Bruce lại tức giận đoạt lấy từ điển, từng chút từng chút giải thích cho Đường Khả Hinh: “Tôi ở phòng ăn này nhiều năm, mình cùng con trai chỉ có hai người, cho đến khi NIKY xuất hiện, ba người chúng tôi sống rất tốt , thế nhưng tại sao cô lại đến?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, ngổn ngang, nghi ngờ, rơi lệ nhìn về phía Bruce.
Bruce tức giận mà đau lòng liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, tiếp tục gõ tiếng Anh: “Người trong tộc của NIKY, vẫn đang tìm cô ấy, muốn đem cô ấy quay về, cho nên ba người chúng tôi trốn ở chỗ này, không bị phát hiện, là quá tốt , nếu như không phải cô ngang bướng muốn sửa chữa lại phòng ăn Tây này, cô ấy cũng sẽ không bị phát hiện! !”
Đường Khả Hinh mở to mắt, quả thực là không thể tin nổi, vu vơ nhìn về phía hai người này, châm chọc rơi lệ cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì, chuyện cá nhân của các người, lại liên lụy đến phòng ăn của tôi! ?"
Bruce nghe không hiểu lời Đường Khả Hinh, lại tiếp tục gõ từ điển: “NIKY không thể bị bắt về, nếu như bị bắt trở về, cô ấy có thể sẽ chết! ! Cũng không thể bị Hoàn Cầu phát hiện, nếu như phát hiện thân thế của cô ấy, cô ấy có thể sẽ bị đuổi đi, sẽ không còn có nơi thứ hai, có thể thu nhận cô ấy!”
Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi rơi lệ nhìn về phía NIKY, đang run run rẩy rẩy núp trong lòng Bruce, sợ đến sắc mặt kinh hoàng bất an, mười ngón tôiy không ngừng che mặt, co giật, cô tức giận quay đầu, nhìn mình, kìm nén đau khổ trở về phòng ăn, lúc này một nửa phòng ăn , giống như một đống đổ nát, tim như bị cào xé đau đớn.
Bruce dường như cảm thấy sự việc có chút thay đổi, lại mạnh mẽ kéo thân thể Đường Khả Hinh lại, gõ lên vài chữ: “Cô không thể đem chuyện này báo cáo cho Hoàn Cầu! Cô ấy không có nhà để về! !”
Đường Khả Hinh lại lạnh lùng nhìn về phía NIKY, vẫn run rẩy sợ hãi như cũ, nước mắt từng viên lớn, không ngừng lăn xuống , cô cắn chặt răng, mở con ngươi đẫm nước mắt nhìn về phía phòng ăn, không muốn nói chuyện.
Một loạt tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến.
Điều tra viên Hoàn Cầu, vốn là hôm nay cử đầu bếp tới phỏng vấn, lại nghe phòng ăn Bách Hợp gặp hỏa hoạn, bộ phận hành chính lập tức cử người đến tìm hiểu tình huống, dẫn đầu là Thư kí trưởng Tả Linh, nhanh chóng hướng về phía ba người trên bãi cỏ, Bruce đang ôm chặt NIKY, dường như đã rất hoảng sợ và bất an, cô liền nhìn về phía người ngã ngồi bên cạnh, Đường Khả Hinh tóc rối tung, trên mặt dính dầy vết đen, quần áo có vài chỗ bị cháy rách xuyên thủng, nhanh chóng nói: "Xin hỏi cô là phục vụ rượu mới tới phòng ăn Bách Hợp phải không?"
Đường Khả Hinh ngồi trên bãi cỏ, tuyệt vọng rơi lệ nhìn về phía phòng ăn, chậm rãi gật đầu.
Tả Linh lập tức hỏi: "Tôi nhận chỉ thị của Chủ tịch, đến hỏi thăm phòng ăn vì sao lại bốc cháy? Cô có thể giải thích nguyên nhân bên trong được không?"
Đường Khả Hinh mù mờ ngồi một bên, không nói chuyện.
Bruce ôm chặt NIKY, nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật khẩn trương!
"Cô có biết không?" Tả Linh lại nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc nói: "Nếu như nguyên nhân gây ra vụ cháy này, là do ba người gây ra, cảnh sát điều tra ra, bất kể là ai, đều phải theo pháp luật mà xử trí! ! Cho nên bây giờ cô phát hiện ra cái gì, tốt nhất nên lập tức nói cho chúng tôi biết, có thể chúng tôi so với cảnh sát, sẽ xử lý trước một bước! Cũng coi như là giúp đỡ các cô!"
Đường Khả Hinh nước mắt chảy xuống, nhìn phòng ăn cháy đen kia, chậm chạp quay đầu, nhìn về phía NIKY vẫn vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi, nhớ tới cô đêm qua còn vì mình mà nấu cháo ngô, vẻ mặt ôn hòa nụ cười thân thiết, nhất là khi cô ra khỏi phòng, quay đầu lại nói những lời đó, tuy mình nghe không hiểu, lại như có thể cảm nhận được cô gái này, hướng tới mình bộc lộ tình cảm thật sâu sắc...
"Cô ổn chứ?" Tả Linh nhìn về phía cô, lại nhanh chóng hỏi!
Đường Khả Hinh trừng con ngươi đẫm nước mắt, yếu ớt nhìn về phía NIKY, nhìn thật lâu...
Bruce ôm chặt NIKY, ánh mắt đề phòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn lão đầu này một cái, nước mắt chảy xuống, quay mặt sang nhìn phòng ăn kia, ghế dựa đã bị thiêu rụi một nửa, cô đau lòng lau đi nước mắt trên mặt, lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết nguyên nhân, tôi lúc đó mới ra đến, liền nghe tới một loạt tiếng nổ kinh hoàng, thời điểm khi tôi đi vào phòng ăn, là một loạt những quả cầu lửa... Vội xông vào, đầu tiên thiêu rụi hết những thứ tôi đã vất vả cực nhọc dọn sạch sẽ, những chiếc khăn trải bàn đẹp đẽ..."
Cô nói hết lời, tim chua xót cùng tuyệt vọng, nhìn về phía phòng ăn, run rẩy khóc lên.
Tả Linh nghe thấy thế , cũng xót xa trong lòng, quay mặt sang, nhìn về phía phòng ăn, nhìn thấy ở giữa có một cái ghế nhỏ, đã bị đốt thành màu đen, dường như có thể cảm nhận màu sắc xinh đẹp trước kia của nó, giúp tăng thêm sắc màu cho phòng ăn, rèm cửa ngàn thu cũng bị thiêu rụi, cái giá đỡ cũng bị biến thành màu đen, lông con mèo màu trắng, cũng bị cháy xém không ít, bị thương nằm bò một bên, cúi đầu...
Mick cũng ngồi chồm hổm bên cạnh con mèo trắng, bàn tôiy non nớt nhỏ bé, đặt trên người nó, lặng lẽ rơi lệ.
Đường Khả Hinh khóc càng lúc càng lớn, càng khóc càng uất ức, ngã ngồi dưới đất, giống như cô gái nhỏ bị thương, hai tay che mặt, khóc thật đau lòng, thật khổ sở.
Tả Linh không biết làm sao, đành phải chuẩn bị giúp đỡ cảnh sát điều tra sự việc, vừa muốn cất bước, lại tiện tay cầm tấm ảnh chụp, đưa tới trước mặt Đường Khả Hinh, tiếc nuối nói: "Đây là hình ảnh nhiếp ảnh gia ở phòng ăn của các cô chụp lại, vốn nghĩ trận thi đấu rượu đỏ lớn, muốn lưu lại album ảnh làm kỉ niệm..."
Đường Khả Hinh trừng hai mắt đẫm nước, cầm lấy ảnh chụp trong tay cô, nhìn thấy phòng ăn xinh đẹp ban đầu, xuất hiện trong mưa, rèm cửa màu tím thủy tinh, ánh sáng chiếu lấp lánh, bên ngoài hai chiếc bàn tròn nhỏ, cái ghế nhỏ, khá đáng yêu được bày ở một bên, chiếc ghế dựa màu tím, dựa vào cây gỗ bên cạnh, bình sứ hoa văn xanh được cắm một bó hoa Hỏa Liệt Điểu, nước mắt lại từng viên từng viên nhỏ xuống bức ảnh, một trận cào xé đau đớn, không thể chịu đựng được, cô khổ sở lưu luyến nhìn ảnh chụp, một bên mạnh tay đấm ngực, đau chết mất , đau chết mất ...
Đường Khả Hinh vừa cầm ảnh chụp khóc, vừa nhìn lại phòng ăn bị thiêu rụi thành một màu đen, nặng nề đấm mạnh vào lồng ngực! !
Bruce nhìn thấy Đường Khả Hinh như vậy, cũng đau lòng đi qua, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, nói câu:” Sorry." (“Xin lỗi...")
Đường Khả Hinh tựa vào lòng Bruce, cầm ảnh chụp, tay lại từng đợt mạnh mẽ đấm lồng ngực mình, vừa đấm vừa run rẩy khóc rống lên..."Tại sao muốn đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ một ngày cũng không để cho tôi được sống dễ chịu sao? Vừa mới tìm được một chút hi vọng, tôi còn chưa bắt đầu, tất cả đã không còn gì cả! ! Trời ạ! Tại sao muốn đối với tôi như vậy? Phòng ăn tôi không còn, phòng ăn tôi cũng không còn. . ."
Cô gái nhỏ này, lại lần nữa tuyệt vọng thống khổ khóc rống lên, cái loại đau khổ khi mất đi một thứ quan trọng, lại tàn nhẫn hiện lên trước mặt mình, khắc vào lòng mình, tạo thành từng mảnh vết cắt! !
Mưa phùn, thời điểm nên tới, tại sao lại không ào ào kéo tới?
Đường Khả Hinh không chịu đi bệnh viện kiểm tra, vẫn để quần áo bị hư hại như cũ, gương mặt tiều tụy ngồi trên bãi cỏ, rơi lệ nhìn phòng ăn trước mặt, vốn dĩ bị lãng quên, bị phủ tro bụi trần gian, cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là nó bị tổn hại, bị phá hủy, mà không cách nào khôi phục hình dáng ban đầu... Hai tròng mắt của cô mờ mịt, rơi lệ nhìn phòng ăn trước mặt, rèm cửa tím thạch anh bị cháy , chỉ còn một vài thứ tán loạn, còn treo...
Tim, lại một lần nữa bị cào xé đau đớn.
Đường Khả Hinh phịch một tiếng, nằm úp sấp trên cỏ, mặt dán vào bãi cỏ mềm mại, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống...
Mick cùng với con mèo bị cháy xém, ngồi xổm xuống bên người cô, khổ sở nhìn về phía cô.
Bruce cùng NIKY vừa từ bệnh viện trở về, nhìn thấy bóng dáng màu xanh kia, tuyệt vọng cùng sợ hãi, trong lòng không khỏi tê rần, NIKY vội xin lỗi chạy đến trước mặt Đường Khả Hinh, quỳ xuống, ôm lấy cô, không ngừng nói:” Sorry,really,really-sorry.("Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi...")
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, mặt áp sát đất, rơi lệ nhìn phòng ăn.
Bruce cũng xin lỗi ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô gái nhỏ này, bị đả kích đến mức mù mịt cùng tuyệt vọng, trong lòng tê rần, cúi đầu.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt trong veo tràn đầy nước mắt, tiếp tục lưu luyến không quên nhìn về phía phòng ăn, muốn thấy hình dạng của nó trước kia, muốn thấy hình dạng của nó trước kia, hình dạng trước kia, hình dạng trước kia...
Con mèo trắng, theo ánh mắt cô, chậm rãi đi tới, chắn ngang tầm mắt.
Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ nhìn phòng ăn kia.
Con mèo trắng lại theo ánh mắt cô, lại di chuyển qua, chậm rãi đi tới, lại chắn ngang tầm mắt.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt khẽ chớp, nước mắt lại rơi xuống bụi cỏ.
Con mèo trắng lại theo trước mặt cô, bước qua...
Đường Khả Hinh một trận tức giận liếc mắt nhìn nó một cái, vừa muốn mắng nó, thế nhưng ánh mắt đột nhiên sáng lên, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn con mèo trắng, dường như đã biết mình bị ghét bỏ, hướng về phía nó yêu thích, ngồi xổm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi, nằm ngủ, cô chăm chú nhìn chằm chằm con vật này, nhớ tới sự việc xảy ra hôm nay tại phòng ăn, bỗng nhiên đứng lên, chạy như điên ra bên ngoài!
Bruce và NIKY có chút ký quái nhìn bóng dáng cô chạy như bay ra bên ngoài, cũng vội vội vàng vàng chạy theo, kêu to: "Khả Hinh —————— "
Đường Khả Hinh dọc theo đường hoa anh đào chạy như bay, hai mắt tràn đầy nước, trong đầu phấn chấn vừa thoáng qua ý nghĩ, chạy đến trước trạm điện thoại đỏ thẫm, từ cái túi nhỏ rút ra tờ giấy Tả Linh đưa cho mình, nhanh chóng bấm số của cô, sau đó nói cho cô, chuyện hỏa hoạn, có thể là do những người dân tộc kia làm, nói dối giảm nhẹ tội, nói bọn họ có mấy người từng muốn đùa giỡn NIKY...
Cô nhanh chóng đem mọi chuyện nói rõ ràng, sau đó cúp điện thoại, lại chạy về phía trước! !
"HEY!" Bruce nghi ngờ nhìn bóng lưng gấp gáp của Đường Khả Hinh, kêu to: Where-are-you-going? ("Cô muốn đi đâu?")
Đường Khả Hinh lau vệt than đen trên mặt, lại nhanh chóng chạy như bay về phía trước, vẫy tôiy gọi tôixi, ba người cùng đi đến chợ thú cưng trong thị trấn! !
"This! ! this! ! this! ! this! ! this! !" Đường Khả Hinh đứng trước cửa hàng bán chó, chỉ vào năm con chó lớn lông vàng óng trong lồng tre, kêu to: “I-want-to-buy-them.” (Tôi muốn mua bọn chúng! !")
Bruce cùng NIKY mở to mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
Năm con chó lớn lông vàng óng, trông như những vị tướng quân đầy quyền thế, đứng trong lồng, nhìn về phía Đường Khả Hinh!
"Cô chắc chắn chứ? Đây chính là loại chó cực kì quý hiếm!" Chủ cửa hàng hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, kêu lên!
"YES! ! !" Đường Khả Hinh cắn răng ngẩng đầu lên, vén vén máu tóc rối tung, nắm chặt tôiy nói: “I-want-to-buy-all-of-them. All-of-them.” ("Tôi muốn mua chúng nó! ! Mua lại toàn bộ! ! !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...