Biệt thự trên đỉnh núi, ở dưới cơn mưa phùn, ánh đèn chiếu sáng mờ ảo.
Cửa phòng tắm lầu hai nhẹ nhàng mở ra, Tưởng Thiên Lỗi T-shirt màu trắng tay ngắn, quần tây màu đen, cầm khăn lông lau nhẹ tóc ướt đẫm đi ra. . . . . .
Dưới lầu truyền đến từng trận mùi thơm.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, nắm khăn lông, ném sang trên ghế dựa một bên, ra khỏi phòng, dọc theo cầu thang xoắn ốc màu trắng, từng bước từng bước đi xuống, dần dần nhìn thấy Khả Hinh đã thay T-shirt màu trắng có mũ đội đầu, váy ngắn màu đen, mang theo khăn quàng cổ màu hồng, đưa lưng về phía mình, trong phòng bếp lộ thiên, cầm cái muỗng, đang nếm thử mùi vị gì. . . . . . Anh lặng lẽ đứng bên cạnh cầu thang, nhìn thân thể nho nhỏ của Khả Hinh hoạt động, mỗi một phút mỗi một giây, cũng ngọt ngào như vậy. . . . . . Không nhịn được cười, cất bước đi tới phòng bếp.
Đường Khả Hinh nhìn canh thịt bò trong nồi đất nhỏ, đang nóng sôi lên sùn sục, đậu mầm cũng cuốn ở một bên, bay ra mùi thơm ngòn ngọt, cô khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Vẫn là nấu cơm ở nhà mình, thoải mái hơn.”
“Thật sao?”
Sau lưng một giọng nói truyền đến.
Cô mới vừa muốn quay đầu, lại phát hiện sau lưng ấm áp, đã bị người dịu dàng ôm vào trong lòng, cô khẽ mỉm cười, xoay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã tắm xong, tóc hơi ướt át, rũ nhẹ xuống, hai mắt lạnh lùng thường ngày xẹt qua một chút dịu dàng, sống mũi cao thẳng, kiên nghị, môi mỏng hấp dẫn khẽ nhếch, cười thật nhẹ nhõm và vui vẻ. . . . . . Trong lòng không khỏi ấm áp bởi vì anh rất vui sướng.
Đường Khả Hinh bật cười, nói: “Tắm xong rồi sao? Không lau khô tóc đi.”
Tưởng Thiên Lỗi từ phía sau lưng ôm chặt cô, cúi xuống, ở cổ cô nhẹ nhàng hôn, mút mùi thơm của cô sau khi tắm, cảm tính nói: “Vội vã xuống gặp em, sợ em lại chơi trò duyên phận với anh, không thấy.”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, tiếp tục cầm muỗng, múc nhẹ một chút canh nóng, nếm thử một miếng, mới hài lòng nói: “Mùi vị vừa vặn.”
Cô tắt lửa trước, sau đó mới cầm muỗng lên, múc nhẹ một phần nhỏ thịt bò, thả vào bên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn động tác nho nhỏ của cô cũng mê người như vậy, nở nụ cười.
“Có thể. . . . . . Nếm thử một chút.” Đường Khả Hinh đột nhiên cầm muỗng, xoay người, đưa tới bên môi Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, mới cúi đầu ăn miếng thịt bò, nhất thời cảm giác chất thịt mềm, mùi thơm nồng tràn, mùi thơm mầm đậu hết sức ngon miệng, trên mặt anh lộ ra tán thưởng, nhìn cô cười nói: “Ăn ngon. . . . . .”
"Thật? Lúc nảy đến đây em linh cảm, học làm thử, bình thường Tổng Giám đốc luôn nói với em, thức ăn là một loại ngôn ngữ không tiếng động, truyền tải tốt đẹp hơn. . . . . .” Cô sững sờ ở tại chỗ, lập tức quay đầu, thật cẩn thận nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Quả nhiên Tưởng Thiên Lỗi không vui nhìn Đường Khả Hinh.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, ngây ngốc nở nụ cười, lại vội vàng xoay người, rắc vừng lên “Bào ngư xào”. . . . . .
Bên hông bị người mạnh mẽ nắm lấy. Cô ngẩng mặt lên, thật khổ sở nói: “Em sai rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh, cúi xuống, cường thế nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh thích cái gì cũng có thể lấy được, mà anh thích, không ai dám giành, anh làm việc, cũng rất ít đưa ra quyết sách sai lầm, nhưng năm nay anh làm một việc sai lầm lớn nhất.”
Đường Khả Hinh sững sờ, quay đầu, nhìn anh, ngây ngốc hỏi: “Cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, có chút cứng rắn và không vui, thậm chí cảm thấy không hả giận nói: “Chính là đưa em đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, anh vừa nghĩ tới, liền có chút tức giận !”
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, đứng tại chỗ.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn không lên tiếng, rất buồn bực ôm vai, tựa vào tủ bếp bên cạnh.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn anh, nhịn cười nói: “Anh nói như vậy, bên cạnh của anh có vô số thư ký, có vô số mỹ nữ, còn có một. . . . . . người vợ chưa cưới chưa thu xếp, cùng một người yêu, không phải em muốn nhảy lầu sao?”
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn cô. Đường Khả Hinh cầm đũa lên, gắp một miếng bào ngư, trộn hạt mè, đưa đến bên miệng của anh, nói: “Ăn đi.”
“Tại sao cuối cùng anh không có cách nào với em vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Bởi vì em yêu anh!” Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời. Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cười, cười có chút bất đắc dĩ, có chút vui vẻ.
“Này!” Đường Khả Hinh đem bào ngư đưa tới bên miệng của anh. Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa cúi đầu ăn bào ngư, rất thơm, lại ngọt ngào mỉm cười.
Đường Khả Hinh thấy anh nở nụ cười, ngay lập tức thở phào một hơi, xoay người, đem các món ăn gồm cả thịt bò hương cay, cùng đưa lên bàn ăn. . . . . . Nói: “Tới đây! Nhất định đói bụng rồi, cũng tám giờ, ăn xong, em phải về nhà rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Đừng về, ở lại với anh, căn biệt thự này là biệt thự riêng của anh, cho dù là ai cũng sẽ không tới được.”
Đường Khả Hinh bới một chén cơm trắng, đặt mặt Tưởng Thiên Lỗi, mới cười nói: “Không trở về, ngủ ở chỗ này à?”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức, từ phía sau ôm chặt cô, bá đạo nói: “Ừm! Ngủ ở chỗ này! Em ngủ với anh! Tối nay anh ôm em ngủ, hả?”
Anh nói xong, đôi tay khẽ buộc chặt, ngửi mùi thơm thân thể cô, tối nay cho dù như thế nào cũng không cho phép cô về nhà.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn trong tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra mạnh mẽ và cố chấp, đột nhiên mỉm cười, nói: “Anh nhất định muốn ôm em ngủ chung sao?”
Tưởng Thiên Lỗi không hiểu nhìn cô.
“Anh xác định, con đường tình yêu của anh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô.
“Em . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi thật lòng nói: “Em biết rõ, có một số việc, anh còn chưa có làm xong, cho anh một chút thời gian, nếu như tối nay anh thật sự ngủ chung với em, anh cũng không có đường quay lại.”
“Anh không có ý định quay lại.” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nói.
“Tin em đi. . . . . . một lần, dọn dẹp sạch sẽ tình yêu của anh xong rồi, chúng ta lại tới nói chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh cười xoay người.
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt cô, hờn dỗi nói: “Rõ ràng em không muốn ngủ chung với anh!. . . . . .”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, lại ấn anh ngồi xuống, sau đó đưa chén cơm và đôi đũa cho anh, nói: “Nhanh ăn đi. Nếu như anh thích, sau này mỗi ngày em tới nấu cơm cho anh ăn. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cầm chén cơm, không cam lòng, không tình nguyện.
Đường Khả Hinh nhìn anh, không lên tiếng, chỉ gắp một phần nhỏ thịt bò, đưa tới trên môi anh, nói: “Ăn đi.”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng không lên tiếng, không để ý tới cô, tự mình gắp thức ăn ăn. Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn anh, cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục cầm đũa lên, mình cũng ăn cơm.
Không khí có chút không tốt.
Nhưng hai người thật đói bụng, thật im lặng ăn cơm, gắp thức ăn, thỉnh thoảng Khả Hinh gắp một miếng thịt bò đưa tới, Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn gắp đi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, liền khẽ mỉm cười, không có lên tiếng, gắp thêm một miếng đưa đến trong chén anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại, nhìn Đường Khả Hinh khéo léo động lòng người, lại hiền lành, thông minh, dáng vẻ mềm mại, anh đột nhiên thỏa hiệp nhìn cô nói: “Được rồi, anh chịu thua. Anh lùi bước!”
“Hả?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, ngây ngốc hỏi: “Cái gì?”
“Tối nay anh không động vào em, chúng ta ngủ cùng nhau. . . . . . Anh ôm em ngủ. . . . . . Cũng chỉ là ôm em ngủ. . . . . . Em đừng trở về. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại giữ lại cô.
“Không được!” Đường Khả Hinh trực tiếp từ chối, cười nói: “Hôm nay em còn có bài tập, Vitas tiên sinh rất khó.”
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một chút, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Vitas?”
“Ừm. Em muốn học tập thật tốt với ông ấy, ông ấy là một thầy giáo rất tốt, mặc dù có lúc ông ấy nói chuyện em nghe không hiểu, nhưng em tin, mỗi người đều có lĩnh ngộ của mình, cho nên em quyết định phải học hết sách của ông ấy đưa ra, còn có kinh nghiệm hầu rượu của ông ấy . . . . . .” Đường Khả Hinh ăn cơm no rất nhanh, cũng biết Tưởng Thiên Lỗi ăn no, liền nhanh chóng dọn dẹp chén đũa, mang đi rửa chén.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ngồi tại chỗ, nhìn về phía trước, nghĩ tới một chút nữa cô phải trở về, khó tránh khỏi chán nản.
Đường Khả Hinh vừa mới vừa nhắc tới Vitas, vừa nhanh chóng dọn dẹp chén đũa, cắt trái cây cho Tưởng Thiên Lỗi, đặt ở phòng khách, mới cởi bỏ tạp dề, mặc xong áo khoác ngoài Tưởng Thiên Lỗi mới vừa mua cho cô, nói: “Em không có thời gian, đi về trước nha, anh ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta liên lạc. . . . . .”
Cô nói xong, thật sự có chút gấp gáp nhắc túi xách, đi ra phòng khách, kéo tay cầm cửa, đột nhiên cửa kính bị khóa lại, chợt xoay người lại, Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở trước mặt của mình, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, cô sửng sốt. . . . . .
“Đừng đi. . . . . . bây giờ anh đã bắt đầu nhớ em. . . . . . Tối nay ở lại với anh, anh muốn em. . . . . . Anh rất muốn em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đôi tay đã bưng mặt của cô, hôn mạnh trên môi của cô.
"Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh thở nhẹ một tiếng, túi xách trong tay, nhẹ rớt xuống, nhưng vẫn theo bản năng nắm cánh tay của anh, muốn anh buông tay ra, lại bị anh mạnh mẽ ôm chặt mình, đầu lưỡi bị anh mạnh mẽ quấn lấy, cô thở nhẹ một hơi, hơi thở phập phồng, đôi tay không tự chủ muốn đẩy anh ra. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, lập tức bế cô lên, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa đi thẳng tới ghế sa lon màu trắng, đè cô ở trên ghế sa lon, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của cô xuống, ôm thân thể gầy nhỏ của cô, thật dịu dàng triền miên. . . . . .
“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh ngồi dậy, gọi nhỏ anh.
Tưởng Thiên Lỗi lại thở hổn hển, hôn mặt của cô, khẽ cắn vành tai của cô, ngậm nhẹ cằm của cô, tay xoa nắm giữa hai chân của cô, liều mạng mút thân thể cô, rất khát vọng và muốn có. . . . . .
Khi anh vuốt ve, cuối cùng Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại.
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy Đường Khả Hinh thỏa hiệp, trong bụng mừng như điên, lập tức ôm chặt thân thể của cô, hôn nhẹ cô bả vai thơm mát lộ ra ngoài, tay đã xông vào ở trong T-shirt cô, xoa nắn bộ ngực sữa của cô, khi chạm tới nơi co dãn này, anh thâm trầm thở dài một hơi, còn muốn tiếp tục gạt áo lót nho nhỏ của cô. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Đường Khả Hinh hơi mất hồn nhìn về phía điện thoại di động màu đen trên bàn trà nhỏ, sáng lên ánh sáng màu xanh dương, đang muốn nhắc nhở anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đang nóng bỏng hôn môi mềm của cô, nắm lên điện thoại di động, điên cuồng ném tới đầu kia phòng bếp, vang một tiếng “Bốp”.
“A!” Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được nữa, kéo dây khóa áo T-shirt của cô xuống, lại cúi đầu hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô. . . . . .
Một điện thoại khác trên bàn trà nhỏ vang lên.
Đường Khả Hinh đang mềm nhũn, vô thức đưa tay, lấy điện thoại di động, nhận máy, thở nhẹ một cái, đáp: “Alô. . . . . .”
“Xin chào, tôi là người giúp việc của Thị Trưởng phu nhân, không biết cô có đang ở chung một chỗ với Tưởng tiên Sinh hay không, mời tiên Sinh nghe điện thoại, tôi có việc gấp cần nói! Cầu xin cô, phu nhân của chúng tôi đã không chịu nổi!” Người giúp việc khóc.
Đại não của Đường Khả Hinh ầm một tiếng, cầm điện thoại di động, không còn hơi sức nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...