"Anh nói cái gì?” Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, không thể tin, nghẹn ngào nói: “Anh nói. . . . . . Anh nói trả lại má trái cho em?”
Tô Thụy Kỳ khẳng định cười gật đầu, nói: “Đúng vậy! Anh có thể. . . . . . trả lại cho em má trái hoàn mỹ! Em chấp nhận không?”
Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động nở nụ cười, nhưng lại không dám vui mừng quá sớm, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào nói: “Anh nói thật sao? Em có thể. . . . . . Em có thể giống như quá khứ sao?”
Tô Thụy Kỳ cũng kích động gật đầu nói: “Đúng vậy! Em có thể giống như quá khứ! ! Anh bảo đảm! !”
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, trái tim kích động run rẩy, cô cũng không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn được cười, nhìn cô thật lòng nói: “Ngày mai, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, làm kiểm tra lần nữa, sau đó anh mời bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình tốt nhất, phân tích tình trạng da của em, chỉ cần không phải là da quá nhạy cảm, anh sẽ có biện pháp để cho em đẹp hơn so ngày trước, mọi chuyện đều giao cho anh, em tin tưởng anh không?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào gật đầu, cười nói: “Em tin anh! ! Em rất tin tưởng anh! Cám ơn anh!"
Tô Thụy Kỳ cũng đau lòng, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lau đi từng viên nước mắt lăn xuống trên mặt cô, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc, hả? Đừng khóc!”
Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy cuộc sống của mình tràn đầy hi vọng, thật vui vẻ nghẹn ngào nở nụ cười, cầm khăn tay trắng, lau nhẹ nước mắt trên mặt, lau lau, lại vui vẻ cười nói: “Nếu mặt của em có thể tốt hơn, em . . . . . em có thể vui vẻ và buông lỏng đi thăm cha của em rồi. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm động nói: “Anh đã từng hứa với em, sau này có thời gian, anh cùng em đi gặp cha của em một chút . . . . . . Đến lúc đó mặt của em đã hoàn chỉnh, anh cùng em đi gặp cha. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ cũng cười thật vui vẻ nói: “Được rồi, hiện tại buổi tiệc sắp bắt đầu, chúng ta cùng đi ngồi. . . . . .”
Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ dắt mình đi tới bên cạnh Thủ tướng, mặt của cô có chút ửng đỏ, vội kéo tay lại, nói: “Không được. . . . . . Em không thể ngồi ở nơi đó. . . . . . Thật làm cho người ta căng thẳng. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn bộ dáng cô xấu hổ, trêu đùa cô nói: “Em mới vừa trò chuyện với ông nội anh rất tốt, hơn nữa còn có con cái, cũng đâu có xấu hổ? Chẳng lẽ em không nhìn ra, lúc ấy ông nội anh nghe em nói đến đứa bé thì ông nội của anh cười mừng rỡ sao?”
“Ôi chao! Em không có ý này!” Đường Khả Hinh lập tức đỏ mặt nói.
"Ôi chao là có ý gì? Xem em còn gấp hơn anh đấy?” Tô Thụy Kỳ nói vừa xong, một tay cũng đã ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, mập mờ dắt cô đi về phía buổi tiệc, sau đó nhỏ tiếng kêu ông nội. . . . . .
Thủ tướng ngẩng đầu lên, đầu tiên liếc mắt nhìn Cháu trai, lại nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh xấu hổ căng thẳng, ông hơi suy nghĩ, mới mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ rất vui vẻ, lập tức đỡ Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh ông nội của mình, mình ngồi ở bên cạnh cô.
Tô Vân Tường cũng mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh, nói: “Khả Hinh, đừng căng thẳng, mặc dù con nhìn Thủ tướng rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần con không làm chuyện xấu, ông sẽ không bắt con.”
Tất cả tân khách có mặt đều bật cười.
Đường Khả Hinh cũng đỏ mặt không nhịn được bật cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, tất cả tân khách cũng xem cô như cháu dâu của Thủ tướng, cùng nhau bật cười, trong lúc nhất thời, cô không nhịn được đưa hai tay ra, khẽ che mặt, lại thẹn thùng mỉm cười.
“Ha ha ha. . . . . .” Tất cả mọi người đều bật cười.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được, cười nói: “Thủ tướng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ngài, ngài làm cho cô gái nhỏ nhà tôi hoảng sợ.”
"Aiz, người trẻ tuổi, da mặt mỏng như vậy làm sao được?” Tuy rằng Thủ tướng nói như thế, cũng đã cầm đũa lên, đưa tay tới bàn tiệc, gắp một khối bánh ngọt trứng muối, đặt xuống ở trong chén Khả Hinh, mới nói: “. . . . . . Ăn đi. . . . . .”
Người trên bàn tiệc lại trêu chọc vỗ tay hoan hô.
Đường Khả Hinh rất cảm động, lập tức vươn tay, mỉm cười muốn cầm đôi đũa, đột nhiên trong vòng tai đinh một tiếng, vang lên giọng nói của Khúc Uyển Đình đang theo dõi ở đầu bên kia truyền tới: Đường Khả Hinh! Không phải cô cảm động đến ngu ngốc sao? Cô quên tôi đã nói với cô, trong bữa ăn tây, khi ăn bánh ngọt nhất định phải dùng muỗng!
Cô sững sờ, thiếu chút nữa quên mất Khúc Uyển Đình sợ mình ở trong bữa tiệc làm rối loạn mọi thứ, liền cứng rắn lấp tai nghe trong lỗ tai mình, bất cứ lúc nào cũng giám sát mình, hai mắt của cô xoay tròn, mặt nhìn Thủ tướng, mỉm cười cúi đầu nói: “Cám ơn Thủ tướng. . . . . .”
“Cầm muỗng lên. . . . . .” Giọng nói Khúc Uyển Đình truyền đến. (Cập nhật full và nhanh nhất tại thich .com)
Đường Khả Hinh chớp mắt, liền cẩn thận cầm cái muỗng nhỏ, không ngờ cầm quá lỏng, cái muỗng xoảng một cái, rớt trong chén. . . . . . Mặt của cô đỏ lên, ngẩng đầu lên thật căng thẳng nhìn về phía mọi người. . . . . .
Người toàn trường không nhịn được bật cười.
“Tôi đã nói cô. . . . . . là thứ vô dụng! ! Cầm muỗng, cô cũng cầm không xong! ! Đợi lát nữa ăn tiệc, cô sẽ hiểu được! !” Giọng nói Khúc Uyển Đình lạnh lùng truyền đến nói: “Lập tức cầm muỗng lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói thật xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức cầm muỗng lên, nhìn về phía mọi người xin lỗi mỉm cười nói: “Thật xin lỗi. . . . . .”
“Ăn nhanh đi. . . . . . Đừng căng thẳng. . . . . .” Chu Anh mỉm cười nói.
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh cầm muỗng lên, theo thói quen muốn múc từ giữa cái bánh ngọt để ăn, đây là phương pháp thưởng thức cô thích nhất. . . . . .
"Tối hôm qua không phải tôi đã nói với cô rồi sao, lúc dùng bánh ngọt, trừ tình huống đặc biệt, không thể ăn bánh ngọt từ chính giữa! !” Khúc Uyển Đình lại lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, lập tức cầm muỗng cẩn thận múc nhẹ một góc bánh ngọt trứng muối bỏ vào trong miệng, đôi môi nhấp nhẹ, nhai khẽ, ánh mắt lộ ra vui vẻ nhìn về phía Thủ tướng, nhẹ nhàng nuốt bánh ngọt xuống, thật dịu dàng tán thưởng cười nói: “Bánh ngọt ăn thật ngon, thật tuyệt vời, cám ơn ông. . . . . . Thủ tướng. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nụ cười kia, thần thái kia, nét mặt kia, bộ dáng kia, anh ah một tiếng, bật cười.
Trang Hạo Nhiên suýt chút nữa không nhịn được bật cười, cúi đầu, chân không cẩn thận đạp trúng Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi đưa chân lên hung hăng ra sức đạp lên trên giày da của anh một cái! !
“A . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cao giọng kêu lên!
Người toàn trường đều nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng ăn uống, cảm thấy có chút may mắn thoát khỏi tai họa vụng về, muốn mở miệng trêu chọc hỏi anh có chuyện gì, sau đó nghe giọng nói của Khúc Uyển Đình lập tức truyền đến: “Cô dám mở miệng thử xem! !”
Cô vừa nghe, liền dùng vẻ mặt rất kinh ngạc và quan tâm nhìn về phía anh.
Quả nhiên toàn trường không có một cô gái nào mở miệng nói chuyện, ngay cả Tử Hiền bình thường phách lối, nói chuyện không có cân nhắc, ở trong trường hợp này cũng không dám nói gì.
Quả nhiên Thủ tướng mở miệng quan tâm hỏi: “Hạo Nhiên, cậu làm sao vậy?”
“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên rút lại giày của mình, hơi thất lễ cười nói: “Tôi không cẩn thận quẹt trúng góc bàn. . . . . .”
"Thật sao? Tôi xem một chút?” Tưởng Thiên Lỗi cố ý giả bộ tốt bụng nói.
“Không cần, tôi không sao” Trang Hạo Nhiên lập tức nói.
Mọi người lại mỉm cười gật đầu.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói nhỏ: “Thân ái, đừng như vậy mà.”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nâng rượu khai vị, uống một ngụm mới nói: “Cậu dùng phương pháp này cướp dự án đầu tư của tôi, có quá là hèn hạ hay không?”
“Tôi nào có? Mọi người đều có bản lãnh mà? Nếu tôi không phải là một người có năng lực siêu phàm, làm sao có tầm nhìn làm chuyện lớn ?” Trang Hạo Nhiên liếc về phía anh, mềm mỏng nói.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng trừng mắt về phía anh!
Quản lý sảnh tiệc và Lưu Nhã Tuệ nhanh chóng đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc, đã đến giờ đãi tiệc.”
"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười gật đầu, hai người bọn họ nhanh chóng đi về phía chính giữa hội trường đứng tại hai bên bục điều hành, vỗ vỗ tay!
Cả sảnh tiệc lập tức tối sầm lại, toàn trường nhất thời yên tĩnh, tiếng nhạc êm ái nồng nàn vang lên, tất cả chung đèn cầy nhỏ đặt trong giỏ hoa hồng tại sảnh tiệc, nhất thời từ màu đỏ chuyển sang xanh, lại chuyển sang màu vàng, vốn lúc đầu là hoa hồng màu trắng, sau đó giống như bị phủ lên một màu hồng tuyệt đẹp, nhất thời từ phía sau sân khấu, ba luồng ánh sáng chiếu tới trước sảnh tiệc, lập tức xuất hiện khói mù mờ ảo, lúc này, tất cả tân khách không có chú ý đến, giỏ hoa hồng chậm rãi bay lên, trong lúc tân khách xôn xao, không tập trung, càng không ngừng di chuyển vị trí, cuối cùng ba luồng ánh sáng hội tụ trước sàn nhảy, lúc này, ở bên trong màn ảnh lớn, xuất hiện một rừng trúc thiên nhiên xanh tươi thơ mộng, con đường nhỏ uốn lượn dẫn tới phía trước, có một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ, chống cây dù cổ màu trắng, từng bước từng bước đi ra phía trước, đang lúc cô bước đi trên con đường trúc xanh nho nhỏ, càng đi càng xa thì đột nhiên bóng dáng xinh đẹp chống cây dù, như có chuyện vui, xoay người mỉm cười dịu dàng xinh đẹp, hai mắt lấp lánh nhìn mọi người phía trước mặt. . . . . .
Tân khách đang bị thiếu nữ trong màn hình hấp dẫn thì đột nhiên từ hai bên màn hình bước ra nhiều thiếu nữ sắp hàng chỉnh tề, người mặc váy dài màu đỏ xinh đẹp, dáng dấp động lòng người, tay nâng bốn cái mâm hình con rồng vàng bay lên, tất cả chỉnh tề, tư thế giống như người đẹp trong tranh cùng đi về phía bàn tiệc, trong đó thiếu nữ mới vừa xuất hiện trong màn hình, tự mình cầm một cái mâm rồng vàng, hơi mỉm cười hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Thưa các vị khách quý, món ăn thứ nhất, Kim Ngọc Mãn Đường, cầu chúc cho Cậu chủ Tô tương lai thắng lợi.”
Cô mỉm cười nói xong, liền đem mâm rồng vàng đặt nhẹ ở giữa bàn, nhẹ nhàng mở nắp, liền nhìn thấy gạo nếp thượng đẳng Giang Nam, kết hợp nước suối trong lành của Giang Nam vào đầu mùa xuân, dùng ngũ cốc Trung quốc phối hợp, cộng thêm bạch quả, táo đỏ, kỷ tử, táo tàu, đặc biệt có thể chế biến một số món ăn ngọt tráng miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...