Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đường Khả Hinh hết sức tò mò nhìn về phía mâm “Kim Ngọc Mãn Đường” đặt ở giữa bàn tiệc, nghĩ tới cho dù là món ăn Trung Quốc, hay món ăn tây, bình thường đều là đồ ngọt ăn sau, tại sao hôm nay ăn đồ ngọt trước?

Tô Linh giống như hiểu thắc mắc của Đường Khả Hinh, liền mỉm cười nói với cô: “Khả Hinh, bởi vì từ nhỏ mẹ của chị hết sức thương yêu chị và Ricky, cũng bởi vì ông nội là Thủ tướng một nước, cho nên mẹ thành tâm khấn trước mặt đức Phật, mong ông nội trị nước thuận lợi, mong chị và Ricky có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, nếu Phật chứng giám tâm nguyện, bà nguyện cả đời ăn chay, cho nên hôm nay món ăn thứ nhất là chị và Ricky cùng cám ơn mẹ, cám ơn bà chịu đủ khổ sở mà người thường không thể chịu được khi Ricky ra đời. Cũng dùng món ăn này kính chúc cho những người mẹ trên thế giới, cầu nguyện họ bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc.”

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lúc này Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười đứng lên, đi tới sau lưng mẹ, ôm nhẹ mẹ, nhẹ nhàng hôn ở trên mặt của bà.

Chu Anh cảm động vui vẻ vỗ nhẹ mặt của con trai, nói: “Ngoan. Hôm nay sinh nhật của con, mẹ chúc Ricky sinh nhật vui vẻ. Bình an khỏe mạnh. Mẹ không có mong muốn gì lớn, chỉ mong con có thể vui vẻ là tốt rồi. . . . . .”

“Cám ơn mẹ. . . . . .” Hai mắt Tô Thụy Kỳ hiện ứa lệ, cảm động lại hôn trên mặt mẹ.

Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt..

Đường Khả Hinh cũng kích động vỗ tay, hai mắt rưng rưng nhìn Tô Thụy Kỳ và mẹ rất thân mật, cô đột nhiên nhớ tới bong dáng tiều tụy của mẹ, lòng của cô không khỏi nhói đau.

Trong tiếng vỗ tay, Tô Thụy Kỳ trở lại ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô, cúi đầu, nói khẽ: “Chúng ta chúc mẹ của Khả Hinh cũng bình an khỏe mạnh, sau khi mặt của em tốt rồi, chúng ta cùng đi thăm cha, sau đó đi thăm mẹ.”

Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn chằm chằm anh.


Ba cô gái mặc sườn xám màu đỏ bước nhẹ lên trước, dùng muỗng vàng nhẹ nhàng múc một phần xôi táo đỏ, để xuống trong đĩa, đưa đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ, Tô Thụy Kỳ tự mình nhận lấy cái đĩa, đưa đến trước mẹ, Tô Linh cũng nhận lấy một cái đĩa vàng đưa đến trước mặt mẹ, lại múc một phần, đưa đến trước mặt ông nội, sau đó mới ngồi vào chỗ.

Tô Thụy Kỳ lại tự mình múc một phần cho Khả Hinh, đưa đến trước mặt cô.

Đường Khả Hinh cám ơn nhận lấy, liền dùng muỗng, nhẹ nhàng ngậm một chút chợt cảm thấy xôi táo đỏ vào miệng tan đi, cảm giác không quá ngọt ngấy, cô hơi kinh ngạc mùi vị này, vừa muốn trực tiếp phát biểu ý kiến của mình. . . . . .

“Khụ!” Trong tai nghe truyền đến giọng của Khúc Uyển Đình.

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, hơi gật đầu tán thưởng món ăn này, rồi dịu dàng nói: “Món ăn xôi táo đỏ này khi tan vào trong miệng, mềm mà không đặc, em xin phép muốn thỉnh giáo một chút, có phải đặc biệt dùng nước suối trong sạch trên đỉnh núi tuyết cao, được người dân địa phương hứng lấy, chứa ở trong ống tre, sau đó chôn ở trong tuyết, bảo quản một vài ngày mới lấy ra, táo đỏ đã dần dần mềm đi, cho nên ở bên trong xôi táo đỏ này phảng phất có một mùi hương tre ở trong núi sâu . . . . . .”

Tô Linh hết sức kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Khả Hinh thật là cao thủ thưởng thức, không sai, món ăn này chính là món ăn chay chị mời đầu bếp nổi tiếng nhất Giang Nam, cố ý nấu ra. Món ăn này nhìn như đơn giản, nhưng rất khó, nhất là nước tuyết, bảo quản trong ống tre, nhiều không thể nhiều, ít không thể ít, chỉ cần chứa tám phần, như vậy trong ống tre mới có thể giải phóng mùi thơm kết hợp với nước, tỏa ra hương vị tuyệt vời và ngọt ngào, là mùi vị mà mẹ của chị thích nhất. . . . . .”

Đường Khả Hinh thật lòng nhìn về phía Tô Linh, mỉm cười nói: “Có thể có một người con gái tốt như Tô tiểu thư, em nghĩ dì nhất định cảm thấy rất an ủi và hạnh phúc, bởi vì quá trình chế luyện này nhất định do chị đích thân thực hiện.”

Tô Linh cảm thán Đường Khả Hinh quá thông minh sáng suốt, cũng hơi ngượng ngùng nói: “Chị chỉ đúng lúc đến Giang Nam đi một chuyến xem sắc rất xinh đẹp như tranh vẽ, nên muốn mang về tặng cho mẹ.”

Chu Anh vui vẻ gắp lên một viên táo đỏ, thả vào trong chén con gái, mới cưng chìu nói: “Mẹ biết con ngoan. . . . . .”


“Cám ơn mẹ!” Tô Linh rúc vào trong ngực mẹ.

Đường Khả Hinh nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi chua xót, mới vừa cảm thán thì đột nhiên toàn trường tối lại.

Ba luồng ánh đèn chợt sáng lên chiếu vào tấm bảng chúc mừng sinh nhật cổ xưa trước bàn, rồi chuyển đến chiếc bàn chế luyện mỳ trường thọ ở bên cạnh, trông rất sống động!

Một tiếng sáo đột ngột vang lên trong cả hội trường, đang lúc mọi người mê hoặc thì trước bàn tiệc sáng lên ánh đèn màu hồng, một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa màu hồng thật dài, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cầm cây sáo dài nửa thước thổi lên khúc nhạc dịu êm, dìu dặt trầm bỗng, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi cao thấp phập phồng, nhưng không có chút rối loạn, lúc này trong màn hình trước bàn tiệc xuất hiện phong cảnh Nam Sơn trùng điệp xa xăm, rừng xanh biên biếc, đầy sức sống, thác nước chảy róc rách, dòng chảy cuồn cuộn không ngừng. . . . . .

Tô Thụy Kỳ nhìn cảnh tượng này, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chị. . . . . .

Tô Linh cũng hết sức thương yêu nhìn em trai, mỉm cười.

Tô Thụy Kỳ cảm động xoay người nhìn về phía màn hình khổng lồ thì lại thấy trên đỉnh Nam Sơn đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ thật dài, một người đàn ông trung niên, cả người mặc áo truyền thống trung hoa màu trắng, quần dài màu đen, giống như trang phục Võ Thuật, từ đầu núi kia đi tới, bước chân vững vàng nhanh nhẹn, chân đạp đá nhọn, mặt không chút đổi sắc, vẻ mặt thận trọng, ánh mắt chăm chú. . . . . .

Một đám sương mù nhào tới, nhất thời cảnh sắc xinh đẹp trước mặt trở nên mông lung, người đàn ông trung niên giống như từ trong tranh đột nhiên xuất hiện ở trong sảnh tiệc, cúi người thật sâu chào mọi người!

Các tân khách kêu lên xôn xao, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.


Ở trong sáo miên man của cô gái, người đàn ông trước mặt lập tức đi tới trước bàn chế luyện mỳ trường thọ, nhanh chóng đổ bột mì ra, bàn tay ở trong bột mì, giống như luyện võ thuật, xoay tròn một vòng, rồi rót nước sạch, ông ta bắt đầu nhanh chóng cầm bột mì lên xoay tròn, từng khối bột mì ở trong lòng bàn tay màu đồng của ông ta nhanh chóng nhào nặn thành một khối, sau đó nhìn thấy ông ta đột nhiên ném khối bột lên không trung, đôi tay tiếp được, phịch một tiếng nện ở trên bàn, đôi tay dùng sức nhà nhào nặn bột, mạnh mẽ nhào nặn bột!

Tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp.

Lúc tiếng sáo sắp dừng lại thì một cô gái xinh đẹp khác, mặc váy màu hồng nhạt, đứng ở giữa màn hình, dịu dàng hát ca khúc “Endless Love”, sư phụ đứng ở phía dưới phối hợp tiếng nhạc, nắn mì sợi, thì phía dưới sảnh tiệc đột nhiên có một nam một nữ giương đôi cánh trắng thiên sứ bay lên, khiến cho các tân khách xôn xao một lúc, bọn họ chỉ nắm một sợi dây lụa màu trắng bay lượn giữa không trung, hạnh phúc lãng mạn lượn vòng tròn, nam tuấn mỹ, nữ ngọt ngào động lòng người, hai chân bọn họ cùng quấn chặt sợi dây, buông người xuống phía dưới, đôi tay mở ra, giống như thần tiên bay lượn. . . . . .

Tô Thụy Kỳ nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên đau nhói, nhớ tới nhiều năm trước, mình muốn buông xuống dao giải phẩu thì người chị của mình luôn luôn yêu thương đứng ở trước phòng làm việc của mình tại bệnh viện, nức nở rơi lệ khóc nói: “Em trai, chị biết, giấc mộng của cậu giống như ông nội, dùng biện pháp khác nhau để cứu giúp nhiều người, nhưng. . . . . . Hôm nay cậu lại vì một mình cô ấy mà buông tha giấc mộng của mình, buông tha hy vọng của chúng tôi đối với cậu sao? Chị vì cậu, có thể trông nom nhà của chúng ta, chỉ cần cậu thực hiện mơ ước là được. . . . . . Em trai. . . . . . Nghe chị nói một câu, tình yêu tuyệt đối không phải là tất cả trong cuộc đời, nếu cậu đánh mất bản thân, cô ấy cũng không sẽ yêu cậu đến cùng. . . . . . Cậu hãy vì chị, vì niềm hy vọng của cả nhà đối với cậu, cậu suy nghĩ lại một chút đi. . . . . . Chị cầu xin cậu. . . . . . Tương lai, nhất định sẽ có một người rất yêu cậu xuất hiện trong cuộc đời cậu, cùng chung lý tưởng với cậu, nhưng người kia không phải là cô ấy. . . . . . Cậu hãy tin tưởng chị. . . . . . Cô ấy chỉ làm tổn thương cậu, em trai tốt của chị . . . . .”

Hai mắt Tô Thụy Kỳ nhất thời ươn ướt, nhìn một nam một nữ mặc trang phục màu trắng, bay múa ở giữa không trung bày tư thế lãng mạn, anh biết chị mình khát vọng có một ngày, mình khôi phục lại, có thể tìm được tình yêu đích thực, cùng đi về phía hạnh phúc ngọt ngào nhất, anh đột nhiên thở dài một hơi, quay đầu, nhìn về phía chị. . . . . .

Tô Linh cũng hai mắt rưng rưng nhìn em trai, khích lệ nở nụ cười.

Tô Thụy Kỳ lại chậm rãi nhìn Khả Hinh, lúc này, cô lộ ra gò má xinh đẹp mộng ảo, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía đôi nam nữ trên không trung, đột nhiên quấn vào nhau, rồi xoay tròn trên không trung, điệu bộ múa tuyệt đẹp, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay, lúc này vị sư phụ đã nhào nặn xong một cây mỳ trường thọ, bất thình lình ném cây mỳ trường thọ lên không trung, tạo thành hình cung xinh đẹp, cô gái xinh đẹp mang đôi cánh chợt từ không trung bay qua bắt lấy, cuối cùng thành công rơi xuống đất! !

“Ồ. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cùng tất cả tân khách, kinh ngạc vỗ tay! !

Tô Thụy Kỳ nhìn cô vui vẻ như vậy, cũng vui vẻ cười với cô, nhìn về phía điệu múa kia nói: “Thích không?”

“Thích!” Đường Khả Hinh lại nhìn Tô Thụy Kỳ, hai người cùng nở nụ cười.


Tô Linh mỉm cười nhìn về phía em trai và Khả Hinh, giống như một đôi tình nhân bé nhỏ ngây ngô cười khúc khích, thậm chí nhìn em trai lộ ra nụ cười rất vui vẻ trong nhiều năm qua, lòng của cô cũng không nhịn an ủi, cười nói: “Đã thật lâu tôi không thấy em trai vui vẻ như vậy, xem ra Đường Khả Hinh là một cô gái thật đáng yêu, lúc nảy ông nội cũng hết lời khen ngợi cô ấy. . . . . .”

Tử Hiền ngồi tại chỗ, nhàm chán nở nụ cười nói: “Dĩ nhiên! má trái bị hỏng, không cố gắng lấy lòng người khác, làm sao mà sống?”

Sắc mặt của Tô Linh khẽ thay đổi, quay đầu nhìn về phía Tử Hiền, có chút nghiêm túc mượn tiếng nhạc hỏi nhỏ: “Cô nói cái gì? Cô nói mặt Đường Khả Hinh. . . . . . thế nào?”

Tử Hiền quay đầu nhìn về phía Tô Linh, có chút giật mình bật cười nói: “Chị không biết sao? Lần trước em nghe chị hỏi thăm tình hình của cô ấy. . . . . .”

“Tôi chỉ muốn biết cô ấy làm việc ở nơi nào, tôi cũng không thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, đó là quá khứ của cô ấy, tôi vô ý biết được. . . . . .” Tô Linh lạnh nhạt kiêu ngạo nói.

“Ba năm trước đây, không biết cô chọc ra chuyện gì, sau đó má trái đã bị hủy, cả một bên, nhìn rất kinh khủng, nghe nói là bị tạt axít. . . . . . Ba năm sau, đầu tiên thầm lén vào Khách sạn Á Châu làm nhân viên rửa ly tách, sau đó bởi vì cô ấy thật có chút tài hoa, ngay cả em cũng thán phục sự hiểu biết của cô ấy về rượu đỏ, nên được Thiên Lỗi coi trọng, vốn muốn phái cô ấy đến Anh quốc học tập, không ngờ bị Hạo Nhiên đoạt đi. . . . . .”

Vẻ mặt của Tô Linh dần dần thay đổi, hai mắt lộ ra ánh nhìn trong trẻo, nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh em trai, vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp, quả thật bên má phải rất xinh đẹp, nhưng khó trách trên người cô phát ra một loại khí chất khác lạ, cô lại chậm rãi nhìn hai mắt em trai lộ ra cưng chìu, tình cảm thật sâu, không muốn xa rời giống như nhiều năm trước, lòng của cô hơi run rẩy, có chút xúc động nói: “Chẳng lẽ lịch sử lại tái diễn?”

Nhậm Tử Hiền hiểu rõ cô nói gì, cũng cười khổ nói: “Lúc ấy em đã lo sợ chuyện này, cho nên mới cảnh cáo Đường Khả Hinh, cũng đã khuyên Ricky, nhưng bọn họ vẫn càng ngày càng gần hơn. . . . . . Nếu như bọn họ yêu thật lòng thì thôi, nhưng cố tình Đường Khả Hinh không chỉ có tai tiếng với Ricky, còn thiếu chút nữa xảy ra mập mờ với Thiên Lỗi chúng tôi. . . . . . Aiz!”.

Tô Linh quay đầu, cuối cùng mặt lộ vẻ không vui nhìn về phía cô nói: “Cái gì?”

Tử Hiền cười lạnh nói: “Mặc dù em chỉ suy đoán mọi chuyện, nhưng em xem hiện tại Đường Khả Hinh ít nhất cũng xúc động đối với hai người đàn ông.”

Trong lòng của Tô Linh căng thẳng, nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui