Đường Khả Hinh một mình nặng nề lặng lẽ đi trở về phòng thư kí, nghĩ tới lúc đi khỏi Trang Hạo Nhiên nói câu: Trên thế giới này, xung quanh của chúng ta không có ai, trái đất vẫn quay như thường. Trong lòng hơi căng thẳng, cô có chút áy náy ngồi tại chỗ, có chút yếu mềm không còn hơi sức mở tài liệu ra. . . . . .
Tiêu Đồng ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, có chút mất mát, nở nụ cười.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký Ti Lan nhìn về phía Khả Hinh, cười nói: “Khả Hinh? Laurence tiên sinh tìm cô ở lầu một.”
Đường Khả Hinh nghe xong, biết là chuyện hầu rượu, ngay lập tức đứng lên, nói: “Tốt! Tôi lập tức đến ngay!”
“Cố lên!” Ti Lan nói xong, liền cười đi trở về chỗ ngồi.
Đường Khả Hinh đóng sách lại, chỉnh sửa đồng phục một chút, ngay lập tức đi ra ngoài.
“Lão đại của chúng ta, đối với Khả Hinh thật rất tốt.” Có một thư ký nhìn về phía bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh biến mất ở cửa, mới có chút hâm mộ cười nói.
Ti Lan mở tài liệu ra, mỉm cười nói: “Cô hâm mộ cũng không được, cô có thiên phú rượu đỏ sao? Cô có thể một người một ngựa giải quyết Ủy viên Trương và Thủ tướng sao? Con bé này là thật rất chịu khó, ngay cả tôi có lúc cũng không thể không bội phục dũng khí của cô ấy, lão đại giao cho cô ấy tất cả công việc, cô đều có thể yên lặng hoàn thành thật tốt, giống như không cần ngủ, không cần nghỉ ngơi, không cần ăn cơm.”
Lúc này Nhã Ny mới cầm bút lông chim màu hồng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, tò mò hỏi: “Tiêu Đồng? Lão đại của chúng ta không phải ngồi máy bay tư nhân, trở về Anh quốc sao?”
“Ừ.” Tiêu Đồng lại mở tài liệu ra, chuẩn bị làm việc.
“Vậy làm sao mua hai cái rương?” Cô cười hỏi tiếp: “Anh luôn đi xa nhất, cũng chỉ có một túi hành lý.”
Tiêu Đồng nghe lời này, không biết làm sao trả lời.
“Cô không biết à?” Ti Lan nhìn Nhã Ny cười nói: “Đó là chuẩn bị cho Khả Hinh, tôi hôm nay đi ra ngoài, chính là nhanh chóng làm thị thực cho Khả Hinh, lúc trước đã làm vẫn chưa xong.”
“Lão đại muốn cùng Khả Hinh trở về Anh quốc?” Nhã Ny lập tức kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này. . . . . .” Tiêu Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Chuyện này đã qua, hành trình của Khả Hinh đã hủy bỏ, lão đại tiếp tục trở về Anh quốc, nhưng tôi không hy vọng mọi người nhắc ở trước mặt của Khả Hinh, bọn họ có lý do, được không?”
Mọi người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười xoay người, tiếp tục công việc.
Tiêu Đồng nhìn tất cả đồng nghiệp, rất nghe lời, liền khẽ mỉm cười, tiếp tục công việc.
Đại sảnh Hoàn Á, bởi vì đồng nghiệp đi làm, chỉ có vài người khách Trung Quốc đang nhanh chóng đi lên về phía trước.
Đường Khả Hinh đi ra thang máy, cất bước nhanh thêm một chút, mới vừa muốn đi về phía trước, vẫn không tự chủ bị bóng lưng một người đàn ông phương tây hấp dẫn, nhìn sang, người đàn ông tuổi chừng 50, người mặc tây trang màu đen của chuyên gia hầu rượu đẳng cấp cao nhất, đang đưa lưng về phía mình, ngẩng đầu lên nhìn đài phun nước, giống như bức tượng, giống như sẽ không động. . . . . .
Ông ấy tới tìm mình.
Khả Hinh dừng bước chân, nhìn bóng lưng kia, liền có loại cảm giác này.
Quả nhiên.
Người đàn ông trước mặt, trong chớp mắt, xoay người lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt sáng ngời có hồn, phát ra ánh sáng mãnh liệt, trên khuôn mặt uy nghiêm không lộ ra hiền hòa và thân thiện.
Trái tim của Đường Khả Hinh không nhịn được run lên, dừng bước chân nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nhất thời không nói ra lời.
Ông ta nhìn về phía Đường Khả Hinh, cô gái nhỏ nhắn dừng ở trong hành lang, không chút nào thu hút sự chú ý, trạng thái tinh thần giống như sợ hãi, không trang điểm, một cơn gió lất phất thổi đến, tóc ngắn lướt nhẹ, thậm chí thấy nơi khóe miệng có vết sẹo màu hồng, hai mắt thâm thúy của công khẽ nheo một cái, lại dùng giọng nói hết sức không vui, chậm rãi gọi: “Đường Khả Hinh?”
Âm thanh này phát ra một luồng lạnh lẽo, xuyên vào trái tim của người ta
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấp nháy, bước nhanh đi về phía người đàn ông kia, rất cung kính gật đầu, đáp: “Vâng, tôi là Khả Hinh. Xin chào, tôi mới vừa nhận được thông báo của Laurence tiên sinh, gọi tôi xuống cùng đi hầu rượu. . . . . .”
Người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nhìn về phía cô, im lặng không lên tiếng.
Lúc này, rốt cuộc có một cô gái Trung Quốc vẻ mặt dịu dàng từ bên trong vườn hoa đi vào, người mặc đồng phục Hoàn Cầu màu bạc, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Thư ký Đường, chào cô, tôi là Hứa Linh thuộc bộ phận rượu của Hoàn Cầu, vị này là Vitas tiên sinh, là giám khảo cuộc so tài của chúng ta lần này, cũng là giáo sư trường học Bordeaux Red nổi tiếng, hôm nay ông ấy đích thân dẫn cô đi hầu rượu.”
Đường Khả Hinh nhất thời khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông.
Vitas nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy lại bắn ra một chút ánh sáng không vui, dùng giọng nói hết sức cứng rắn, lại nhanh chóng khẳng định, nói: “Cô! ! Không xứng làm một chuyên gia hầu rượu! Bài học hôm nay, hủy bỏ!”
“À?” Đường Khả Hinh lập tức, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông, có chút hoảng sợ nói: “Tại sao?”
“Không có lý do gì!” Trong chớp mắt Vitas xoay người, sải bước đi vào vườn hoa.
Đường Khả Hinh kinh hãi, lập tức thật căng thẳng đuổi theo Vitas, ông ngẩng đầu, bước chân nhanh chóng đi về phía trước, cũng chạy về phía trước, đi tới trước mặt của ông, gấp gáp hỏi: “Xin ngài chờ một chút.”
Vitas dừng bước lại, nhìn cô, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì.
“Tại sao? Tại sao ngài cảm thấy tôi không xứng làm một chuyên gia hầu rượu?” Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn ông, hỏi: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi làm không đủ tốt ở điểm nào? Xin ngài chỉ điểm một chút. . . . . .”
Vitas nhìn thái độ của Đường Khả Hinh, liền ngửa mặt nhìn cô, hỏi: “Nói cho tôi biết, Ở trong mắt cô, vườn nho Bordeaux như thế nào?”
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, hồi tưởng các kiến thức học được từ trên sách vở, cùng hình ảnh xem ở trên sách giáo khoa, ngay lập tức thật căng thẳng nhìn ông nói: “Là . . . . . vào mùa hè cây nho xanh biên biếc, kiểu ruộng bậc thang, hoặc kiểu từng nhánh đường nhỏ, nối thẳng về phương xa, lộ ra sức sống mạnh mẽ, vào mùa đông, tuyết rơi đầy trời, tất cả cây nho sẽ trổi dậy mạnh mẽ để bảo vệ rễ cây, mùa thu. . . . . . Xuân. . . . . . Mùa xuân. . . . . .”
Lúc cô nói chuyện, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng không có từ ngữ để nói tiếp. . . . . .
Vitas lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Không nói ra?”
Đường Khả Hinh không có chủ ý, ngẩng đầu lên nhìn ông, đỏ mặt nói: “Tôi . . . . . Tôi bởi vì chưa từng đi vườn nho, cho nên. . . . . .”
Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cho nên, cô hiểu bất quá cũng chỉ là một đống rác rưởi người khác ném ra ngoài cửa lớn.”
Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, có cảm giác rất thất bại nhìn ông.
“Một cô gái 23 tuổi như cô, dựa vào cái gì mà tranh vị trí với chuyên gia hầu rượu Pháp 60 tuổi trở lên?” Ông lạnh lùng nói xong, cũng đã sải bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nghĩ đến câu nói mới vừa rồi của ông: cô hiểu, cũng chỉ là một đống rác rưởi người khác ném ở ngoài cửa lớn. . . . . . Hai tròng mắt của cô mãnh liệt chớp lóe, đột nhiên mặt lộ vẻ tức giận bất bình, bước nhanh đuổi kịp Vitas, lập tức đi tới trước người của ông, ngẩng đầu lên nhìn ông, cắn chặt răng nói: “Tại sao ngài nói như vậy?”
Vitas cúi xuống, im lặng nhìn cô.
Hứa Linh cùng đi phía sau, nghe Đường Khả Hinh hỏi câu nói này, cô lập tức thật căng thẳng nhắc nhở nói: “Thư ký Đường, không thể nói chuyện vô lễ!”
Đường Khả Hinh lại buồn bực một hơi, ngẩng đầu lên, cũng nghiêm túc nhìn ông, nói: “Tất cả kiến thức tôi đã học trước đây đều rất chăm chỉ, không phải là rác rưởi tôi nhặt ở trên đường! ! Cho dù là người dạy tôi, hay sách dạy tôi, bọn họ cũng rất chân thành và nghiêm túc, tôi cũng rất chân thành và nghiêm túc! Tại sao nói tôi học được là những thứ rác rưởi người khác ném ở ngoài cửa lớn ?”
Hứa Linh có chút căng thẳng nhìn về phía Vitas.
Vitas nghe Đường Khả Hinh nói vậy, hai mắt lại hiện lên một chút không sao cả.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của ông, lại căng thẳng gấp gáp nói: “Mỗi người đều có ý kiến và suy nghĩ của riêng mình, tôi không thể nói ra ý kiến và suy nghĩ của mình sao?”
Vitas trầm ngâm trong chốc lát, mới nhàn nhạt nhìn cô nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô hiểu được được kiến thức do người ta dạy và sách vỡ dạy cho cô sao?”
“Tôi . . . . .” Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không biết nói sao.
“Ngay cả kiến thức cơ bản nhất cô cũng không có học được!” Vitas nói xong, người đã bước đi.
“Rốt cuộc kiến thức cơ bản nhất là cái gì?” Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía Vitas, kêu to: “Tôi muốn biết!”
Vitas nhưng không có để ý tới cô nữa, chỉ bước đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh còn muốn theo đuổi, Hứa Linh lại cầm cổ tay của cô.
Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn cô, nói: “Tôi muốn biết, nguyên nhân ông ấy từ chối tôi là cái gì? lý do hôm nay ông ấy tới tìm tôi là cái gì? Tôi đều muốn biết!”
Hứa Linh nghiêm túc nhìn cô, nói: “Hôm nay ông ấy phụ trách tới chỉ dẫn cho cô, không phải đã nói rồi sao?”
“Nhưng ông ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh thở gấp gáp, nhìn cô nói: “Nhưng ông ấy gần như không biết tôi, tại sao lại đột nhiên đưa ra kết luận như vậy?”
Hứa Linh mỉm cười nói: “Ông ấy không biết, một người phải đi dạy một học trò không biết, học trò của ông ấy trải rộng toàn thế giới, khác với Laurence tiên sinh, Laurence tiên sinh vẫn phục vụ ở trong ngành khách sạn, nhưng ông ấy gần như dốc hết kiến thức cả đời, giảng giải cho học trò của ông ấy, học trò của ông ấy, không chỉ là chuyên gia hầu rượu, hoặc thợ nấu rượu, còn có phòng ăn nổi tiếng, thậm chí là ông trùm của tất cả khách sạn Âu châu, châu Mỹ, Á Châu, ông ấy cũng sẽ tự mình chỉ dạy. Bởi vì đêm qua Laurence tiên sinh và ông ấy bình phẩm rượu thì có đề cập đến cô, thỉnh cầu ông ấy ra mặt đích thân chỉ điểm cho cô, hôm nay ông ấy mới tới. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn cô, đột nhiên sững sờ, nói: “Nhưng. . . . . . Tại sao ông ấy tới, lại không để ý tới tôi?”
Hứa Linh cũng có chút không hiểu nhìn cô, cười nói: “Tôi cũng không rõ, ông ấy là người có chút cổ quái, lời nói, việc làm đều khác với mọi người, nhưng ông ấy cũng giống như Laurence tiên sinh, nhìn thấu chỗ sâu nhất của linh hồn rượu đỏ.”
“Sâu nhất linh hồn?” Đường Khả Hinh nghĩ đến mấy chữ này, đột nhiên có chút gấp gáp nghĩ: “Chẳng lẽ tôi không có sao?”
“Trước tiên cô bình tĩnh, đừng căng thẳng. . . . . .” Hứa Linh cười nói: “Mặc dù ông ấy cứ đi như vậy, nhưng ngày mai, cô có thể tự mình đi tìm ông ấy.”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Linh, hỏi: “Ngày mai? Tôi còn có thể đi tìm ông ấy sao? Không phải ông ấy đã hủy bỏ tôi sao?”
Hứa Linh nhìn bộ dáng khéo léo đáng yêu của Khả Hinh, liền mỉm cười nhắc nhở cô: “Ở trong mắt cô, trường học rượu đỏ là như thế nào?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại không trả lời được, chỉ ngây ngốc nhìn Hứa Linh.
Hứa Linh nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: “Có thể ở trong mắt cô, thầy giáo nói thế nào, học sinh nghe thế ấy chứ?”
Đường Khả Hinh nhìn cô.
Hứa Linh nhìn Khả Hinh rất dễ thương, hiền lành, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm bả vai cô, mới chân thành nói: “Thử dùng cách của mình, mở ra cách học của cô, đi tìm ông ấy, xem có phát hiện mới hay không?”
“Ông ấy đuổi tôi ra ngoài thì làm thế nào?” Đường Khả Hinh có chút lo sợ.
Hứa Linh không nhịn được cười, nói: “Nếu như cô không đi làm như vậy, có thể tương lai, cô sẽ thật buồn bực, bởi vì đây là một lỗ hỏng khổng lồ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...