Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Thưa cô. . . . . . 12.000 đồng, đã giảm giá 90%, tổng cộng còn 1.080 đồng . . . . . .” Nhân viên thu ngân đứng ở trước máy cà thẻ, giương mắt nhìn Đường Khả Hinh.. . .

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh phát ra tiếng cười từ trong lòng, rút ra thẻ của mình, sảng khoái đưa cho nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân vừa dùng ánh mắt rất ngạc nhiên nhìn cô, vừa nhận lấy thẻ, mới vừa muốn quét vào máy cà thẻ. . . . . .

“Chờ chút. . . . . .” Đôi tay Đường Khả Hinh khẽ chống mặt bàn, cười híp mắt nhìn về phía nhân viên thu ngân, cười rất đáng yêu nói: “Nếu cũng đã giảm còn 1.080 đồng rồi, không bằng làm tròn số luôn đi, hoàn thành tâm nguyện của ông chủ tịch. . . . . .”

Nhân viên thu ngân có chút không khách khí nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

Quản lý cửa hiệu lập tức mỉm cười tiến lên nói: “Tốt, tiểu thư, còn 1.000 đồng thôi. . . . . .”

“Ha ha ha ha ha! Thật tốt quá! Quản lý, cô thật là người tốt, cô thật là mẹ ruột của tôi à” Đường Khả Hinh rất vui vẻ suy nghĩ, nhớ tới hôm nay vì người đàn ông kia, khóc ngã ở trong thang máy, hiện tại ngay cả bản thân cô cũng xem thường mình, anh cũng không khiến người ta động lòng bằng quản lý cửa hiệu này.

Nhân viên thu ngân im lặng không lên tiếng, cầm thẻ cà vào máy, sau đó đè xuống 1.000, hơi bất đắc dĩ nói: “Xin nhấn mật mã!”

Nhân viên thu ngân nhàn nhạt đè xuống Enter.

Trên máy cà thẻ chạy ra một tờ giấy màu xanh, đưa cho cô ký tên!

Đường Khả Hinh vung bút kí tên của mình, lại ngẩng đầu lên cười khúc khích nhìn về phía nhân viên thu ngân!

Nhân viên thu ngân miễn cưỡng cười.

Nhân viên thu ngân lấy túi xách bỏ cái hộp nhung màu xanh vào, rồi đem một bó hoa màu xanh dương và một logo hình bươm bướm, nhẹ in ở trên cái hộp, cẩn thận đặt nó ở trên hộp có logo cửa hàng, mới đưa về phía Đường Khả Hinh, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu thư, đồng hồ của cô. . . . . .”

“Cám ơn!” Đường Khả Hinh lập tức cười đến híp mắt, vươn tay nhận lấy cái cái hộp màu xanh, đôi tay nắm chặt, muốn kép tới, nhưng cô dùng sức cũng không kéo qua được, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên quầy mỉm cười vô cùng thâm ý nói với mình: “Xin cô sau khi ra cửa, đừng nói cho người khác cái đồng hồ này trị giá 12.000 đồng. . . . . . Bởi vì đây là truyền thống trăm năm của cửa hiệu chúng tôi ở Anh quốc. . . . . .”

“Cô yên tâm cô yên tâm! Tôi sẽ nói 120 ngàn !” Đường Khả Hinh cười ha ha ha, cô nói xong, đột nhiên dùng sức kéo cái hộp tới trong tay!

“Aiz. . . . . .” Nhân viên thu ngân có chút tội nghiệp nhìn Đường Khả Hinh.

“Tôi thật sự mua được bạch kim, cô đừng không nở chứ.” Đường Khả Hinh lại cười híp mắt xong mới nói: “Tôi muốn xem một chút đây là truyền thống trăm năm như thế nào mà có thể rộng lượng như vậy, nhân văn như vậy . . . . . .”

Cô nhắc túi xách, sau đó híp mắt, giống bà già mang mắt kính cầm cái hộp, nhìn chữ tiếng anh phía trên, có chút gian nan đọc: “Hoàng thất Anh quốc. . . . . . . . Hoàng thất Anh quốc. . . . . . . .”

Mấy nữ nhân viên trẻ tuổi cùng nhân viên thu ngân nhìn cô!

Đường Khả Hinh lại híp mắt, nhìn chữ tiếng anh phía trên, hết sức cố gắng, còn muốn há mồm đọc: “. . . . . . . . . . . . . .”

Miệng cô đóng mở, vô cùng ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn quản lý cười nói: “Thật xin lỗi, tiếng anh của tôi không tốt. . . . . .”

“Không có việc gì, không có việc gì!” Quản lý cửa hiệu lập tức mỉm cười nói: “Cô thích là tốt rồi, quà tặng không phân biệt xuất xứ, thật lòng mới là quan trọng nhất.”

“Quản lý thật biết nói chuyện!” Đường Khả Hinh lại cười ngây ngô.

“Tiểu thư. . . . . .” Nhân viên thu ngân có chút tâm không cam lòng đưa tới một cái hộp da thật màu trắng trang nhã, đặt ở trên mặt thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy về phía Đường Khả Hinh, nói: “Tiểu thư, trong cửa hiệu chúng tôi có quy định, nếu mua vượt qua một . . . . . . . . . . . Ách. . . . . . 1000 đồng, sẽ được tặng món quà tuyệt đẹp của cửa hiệu chúng tôi “

“Trời ạ! Lại còn có loại chuyện tốt này rơi vào trên người của tôi?” Đường Khả Hinh thật sự quá thần kỳ ôm lấy cái hộp kia, nhanh chóng mở ra, lại là một cái cà vạt tơ tằm quý giá, phía trên còn có logo nhỏ của hoàng thất, cô kêu lên một tiếng nói: “Cà vạt thật đẹp, bao nhiêu tiền vậy?”


Tất cả mọi người không muốn nói cho cô biết, giá trị 10.000 đồng!

Quản lý cửa hiệu chỉ đành phải mỉm cười nói: “Quà tặng, chúng tôi luôn không làm giá, chỉ có chút tấm lòng, cũng đừng hỏi chúng tôi giá tiền nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy! Mặc dù tôi vẫn muốn biết nó bao nhiêu tiền. . . . . .” Đường Khả Hinh có không biết nhiêu vui vẻ ôm lấy cái hộp, vừa muốn đóng lại. .

“Soạt! Cà vạt này tôi thích!” Trang Hạo Nhiên mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cầm điện thoại di động, đi tới trước quầy, thấy Đường Khả Hinh ôm cái hộp cà vạt, cà vạt trong hộp thật rất đẹp mắt, anh lập tức muốn đưa tay cầm. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức thu hộp caravat vào bên hông, ngẩng đầu nhìn anh, có chút không thành thật, híp mắt cười nói: “Đây không phải là của anh! Đây là quà tặng sau khi tôi mua đồng hồ 1000 đồng! “

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn quỷ hẹp hòi nói: “Tôi lái xe đưa cô đến mua đồng hồ đeo tay, cô cũng không chịu tặng cà vạt cho tôi?”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nói: “Tôi nhận ra được nơi này, đây là đường Hoài Tân, từ khách sạn chúng ta ngồi xe buýt xe tới đây chỉ bốn đồng! Nếu như anh muốn, đưa cho tôi 4 đồng đi!”

“Cô đừng như vậy, tôi thật sự rất thích cà vạt này ” Trang Hạo Nhiên muốn vươn tay, nắm cái hộp trên eo cô!

“Anh đừng như vậy!” Đường Khả Hinh lập tức đưa cái hộp ra sau lưng, mới ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Đây là tự tôi mua, tại sao tôi phải đưa cho anh? Tôi muốn giữ lại để sau này Nhã Tuệ kết hôn đeo cho chồng cô ấy lúc hôn lễ! Cà vạt này xinh đẹp như vậy, qua mấy năm nữa cũng không gặp được!”

“Cô đưa cho tôi cái này, tôi sẽ mua một cái khác cho cô! Tôi thật rất thích cà vạt này!” Trang Hạo Nhiên lại muốn đưa tay cầm!

“Không! Tôi thích cái này!” Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy cái hộp, chạy ra ngoài cửa hiệu!

“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh đã xông ra ngoài, sau đó trực tiếp leo lên xe thể thao của mình, làm bộ nhìn gương, sờ tóc, vẻ mặt anh băng bó nhìn cô, móc thẻ vàng ra đưa cho quản lý cửa hiệu!

Quản lý cửa hiệu lập tức nhận lấy quét vào máy cà thẻ 119.000 đồng, sau đó xé ra hóa đơn đưa cho Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn số tiền phía trên, không nhịn bật cười, lắc đầu một cái.

Anh soạt soạt soạt ký tên của mình!

“Trang tiên sinh, ngài đi thong thả. . . . . .” Quản lý cửa hiệu đưa Trang Hạo Nhiên ra khỏi cửa hàng.

Mấy nhân viên trong cửa hàng đều dậm chân, không cam lòng nói: “Chuyện này thật quá mức! Cô ấy tốn có 1000 đồng, mua một chiếc đồng hồ 120.000 đồng, còn cầm đi cà vạt 10.000 đồng, tại sao có thể có loại đàn ông cam tâm tình nguyện làm loại chuyện này vậy?”

“Đúng vậy, người đàn ông kia vừa cao lớn vừa đẹp trai, cô ấy vừa lùn vừa xấu!”

“Thật lùn! Khẳng định cô ấy không tới 1m6!”

"Hắt xì!” Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xoa xoa lỗ mũi của mình, có chút ngạc nhiên lấm lét nhìn trái phải nói: “Có người mắng chiều cao của tôi!”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở chỗ tài xế ngồi, tức giận thắt chặt dây nịt an toàn, mới liếc về phía cô nói: “Có ý gì?”

“Chỉ cần tôi không có bệnh, nhảy mũi, nhất định là có người đang mắng chiều cao của tôi” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, ngó trái ngắm phải, nói.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nổ máy xe nói: “Người ta không phải đang chửi chiều cao của cô, người ta chỉ nói lời thật, nói chiều cao của cô 1m58!”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh nói: “Tại sao anh nhất định phải so đo 0.2 centimét với tôi? Anh không thể khoan dung độ lượng một chút sao? Làm sao anh nhỏ mọn như vậy? Lúc anh theo đuổi con gái, anh nhất định không nở tốn tiền!”


“Đúng đúng đúng, tôi không nở tốn tiền! ! Bởi vì cấp trên hẹp hòi, cho nên cấp dưới mới gõ cửa! Bạn gái của tôi mua cho tôi nhiều cà vạt . . . . . .”

“Đó là bởi vì bọn họ mù! Họ không biết anh mới chia tay mấy ngày trước, mấy ngày sau cũng đã muốn người ta mua cho anh cà vạt. . . . . .” Đường Khả Hinh nói to, cổ họng nhất thời không thở được, dừng lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút lo sợ.

“Thưa cô. . . . . . 12.000 đồng, đã giảm giá 90%, tổng cộng còn 1.080 đồng . . . . . .” Nhân viên thu ngân đứng ở trước máy cà thẻ, giương mắt nhìn Đường Khả Hinh.. . .

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh phát ra tiếng cười từ trong lòng, rút ra thẻ của mình, sảng khoái đưa cho nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân vừa dùng ánh mắt rất ngạc nhiên nhìn cô, vừa nhận lấy thẻ, mới vừa muốn quét vào máy cà thẻ. . . . . .

“Chờ chút. . . . . .” Đôi tay Đường Khả Hinh khẽ chống mặt bàn, cười híp mắt nhìn về phía nhân viên thu ngân, cười rất đáng yêu nói: “Nếu cũng đã giảm còn 1.080 đồng rồi, không bằng làm tròn số luôn đi, hoàn thành tâm nguyện của ông chủ tịch. . . . . .”

Nhân viên thu ngân có chút không khách khí nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

Quản lý cửa hiệu lập tức mỉm cười tiến lên nói: “Tốt, tiểu thư, còn 1.000 đồng thôi. . . . . .”

“Ha ha ha ha ha! Thật tốt quá! Quản lý, cô thật là người tốt, cô thật là mẹ ruột của tôi à” Đường Khả Hinh rất vui vẻ suy nghĩ, nhớ tới hôm nay vì người đàn ông kia, khóc ngã ở trong thang máy, hiện tại ngay cả bản thân cô cũng xem thường mình, anh cũng không khiến người ta động lòng bằng quản lý cửa hiệu này.

Nhân viên thu ngân im lặng không lên tiếng, cầm thẻ cà vào máy, sau đó đè xuống 1.000, hơi bất đắc dĩ nói: “Xin nhấn mật mã!”

Đường Khả Hinh nhanh chóng đè xuống mật mã của mình.

Nhân viên thu ngân nhàn nhạt đè xuống Enter.

Trên máy cà thẻ chạy ra một tờ giấy màu xanh, đưa cho cô ký tên!

Đường Khả Hinh vung bút kí tên của mình, lại ngẩng đầu lên cười khúc khích nhìn về phía nhân viên thu ngân!

Nhân viên thu ngân miễn cưỡng cười.

Nhân viên thu ngân lấy túi xách bỏ cái hộp nhung màu xanh vào, rồi đem một bó hoa màu xanh dương và một logo hình bươm bướm, nhẹ in ở trên cái hộp, cẩn thận đặt nó ở trên hộp có logo cửa hàng, mới đưa về phía Đường Khả Hinh, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu thư, đồng hồ của cô. . . . . .”

“Cám ơn!” Đường Khả Hinh lập tức cười đến híp mắt, vươn tay nhận lấy cái cái hộp màu xanh, đôi tay nắm chặt, muốn kép tới, nhưng cô dùng sức cũng không kéo qua được, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên quầy mỉm cười vô cùng thâm ý nói với mình: “Xin cô sau khi ra cửa, đừng nói cho người khác cái đồng hồ này trị giá 12.000 đồng. . . . . . Bởi vì đây là truyền thống trăm năm của cửa hiệu chúng tôi ở Anh quốc. . . . . .”

“Cô yên tâm cô yên tâm! Tôi sẽ nói 120 ngàn !” Đường Khả Hinh cười ha ha ha, cô nói xong, đột nhiên dùng sức kéo cái hộp tới trong tay!

“Aiz. . . . . .” Nhân viên thu ngân có chút tội nghiệp nhìn Đường Khả Hinh.

“Tôi thật sự mua được bạch kim, cô đừng không nở chứ.” Đường Khả Hinh lại cười híp mắt xong mới nói: “Tôi muốn xem một chút đây là truyền thống trăm năm như thế nào mà có thể rộng lượng như vậy, nhân văn như vậy . . . . . .”

Cô nhắc túi xách, sau đó híp mắt, giống bà già mang mắt kính cầm cái hộp, nhìn chữ tiếng anh phía trên, có chút gian nan đọc: “Hoàng thất Anh quốc. . . . . . . . Hoàng thất Anh quốc. . . . . . . .”

Mấy nữ nhân viên trẻ tuổi cùng nhân viên thu ngân nhìn cô!


Đường Khả Hinh lại híp mắt, nhìn chữ tiếng anh phía trên, hết sức cố gắng, còn muốn há mồm đọc: “. . . . . . . . . . . . . .”

Miệng cô đóng mở, vô cùng ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn quản lý cười nói: “Thật xin lỗi, tiếng anh của tôi không tốt. . . . . .”

“Không có việc gì, không có việc gì!” Quản lý cửa hiệu lập tức mỉm cười nói: “Cô thích là tốt rồi, quà tặng không phân biệt xuất xứ, thật lòng mới là quan trọng nhất.”

“Quản lý thật biết nói chuyện!” Đường Khả Hinh lại cười ngây ngô.

“Tiểu thư. . . . . .” Nhân viên thu ngân có chút tâm không cam lòng đưa tới một cái hộp da thật màu trắng trang nhã, đặt ở trên mặt thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy về phía Đường Khả Hinh, nói: “Tiểu thư, trong cửa hiệu chúng tôi có quy định, nếu mua vượt qua một . . . . . . . . . . . Ách. . . . . . 1000 đồng, sẽ được tặng món quà tuyệt đẹp của cửa hiệu chúng tôi “

“Trời ạ! Lại còn có loại chuyện tốt này rơi vào trên người của tôi?” Đường Khả Hinh thật sự quá thần kỳ ôm lấy cái hộp kia, nhanh chóng mở ra, lại là một cái cà vạt tơ tằm quý giá, phía trên còn có logo nhỏ của hoàng thất, cô kêu lên một tiếng nói: “Cà vạt thật đẹp, bao nhiêu tiền vậy?”

Tất cả mọi người không muốn nói cho cô biết, giá trị 10.000 đồng!

Quản lý cửa hiệu chỉ đành phải mỉm cười nói: “Quà tặng, chúng tôi luôn không làm giá, chỉ có chút tấm lòng, cũng đừng hỏi chúng tôi giá tiền nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy! Mặc dù tôi vẫn muốn biết nó bao nhiêu tiền. . . . . .” Đường Khả Hinh có không biết nhiêu vui vẻ ôm lấy cái hộp, vừa muốn đóng lại. .

“Soạt! Cà vạt này tôi thích!” Trang Hạo Nhiên mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cầm điện thoại di động, đi tới trước quầy, thấy Đường Khả Hinh ôm cái hộp cà vạt, cà vạt trong hộp thật rất đẹp mắt, anh lập tức muốn đưa tay cầm. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức thu hộp caravat vào bên hông, ngẩng đầu nhìn anh, có chút không thành thật, híp mắt cười nói: “Đây không phải là của anh! Đây là quà tặng sau khi tôi mua đồng hồ 1000 đồng! “

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn quỷ hẹp hòi nói: “Tôi lái xe đưa cô đến mua đồng hồ đeo tay, cô cũng không chịu tặng cà vạt cho tôi?”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nói: “Tôi nhận ra được nơi này, đây là đường Hoài Tân, từ khách sạn chúng ta ngồi xe buýt xe tới đây chỉ bốn đồng! Nếu như anh muốn, đưa cho tôi 4 đồng đi!”

“Cô đừng như vậy, tôi thật sự rất thích cà vạt này ” Trang Hạo Nhiên muốn vươn tay, nắm cái hộp trên eo cô!

“Anh đừng như vậy!” Đường Khả Hinh lập tức đưa cái hộp ra sau lưng, mới ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Đây là tự tôi mua, tại sao tôi phải đưa cho anh? Tôi muốn giữ lại để sau này Nhã Tuệ kết hôn đeo cho chồng cô ấy lúc hôn lễ! Cà vạt này xinh đẹp như vậy, qua mấy năm nữa cũng không gặp được!”

“Cô đưa cho tôi cái này, tôi sẽ mua một cái khác cho cô! Tôi thật rất thích cà vạt này!” Trang Hạo Nhiên lại muốn đưa tay cầm!

“Không! Tôi thích cái này!” Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy cái hộp, chạy ra ngoài cửa hiệu!

"Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh đã xông ra ngoài, sau đó trực tiếp leo lên xe thể thao của mình, làm bộ nhìn gương, sờ tóc, vẻ mặt anh băng bó nhìn cô, móc thẻ vàng ra đưa cho quản lý cửa hiệu!

Quản lý cửa hiệu lập tức nhận lấy quét vào máy cà thẻ 119.000 đồng, sau đó xé ra hóa đơn đưa cho Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn số tiền phía trên, không nhịn bật cười, lắc đầu một cái.

Anh soạt soạt soạt ký tên của mình!

“Trang tiên sinh, ngài đi thong thả. . . . . .” Quản lý cửa hiệu đưa Trang Hạo Nhiên ra khỏi cửa hàng.

Mấy nhân viên trong cửa hàng đều dậm chân, không cam lòng nói: “Chuyện này thật quá mức! Cô ấy tốn có 1000 đồng, mua một chiếc đồng hồ 120.000 đồng, còn cầm đi cà vạt 10.000 đồng, tại sao có thể có loại đàn ông cam tâm tình nguyện làm loại chuyện này vậy?”

“Đúng vậy, người đàn ông kia vừa cao lớn vừa đẹp trai, cô ấy vừa lùn vừa xấu!”

“Thật lùn! Khẳng định cô ấy không tới 1m6!”

“Hắt xì!” Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xoa xoa lỗ mũi của mình, có chút ngạc nhiên lấm lét nhìn trái phải nói: “Có người mắng chiều cao của tôi!”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở chỗ tài xế ngồi, tức giận thắt chặt dây nịt an toàn, mới liếc về phía cô nói: “Có ý gì?”

“Chỉ cần tôi không có bệnh, nhảy mũi, nhất định là có người đang mắng chiều cao của tôi” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, ngó trái ngắm phải, nói.


Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nổ máy xe nói: “Người ta không phải đang chửi chiều cao của cô, người ta chỉ nói lời thật, nói chiều cao của cô 1m58!”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh nói: “Tại sao anh nhất định phải so đo 0.2 centimét với tôi? Anh không thể khoan dung độ lượng một chút sao? Làm sao anh nhỏ mọn như vậy? Lúc anh theo đuổi con gái, anh nhất định không nở tốn tiền!”

“Đúng đúng đúng, tôi không nở tốn tiền! ! Bởi vì cấp trên hẹp hòi, cho nên cấp dưới mới gõ cửa! Bạn gái của tôi mua cho tôi nhiều cà vạt . . . . . .”

“Đó là bởi vì bọn họ mù! Họ không biết anh mới chia tay mấy ngày trước, mấy ngày sau cũng đã muốn người ta mua cho anh cà vạt. . . . . .” Đường Khả Hinh nói to, cổ họng nhất thời không thở được, dừng lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút lo sợ.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, vừa lái xe, vừa vươn tay nắm cằm của cô nói: “Nhìn xem cô nói chuyện rất miệng lưỡi, khẳng định trước kia cũng rất bướng bỉnh ! Nói! Trước kia có biết cãi nhau hay không?”

“Không có!” Đường Khả Hinh lập tức nói!

“Hừ! Đừng để cho tôi có cơ hội biết chuyện của cô!”

“Không cần!” Đường Khả Hinh đột nhiên cúi đầu, đem cái hộp cà vạt nhét vào trong túi!

“Sợ cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô nói.

“Khó có được vui vẻ, trước đừng chen tay vào, vừa đụng đến sẽ đau, chờ đến sau này càng đau hơn, rồi đưa tay chen vào mới có hiệu quả. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, ngây ngốc nhìn cái hộp cà vạt sang trọng.

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, mới cầm tay lái, lái vào một con đường rừng dừa thật lớn, mới nói: “Quá khứ thật sự có đau như vậy không?”

Đường Khả Hinh đón gió biển mát mẻ, ngẩng đầu nhìn bờ biển xa xa, có mấy nhân viên tình nguyện mặc quần áo màu đỏ, nhặt rác trên bãi biển, cô đột nhiên nhớ tới mẹ đi theo bố dượng về quê, dường như hôm nay trở lại, cô đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Dừng xe. . . . . .”

“Làm gì?”

“Tôi muốn đi một chỗ trước. . . . . .” Đường Khả Hinh nói.

“Tôi đưa cô đi.”

“Không cần!”

“Tôi đưa cô đi!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đạp mạnh chân ga.

Trời xanh xanh, tầng mây càng lúc càng dầy, một trận gió thổi qua, mưa phùn đã trút xuống.

Chiếc Audi Pikes Peak dừng ở trước một bức tượng tại quảng trường, mui xe từ từ đóng lại.

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ là im lặng xách theo túi xách đi xuống xe, sau đó đi dọc theo con đường quen thuộc đi tới quảng trường, đúng lúc trời mưa, mỗi lần gặp mẹ đều có mưa phùn, cô vừa đi về phía trước, hai mắt vừa mờ mịt, theo bản năng đi tới giữa quảng trường, quả thật nhìn thấy một người phụ nữ hình dáng gầy gò, bên hông còng xuống, mặc áo đồng phục quét đường phố màu đỏ, quần màu đen, mang giày vải rách nát, kéo búi tóc xốc xếch, tay cầm một cây chổi dài, thừa dịp mưa rơi chưa lớn, nhanh chóng quét rác đi, sẽ rất vui mừng nhặt được chai coca, chai nước suối bỏ vào một trong túi nhựa trong suốt, lại đem rác còn lại đổ vào trong sọt. . . . .

Đường Khả Hinh cắn chặt răng nhìn cảnh tượng này, nắm chặt dây túi xách trong tay, thở mạnh một hơi, mới chậm rãi di chuyển bước chân đi tới bên mẹ, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ. . . . . .”

Lý Tú Lan đột nhiên xoay người, kích động nhìn con gái.

Đường Khả Hinh có chút đau lòng giật mình, hơn nửa năm không nhìn thấy mẹ, trên mặt lại thêm nếp nhăn, tóc mai kéo ra vài sợi cuốn tại hai bên khuôn mặt, bộ dáng vẫn yếu đuối, để cho bà càng lộ ra vẻ già nua cô độc. . . . . .

Mưa phùn lại rơi xuống, tung bay giữa hai mẹ con im lặng nhìn nhau.

Đường Khả Hinh sâu thở một cái, cố nén nước mắt rơi xuống, hít hít mũi đỏ, nhanh chóng mở túi xách, từ bên trong lấy ra 10 ngàn đồng mới vừa lấy khi đi qua ngân hàng, cuốn thành một cục tròn, dùng dây thun buộc kỹ, nắm bàn mẹ già nua đầy vết chai sạn, nhét tiền vào tay trong của mẹ, giọng nói có chút vội vã nói: “Đây là tiền lương gần đây con mới tìm công việc, mẹ cầm đi. Đừng nói cho người kia, mình len lén cất giấu, mua chút đồ ăn ngon, mùa thu sắp tới, mua một vài bộ quần áo ấm, sau này con sẽ thường xuyên đưa tiền mẹ. Chờ công việc của con ổn định, mẹ cũng đừng làm việc nữa, con sẽ đưa tiền mẹ, mẹ mang về cho ông ấy là được rồi. Tự chăm sóc tốt mình! Con đi đây”.

Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức xoay người, cố nhịn nước mắt trào ra!

“Khả Hinh. . . . . .” Lý Tú Lan có chút đau lòng đột nhiên kêu con gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận