đeo tai nghe, để cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể phiên dịch cho mình khi khách cần.
Allen hơi căng thẳng đứng trước quầy bar, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, chuẩn bị bằng tiếng Anh thật tốt, dựa vào trí nhớ không đến nỗi tệ của mình, im lặng cúi người giảng giải rượu vang bằng tiếng Anh, sau đó đem rượu đã được ướp lạnh, cẩn thận đưa đến trước mặt khách, mỉm cười dùng khăn lông trắng, đem bình rượu sủi bọt cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng lau sạch sẽ...
Hai vị khách mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, bởi vì xem được phục vụ rượu bắt đầu mở rượu vang sủi bọt, là điều hết sức tuyệt vời ,vui vẻ.
Đường Khả Hinh dùng ngón tay thon dài trắng nõn, thong thả xé vỏ bọc kim loại của bình rượu, nhẹ nhàng kéo, rồi mới theo đường vân vỏ bọc, hướng về phía trước xé bỏ hoàn toàn kéo hết vỏ bọc ra, nhìn về phía khung dây thép duy nhất quấn quanh cổ bình rượu vang sủi bọt, cô lướt qua, liền bình tĩnh tay trái nắm chặt mặt bình, tay phải kéo "Khung bảo vệ", trong nháy mắt đã kéo xuống, tay trái đè nắp bình, dùng sức, dùng sức thật mạnh... Cô cố ý làm ra vẻ huyền bí, nhanh nhẹn mà khôn khéo nhìn hai vị khách...
Hai vị khách nữ, nhìn nắp bình trong tay cô, có chút lo lắng.
"Now,we-withess-the-miracle-of-the-moment... (Hiện tại, chúng ta đang được chứng kiến kỳ tích của thời gian... )" Đường Khả Hinh lại làm vẻ thần bí, nhìn những vị khách, vẻ mặt khoa trương cười nói.
Hai vị khách nhìn nét mặt thoải mái của cô, cũng không nhịn được cười, bởi vì việc mở rượu vang sủi bọt (chúng ta thường dùng để uống sâm panh, ở nước ngoài, bình thường sẽ không quá lãng phí bọt khí, những viên bọt này, mới chính là linh hồn sâm panh... ), là một môn học lớn, nếu như mở không đúng, bọt khí trong rượu sẽ lập tức phun trào ra...
Đường Khả Hinh ung dung khẽ cười, tay trái lại đè nắp rượu, ngón trỏ cầm chặt mép nắp, tay phải dường như đang tìm tòi nghiên cứu, nhẹ nhàng ôn nhu xoay thân bình, từng chút từng chút xoay... Rốt cuộc một trận nhẹ nhàng tiếng thở dài, từ trong tay Khả Hinh vang lên...
"A?" Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên sáng lên, cố ý ngạc nhiên nhìn bình rượu nhẹ nhàng bay ra một lớp sương mù mỏng giống như một dải lụa mềm mại của nàng công chúa, ha một tiếng, đắc ý mà hài lòng mở nhẹ nắp bình trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn trước mặt vị khách, bọt khí trong bình rượu, được lưu giữ lại một cách hoàn mỹ...
"Wow..." Hai vị nữ khách, sôi nổi vỗ tay cười, thán phục.
Đường Khả Hinh cũng cười rộ lên, lập tức để NIKY đưa lên hai ly rượu tulip, cũng không nói nhiều, chỉ đem lời nói của mình tất cả đều hòa vào dịch rượu, hướng trong ly rót ra một chút rượu màu vàng nhạt, chờ đợi những bọt rượu đáng yêu và tinh tế kia, từ từ giảm bớt, lại rót thêm vào, để cho bọt khí có đủ không gian bốc lên, cô mỉm cười với khách, dùng một vài câu tiếng Anh mà mình vừa mới học được, nhìn những vị khách mỉm cười nói: "Listen-to-the-whixpers-of-sparking-wine,like-happy-fish..." (Hãy lắng nghe một chút âm thanh của những bọt khí đáng yêu, cực kỳ giống những chú cá nhỏ vui vẻ... )
"Thank-you..." Vị khách theo thời gian bị Khả Hinh làm cho cuốn hút, lại vui vẻ cười rộ lên, nâng lên ly rượu đầy bọt khí ra trước mặt, nếm một ngụm nhỏ, liền hết sức ngạc nhiên hài lòng gật đầu, nói: "Great! ! ! ! (Thực sự quá tuyệt vời!!... ) "
"Thank-you, please-enjoy-it...” (Cảm ơn… Chúc quý khách ngon miệng!!!) Đường Khả Hinh mỉm cười nói xong, xoay người trong nháy mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt, trên trán căng thẳng đổ mồ hôi, vừa lau, vừa dùng tay mình quạt khuôn mặt nhỏ nhắn….
Allen nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, đột nhiên giống như một người chồng, khẽ cúi xuống cưng chiều mà ngại ngùng cười.
"You-are-great! !" NIKY cảm thấy cô rất giỏi, liền nhìn về phía cô, vui vẻ nói.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nữa, thả lỏng cười rộ lên, thực sự hiểu rằng, thì ra dịch rượu mới là ngôn ngữ chân chính, cũng giống như với đầu bếp, ngôn ngữ trực tiếp nhất chính là món ăn ngon, chỉ cần mình có kiến thức về rượu đỏ, quá trình hầu rượu sẽ thật hoàn hảo , thậm chí còn hơn nhiều loại ngôn ngữ, cô lập tức hưng phấn kêu to: "BLUCE!"
"Hi! !" Bruce nhanh chóng từ phòng ăn đi ra, nhìn Khả Hinh, trong lòng có chút sợ hãi, bởi vì cô gọi mình to tiếng như vậy, nhất định có việc, quả nhiên...
Đường Khả Hinh sốt ruột vọt tới trước mặt Bruce, hai tay nắm chặt cánh tay ông, giống như con gái nhìn cha mình, tìm được cơ hội thương lượng, cười nói: "Here-are-the-magic-school?” (Xung quanh đây không phải có trường học phép thuật sao?")
Bruce nghe lời này, lập tức vội bỏ chạy kêu lên: "Baby,this-world-without-harry-potter,like-your-country-without-sun-wukong!” (Bảo bối, trên cái thế giới này không có Harry Porter, giống như quốc gia của cô không có Tôn Ngộ Không vậy...") (Từ khi Đường Khả Hinh học một chút tiếng Anh, lại ỷ vào Allen biết tiếng Trung, liền dùng tiếng Anh hết sức tồi tệ của mình, lừa gạt bọn họ nói, Trung Quốc có một con khỉ, có bảy mươi hai phép biến hóa, đem thần tiên trên trời, tất cả đều đánh chết... Thế nhưng NIKY cùng Bruce hoàn toàn không tin, trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Tiểu Long và Thành Long đã rất lợi hại rồi ! Bọn họ cũng cảm thấy, thần tiên không thể nào bị đánh chết được , giống như Jesus là thượng đế, vĩnh viễn sẽ không bị đánh đổ, bọn họ cảm thấy người Trung Quốc thực sự quá đáng sợ... )
"NO! !" Đường Khả Hinh kiên trì ý kiến của mình, theo thói quen dùng tiếng Anh với ông, vội vàng nói: "Ông phải đi học ảo thuật, khách nhất định sẽ rất thích xem! ! Ông đi học vài thứ ảo thuật, ví dụ như đem tiền xu bỏ vào trong chén, sau đó đem 100 bảng, từ trong tay ông, biến thành trong túi tôi... Đại loại như vậy! !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...