Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức trợn tròn mắt, ngày hôm qua anh mới đồng ý, mãi mãi cũng sẽ không đi khỏi mình, nhưng cô nhìn thấy tấm vé máy bay, nhất thời cái ót ầm một tiếng, nổ tung.

“Chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười dọn dẹp tài liệu trước mặt, sau đó rất tự nhiên đem vé máy bay thả vào một bên.

“Vé máy bay này. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, đột nhiên hơi cẩn thận cẩn thận hỏi: “Trên đó viết. . . . . . Có phải Luân Đôn hay không?”

“Ừm!” Trang Hạo Nhiên gật đầu, mở tài liệu trước mặt ra, sau đó đè xuống điện thoại nội bộ, căn dặn Tiêu Đồng, nói: “Cho tôi một ly cà phê Blue Mountain.”

“Vâng!” Tiêu Đồng lên tiếng trả lời, liền cúp điện thoại.

Đường Khả Hinh vẫn nói không ra lời nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên liếc mắt xem tài liệu hôm nay, mới lại ngẩng lên đầu nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Rốt cuộc làm sao vậy? Vẻ mặt. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh hời hợt, giống như không có chuyện gì xảy ra, hai mắt cô đột nhiên đỏ lên, nhìn anh cười nói: “Không có gì, tôi nhìn chữ tiếng anh phía trên, tôi đột nhiên phát hiện, mấy ngày trước lúc tôi lên lớp học anh văn, ở trên lớp có xem qua chuyện cười.”

"Cái gì?” Trang Hạo Nhiên cũng rất hứng thú muốn biết, mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngửa mặt suy nghĩ một chút, liền cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Nền giáo dục Trung quốc chúng ta, không phải học đối đáp sao?”

“Ừ” Trang Hạo Nhiên gật đầu, sau đó tựa vào trên ghế da, ôm vai, rất có hứng thú mỉm cười nhìn cô!

“Sau đó. . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại một lát, mới nhìn anh cười nói: “Sau đó có một người Trung Quốc đi đến Anh quốc, không ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, bị xe đụng, nằm thoi thóp ở trên đất, sau đó cảnh sát nước Anh chạy đến trước mặt của anh ta, rất lo lắng hỏi anh: How ​are- you? Anh đoán người Trung quốc kia nói thế nào?”


Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô, không lên tiếng.

Đôi tay Đường Khả Hinh chống nhẹ bàn làm việc, nghiêng người tới trước, nhìn người đàn ông đẹp trai, cười nói: “Anh ta nói . . . . . .it’s ​all right! thank-​you! Sau đó cảnh sát kia vừa nghe, lập tức xoay người đi khỏi! Ha ha ha ha ha!”

Cô ngây ngốc cười thật vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên từ từ thu lại nụ cười, nhìn cô.

“Ôi chao! Thật buồn cười quá, cười đến chảy nước mắt rồi !” Đường Khả Hinh lập tức lau nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, nói: “Ngày hôm đó lúc tôi xem thật sự cười đến đau bụng, Nhã Tuệ còn mắng tôi thần kinh!”

“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên miễn cưỡng mỉm cười, hỏi: “Gần đây học anh văn, thuận lợi không?”

“Thuận lợi! vì tôi sợ có một ngày, tôi đi ra nước ngoài, bị xe đụng, người ta hỏi tôi how are you, tôi trả lời it’s all right! Vậy tôi không phải rất oan sao, tôi rõ ràng là bị thương rất nặng!” Cô nói xong, đột nhiên không muốn nói chuyện nữa, lập tức xoay người muốn rời khỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng cô đột nhiên đi khỏi, nhanh chóng đứng lên, lúc cô muốn kéo ra cửa phòng làm việc thì nắm nhẹ bả vai của cô, nắm chặt tay cô kéo cửa ra. . . . . .

Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng chảy xuống.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua một chút vội vàng, cúi xuống, nhìn mặt cô, nước mắt trong suốt rơi xuống, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có phải ngày hôm qua uống rượu, hôm nay không vui hay không?”

“Hôm nay tôi rõ ràng rất vui vẻ! Còn kể chuyện cười cho anh !” Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói xong, lau khô nước mắt.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nắm nhẹ bả vai của cô, xoay người của cô, nhìn nước mắt cô từng viên lăn xuống, đột nhiên mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nói: “Mấy ngày nay tôi cũng bảo Tiêu Đồng chuẩn bị khăn tay cho tôi, bất cứ lúc nào cũng mang ở trên người, bởi vì bất cứ lúc nào cô cũng sẽ khóc khó hiểu, cô nói tôi làm sao với cô đây?”


Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, ngón cái xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hồng hồng của cô, nói: “Lần này tôi trở về Anh quốc có một chút chuyện, nhưng chỉ đi ba ngày sẽ trở về, vốn muốn mang theo cô đi cùng, nhưng bởi vì ngoại ngữ của cô thật sự không tốt, cho nên đi sang bên kia, chỉ sợ cô không biết làm thế nào đi lại, mới không có gọi cô đi. Cô khóc cái gì ? Lại không phải đi không trở lại.”

Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh, còn một giọt nước mắt rơi xuống, có chút lúng túng nói: “Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Đi. . . . . . Đi mấy ngày?”

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Ba ngày ! Bà cô ơi! Tôi đi ba ngày cô khóc thành ra như vậy rồi, tương lai tôi làm sao dám lấy vợ, kết hôn, sanh con!”

“Anh biết tôi không phải ý này” Đường Khả Hinh đột nhiên lại muốn khóc.

“Tôi biết rõ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại khẽ vuốt tóc rũ xuống bên má trái cô, thật rất ưa thích nhìn bộ dáng cô ôn như và xinh đẹp như vậy, thật dịu dàng cúi xuống, hôn nhẹ trán cô nói: “Lúc cô đơn sợ nhất người đối tốt với mình, bởi vì cô sẽ có một cảm giác lệ thuộc kì lạ, có một số người sẽ hiểu lầm loại cảm giác lệ thuộc này, nhưng tôi hiểu. . . . . .”

Lời nói này có chút thương cảm.

Đường Khả Hinh không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, đôi tay khẽ vuốt hông của cô, mới thở dài một cái, nói: “Sau này, chúng ta không thể nhích tới gần như vậy. . . . . . Hôm nay coi như là lần cuối cùng. . . . . .”

Đường Khả Hinh ở anh trong ngực, ngẩng đầu lên, nhìn anh nghẹn ngào hỏi: “Có ý gì?”

Trang Hạo Nhiên không nói, hai mắt lóe lên nụ cười dịu dàng, nói: “Bởi vì cuối cùng cô cũng phải giống như Quản lý Trần, đi về phía cầu hoa, đi về phía trước mặt một người khác hứa cả cuộc đời bêb anh ấy, mà chúng tôi đến gần, sẽ dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm, tôi không muốn cô bị người ta hiểu lầm, tôi muốn tranh đoạt đối tượng với anh ấy, không phải cô . . . . .”


Đường Khả Hinh vẫn không hiểu nhìn anh, hỏi: “Anh nói cái gì ?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ ôm nhẹ Đường Khả Hinh, khẽ hôn tóc cô, mới mỉm cười nói: “Không có gì. . . . . .”

“Bao giờ anh đi?” Đường Khả Hinh chỉ quan tâm chuyện này, lập tức nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng cảm tính nói: “Ngày mai. . . . . .”

“Nhanh như vậy?” Đường Khả Hinh lại căng thẳng hỏi: “Mấy giờ bay?”

“Bảy giờ tối. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Ở trên bầu trời nhìn thấy trăng sáng không?” Đường Khả Hinh hỏi tiếp.

“Ừm! Thấy được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười.

"Anh thấy trăng sáng ở Anh quốc giống như tôi thấy ở chỗ này không?” Đường Khả Hinh có chút hưng phấn hỏi.

“Ừ, giống nhau. Nhưng cơ hội tôi thấy trăng sáng ở Anh quốc không lớn lắm . . . . .” Trang Hạo Nhiên gật đầu.

“Tại sao?” Đường Khả Hinh rất kì lạ hỏi.

“Bởi vì thời tiết nơi đó rất kém, không phải mưa phùn mờ mịt thì là thời tiết lạnh lẽo, lúc này ở Anh quốc, đoán chừng sắp có tuyết rơi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn con bé này, cảm thấy hứng thú, liền vươn tay khẽ vuốt ve cô tóc ngắn, cười nói.

“Trời ạ! Vậy nhất định thật là đẹp! Từ nhỏ đến lớn, tôi thích trời mưa, tôi muốn đi thành phố có tuyết rơi, sống cả đời! Vậy. . . . . . Nghe nói ở Anh quốc, hoa hồng là quốc hoa có đúng không?” Đường Khả Hinh lại hỏi vấn đề thứ hai.

“Ừ.” Trang Hạo Nhiên gật đầu, xoay người, đi trở về trên ghế sa lon, bưng chén cháo cô mới vừa chưa ăn xong, uống một hớp, lại cầm đôi đũa, gắp sủi cảo ăn, vẫn nhai hết sức tao nhã.


“Tại sao?” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới bên cạnh anh, hỏi.

"Bởi vì hoa hồng là giọt máu của chúa Jesus trong truyền thuyết bị đóng đinh ở trên thập tự giá, nhỏ xuống tạo thành, cho nên bọn họ tín ngưỡng hoa hồng làm quốc hoa, ở Luân Đôn còn có một cái tên gọi khác là Hoa thành, ban công mỗi nhà hay trên bệ cửa sổ, cũng sẽ có đủ loại hoa hồng, hoặc các loại hoa tươi khác.” Trang Hạo Nhiên thật sự cảm thấy chén cháo này uống rất ngon, liền cầm chén, đi tới trước mặt của Khả Hinh, múc một muỗng đưa tới bên miệng của cô.

Khả Hinh lập tức uống, lại hết sức kích động và say mê hỏi: “Nghe nói ở nước Anh có quầy bán báo, không cần có người trông coi, chỉ để lon đựng tiền ở chỗ đó, có người đi qua ném tiền đi vào, liền lấy tờ báo đi?”

Trang Hạo Nhiên nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc, lại nhịn không được bật cười, nhìn cô nói: “Bây giờ cô ở quốc nội, để một đống báo ở tại cửa ra vào, nhìn xem còn có ai muốn hay không? Đưa cho người ta, người ta cũng không lượm. . . . . . Đừng mê tín như vậy, mỗi quốc gia đều có đạo đức và truyền thống tốt đẹp của nó, Trung quốc chúng ta cũng là một quốc gia rất truyền thống.”

“Tôi biết rõ! ! Tôi chỉ tò mò thôi!” Đường Khả Hinh đột nhiên hưng phấn nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, rất tao nhã, im lặng uống cháo, cô cảm thấy vui vẻ cười nói: “Tối nay tôi thu dọn hành lý cho anh!”

“Không cần thu dọn, Anh quốc mới là nhà của tôi” Trang Hạo Nhiên cười nói: “Nơi đó tôi có toàn bộ gia sản, nơi này cũng chỉ là một cái phòng mà thôi, tôi ở nơi này, còn phải trừ tiền lương.”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thu lại, nhìn anh, có chút căng thẳng nói: “Vậy anh đi rồi, có thể. . . . . . Không trở lại hay không?”

"Không biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Vậy anh. . . . . .”

“Chúng ta đừng tán gẫu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngăn cô nói tiếp vấn đề này, cười nói: “Đừng tán gẫu khi nào đi, lúc nào thì trở lại, được không?”

“Tốt!” Đường Khả Hinh lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, cười cười, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Anh thật sự không cần thu dọn hành lý? Một chút cũng không cần sao! ? Ngay cả lông khăn cũng không cần? Ở trên máy bay, nếu anh bị muốn tiếp viên hàng không quyến rũ anh, tạt rượu đỏ trên người của anh, cố ý lau cho anh thì làm thế nào?”

Trang Hạo Nhiên dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn cô, muốn nói cho cô biết, mình ngồi máy bay tư nhân, nhưng khi nhìn vẻ mặt hào hứng của cô, chỉ đành phải nói: “Tối hôm nay, giúp tôi thu dọn hành lý, càng nhiều càng tốt. . . . . . Bởi vì cô ấy có thể tạt một cái, sẽ tạt ướt vài bộ!”

“Tốt! Tôi thu dọn cho anh nhiều một chút, thuận tiện đem theo áo mưa, nếu anh nhìn thấy cô có mưu đồ gì, lập tức mặc áo mưa vào. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh cười ha ha đứng lên, một mình đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bộ dáng cô rất ngây ngô, đột nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lại nghĩ đến chuyến đi Anh quốc, anh hơi thu hồi vẻ mặt, thở dài một hơi. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui