"Đến giờ cắt bánh cake, chúng ta cùng nhau cắt!" Tô Thụy Kỳ lập tức kích động nắm bàn tay nhỏ bé của cô, muốn dẫn cô đi về phía sảnh tiệc. . . . . .
"Không!" Đường Khả Hinh cảm thấy cắt bánh ngọt lại thật sự quá chính thức, liền cười kéo tay lại, nhẹ nhàng nói: "Như vậy thật không tốt. . . . . . Chúng ta . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô đi tới ngồi xuống bên cạnh chị, rồi nửa ngồi ở trước mặt cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: "Em chờ anh một lát, anh có bạn bè tới đây, anh tán gẫu với anh ấy một chút, không nên chạy loạn, sắp cắt bánh cake rồi, biết không?".
Đường Khả Hinh không lên tiếng, ngồi tại chỗ, thật dịu dàng nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt chân thành tha thiết ở trước mặt, dịu dàng cảm động, cô bất đắc dĩ mỉm cười, mới dịu dàng nói: "Tốt. . . . . . Em chờ anh. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy, đi về phía trước.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn Tô Thụy nhanh chóng đi về phía một người đàn ông nho nhã ở trước mặt, vừa nói vừa cười, ánh mắt của cô hơi tối lại. . . . . .
"Em trai của chị, từ nhỏ đối với món đồ mình thích cũng đặc biệt cố chấp. . . . . ." Tô Linh cũng cưng chìu nhìn về phía em trai.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Linh đang nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, vẻ mặt lộ ra cưng chìu, cô cũng cười nói: "Ba mẹ của em chỉ có một con gái, cho nên khi còn bé, em nhìn hàng xóm có chị gái, có em gái, có anh trai, có em trai, em vô cùng hâm mộ. . . . . . Tô Thụy Kỳ có một người chị như chị, thật hạnh phúc."
Tô Linh không nói gì, chỉ hơi mất mát cười khổ nói: "Nhưng cậu ấy đã từng vì tình yêu, từ bỏ cả nhà chúng tôi."
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tô Linh.
Tô Linh cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm thấy hơi hứng thú nhìn đôi mắt to hiền lành của cô gái trước mặt, còn có cả người tản ra trầm lặng an phận, nhưng cô không thể bỏ qua, thẳng thắn nói: "Em và Tiệp Dư thật không giống nhau."
Đường Khả Hinh chớp mắt, lại tò mò nhìn về phía Tô Linh, hỏi: "Tiệp Dư. . . . . . Xin hỏi cô ấy là ai?"
Tô Linh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Em không biết?"
". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn về phía cô lắc đầu một cái.
Ánh mắt Tô Linh lộ ra sợ hãi đối với dư âm trong quá khứ, sâu kín nói: "Đối với chị mà nói, cô ấy là một phụ nữ đáng sợ, vào một buổi tối đáng sợ đó, lúc ấy em trai của chị đang trực, cả nhà chúng tôi vốn đang sống hạnh phúc, vào buổi tối đó, đã tan vỡ tất cả. . . . . ."
Đường Khả Hinh có chút tò mò nhìn về phía Tô Linh, hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa rồi trên bàn tiệc, cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, thật sự không dám tưởng tượng bọn họ cả nhà đã từng chịu đựng chuyện không may.
Vẻ mặt Tô Linh cứng lại, có chút đau thương nói: "Đêm hôm đó, có một cô gái với má trái không trọn vẹn, ở mưa to bay tán loạn, ôm người mẹ lớn tuổi, quỳ gối cửa bệnh viện, khóc kêu to: cứu mẹ của tôi, cầu xin mọi người cứu mẹ của tôi, nếu mọi người chấp nhận cứu bà, tôi chấp nhận đánh đổi tất cả."
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, hai mắt của cô xoay tròn.
Tô Linh đột nhiên bật cười, nói: "Cho nên. . . . . . Em trai của chị nhất định đi ra, giúp đỡ cô gái kia, cứu giúp mẹ của cô ấy, cũng phát hiện cả người cô ấy ướt đẫm, té ngã ở trước hành lang bệnh viện, lộ ra má bên phải thật xinh đẹp, cậu ấy đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu chính là như vậy, tới rất nhanh, không kịp trở tay, làm cho người ta chống đỡ không được, em trai của chị cứ như vậy bị chìm đắm vào trong thế giới của cô ấy. Cho nên chị vẫn cảm thấy, đối với tình cảm người nào có thái độ không rõ rệt, sẽ hại người khác, cũng sẽ hại bản thân mình."
Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật yên tĩnh lắng nghe.
Tô Linh nói tới chỗ này, cô đột nhiên nghẹn ngào bật cười, khẽ thở dài, mới tiếp tục sâu kín nhớ lại đoạn chuyện cũ: "Bọn họ yêu nhau, bất chấp tất cả để yêu nhau, cô ấy xuất hiện, cô ấy bắt đầu muốn càng nhiều, cô cảm thấy má trái không trọn vẹn khiến cho tình yêu, hạnh phúc, tất cả đều bị cản trở ngoài cửa, cô ấy khổ sở, cô ấy đau lòng, cô ấy sụp đổ, thỉnh thoảng lúc nửa đêm, khổ sở cầm đồ ném vào gương!"
Trái tim Đường Khả Hinh hơi đau, cô đột nhiên nín hơi thở, nắm chặt váy.
"Cũng bởi vì như vậy, Ricky buông xuống dao giải phẩu ngoại khoa đã học hành vất vả trong nhiều năm, lần nữa học tiếp ba năm chỉnh hình ngoại khoa, tốt nghiệp đạt thành tích xuất sắc. . . . . . Vì chuyện này, ông nội của chị phát bệnh tim ba lần, rất đau đớn, thậm chí có mấy lần không để ý đến việc nước, cả nhà chúng tôi đều khuyên em trai đừng bỏ qua, vì người nhà suy nghĩ lại, nhưng cậu ấy vẫn bất chấp tất cả cầm dao chỉnh hình, trong một buổi sáng nắng ban mai rực rỡ, đổi khuôn mặt cho Tiệp Dư. . . . . ." Tô Linh mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhất thời có chút căng thẳng nhìn về phía Tô Linh.
Tô Linh cũng mỉm cười nhìn về phía cô nói: "Có phải cảm thấy cuộc sống hạnh phúc sẽ tới hay không?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Ánh mắt của Tô Linh xẹt qua nụ cười có chút bất đắt dĩ nói: "Sẽ không, bởi vì người tham lam chắc chắn sẽ không biết hạnh phúc cuối cùng. Cô ấy bắt đầu có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô ấy còn chưa thỏa mãn, mong ước đôi mắt to lớn hơn một chút, lỗ mũi cao hơn một chút, đôi môi đẹp hơn một chút, từng ngày cô ấy đòi hỏi, càng không ngừng đòi hỏi, Ricky đã chỉnh khuôn mặt cho cô ấy nhiều lần, cho đến lúc cuối cùng, Ricky mệt mỏi, cậu ấy cảm thấy cô ấy yêu thích chính bản thân mình mà không yêu người khác, bao gồm người mẹ lớn tuổi của mình. . . . . . chắc em không biết chứ? Bây giờ Ricky vẫn còn đang chăm sóc người mẹ của Tiệp Dư trong nhà. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn về phía cô.
Tô Linh sâu kín quay đầu trìu mến nhìn em trai đang nâng ly, vui vẻ mỉm cười với người, cô cũng an ủi nói: "Nhưng thời gian là câu trả lời hay nhất. Tiệp Dư ra đi tìm người đàn ông khác chỉnh sửa khuôn mặt cho cô ấy. Rốt cuộc ở trong tình yêu mù quáng, Ricky đã tỉnh táo lại liền thề không bao giờ dùng dao giải phẫu nữa, rời khỏi giới y học, rời khỏi giới giải phẩu thẫm mĩ ngoại khoa, trải qua từng ngày bình thản yên tĩnh, mối quan hệ của cả nhà chúng tôi và em trai cũng được cải thiện gần một năm nay, vì thế, mẹ chị cũng rất an ủi, ông nội càng vui vẻ. . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên nhớ tới giọng nói kích động của Tô Thụy Kỳ, thậm chí mang theo chút tức giận: Anh đã từng thề với trời, cuộc đời này không cầm dao giải phẩu nữa, cũng sẽ không cứu giúp bất kì ai! Hai mắt của cô tràn lệ, đột nhiên cảm giác ngực bị nghẹn, không thở nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...