Phủ Thủ tướng.
Bên trong phòng khách rộng lớn cổ kính, tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc này bốn bề thanh tĩnh, chỉ thấy tường gỗ đỏ khảm bầu trời bao la rộng lớn, phản chiếu ánh sáng màu vàng nhạt cao quý, từ giữa đỉnh, rũ xuống một chiếc đèn lồng hình vuông bằng gỗ Lê kiểu Trung Quốc, ánh đèn bên trong nhẹ nhàng chiếu sáng, vải lưới bốn phía hiện ra bươm bướm màu vàng trông rất sống động, giống như đang vỗ cánh bay múa.
Chính diện phòng khách là bức tranh trời mây thật to khảm vào trên tường gỗ tử đàn, là bậc thầy điêu khắc trong nước tự mình dùng đá cẩm thạch thượng đẳng điêu khắc thành, kết hợp với màu sắc tươi sáng của bức tranh, nhìn xa xa, giống như mây bay qua bầu trời, phía dưới là LCD màu đen đang phát tin tức trong nước, bên trái là một tấm bình phong hoa mẫu đơn hình tròn khổng lồ, từ phía trên đỉnh kéo tới mặt sàn, bên phải là một bức tranh, phía trên là bài thơ, phía dưới chính là hình ảnh núi non mây mù, ngay chính giữa là ghế dựa gỗ đỏ sáng bóng mùi sơn, một bụi hoa thủy tiên nở rộ ở bên trong bồn sứ xanh.
Một lư hương Cửu Đỉnh đang lượn lờ làn khói mỏng mùi đàn hương. . . . . .
Điện thoại tiếp tục vang.
Có một cô gái mặc đồng phục màu đen, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, chải búi tóc thanh nhã, từ trong hành lang gỗ đỏ nhanh chóng đi ra, đi qua từng bức màn lụa màu vàng, đi tới phòng khách, bên cạnh điện thoại nhà, nhanh chóng cầm điện thoại lên, cẩn thận lên tiếng trả lời: “Xin chào, phủ Thủ tướng nghe.”
Đối phương nói một hồi.
Cô lập tức mỉm cười đáp nhẹ: “Thị Trưởng, mời ngài chờ một chút, tôi lập chuyển lời cho ngài. . . . . .”
Cô nói xong, liền nhấn phím chờ nghe, cúp điện thoại, bước nhanh qua phòng khách, sau đó đi qua chính sảnh, chính sảnh càng lộ ra vẻ rộng lớn, sang trọng, cổ điển, bốn bề đều là thủy tinh trong suốt, treo bức màn lụa màu vàng thẳng đứng, bức tranh thủy trúc xanh biếc hoặc có lẽ là tranh đình các lưu thủy đang lay động ngoài cửa sổ, cô vòng qua ghế sa lon gỗ đỏ, đi lên cầu thang xoắn ốc bên trái, lại chuyển trái, đi qua một hành lang gỗ, đi về phía cuối, đi tới trước hai cánh cửa, nhẹ nhàng gõ một cái. . . . . . .
"Vào đi. . . . . .” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Có người nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Quản gia Tịnh Kỳ cẩn thận đẩy hai cánh cửa gỗ ra, đạp sàn gỗ màu xám tro ấm áp, nhìn thấy thư phòng gần trăm mét vuông, bên trái là một gác xếp nhỏ, để rất nhiều sách tầng tầng lớp lớp, lò đàn hương cũng nhẹ nhàng lượn quanh làn khói trắng, cô đi qua gác xếp nhỏ, đi qua ghế sa lon gỗ vàng khảm màu trắng sữa, bước lên năm bậc thang, thấy Thủ tướng mặc thường phục, đang ngồi ở trên ghế thái sư, tay trái nâng nhẹ quyển sách, trầm ngâm nhìn, ngoài cửa sổ gió nhẹ bay vào, ngoài cửa sổ hoa thược dược ở trong dòng suối nhỏ, tươi tắn nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
“Thủ tướng. . . . . . điện thoại của Thị Trưởng. . . . . .” Tịnh Kỳ mỉm cười cung kính nói.
Thủ tướng để sách xuống, nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút, mới nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi.”
"Vâng!” Tịnh Kỳ hơi cúi người, lui ra ngoài.
Thủ tướng suy nghĩ một chút, mới cầm điện thoại trên bàn, nhấn thông điện thoại nội bộ, ừm một tiếng, quả nhiên là điện thoại của Vĩ Nghiệp, liền mỉm cười hỏi: “Vĩ Nghiệp, cậu có chuyện gì?”
Ở điện thoại đầu kia, Tần Vĩ Nghiệp hết sức cung kính nhưng cũng vội vàng nói ra nhu cầu của mình với Thủ tướng.
Thủ tướng nghe xong, cũng hết sức coi trọng gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ nói chuyện với Thụy Kỳ một chút. Thay tôi hỏi thăm Như Mạt, để cho cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe người, tất cả phải nhìn về phía trước, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Ở đầu bên kia, Tần Vĩ Nghiệp cám ơn.
Thủ tướng nắm điện thoại, suy nghĩ một chút, mới đặt xuống tới.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Đi vào. . . . . .” Thủ tướng đã đứng lên.
Quả nhiên là lão quản gia An Di, người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, mỉm cười đi tới nói: “Thủ tướng, đã đến giờ ăn điểm tâm. . . . . .”
“Ừ. Gọi cậu chủ chưa?” Thủ tướng đi xuống bậc thang, nhàn nhạt hỏi.
“Đã phái người giúp việc gọi rồi.” An Di nói.
Thủ tướng không lên tiếng nữa, liền im lặng đi ra ngoài.
Lúc này, trong ngôi nhà lớn cổ kính sang trọng và yên tĩnh, nghe chủ nhân nói muốn dùng điểm tâm, lập tức có rất nhiều người giúp việc mặc đồng phục khác nhau đi ra, đi về phía phòng chủ nhân của mình, nghênh Tô Linh đã mặc váy dài bó sát người màu vàng nhạt, áo sơ mi không tay, cùng tới Tô Vân Tường và Chu Anh, mỗi người bọn họ đi về phía phòng ăn bên trái phòng khách, mới vừa muốn ngồi xuống ghế dựa cao, cũng đã thấy Thủ tướng cùng An Di đi tới, Tô Linh hết vui vẻ kêu nhỏ: “Thủ tướng vĩ đại!”
“Nghịch ngợm!” Thủ tướng mỉm cười đi tới, Tịnh Kỳ lập tức kéo nhẹ ghế dựa cao ở vị trí đầu của bàn ăn dài, mời Thủ tướng ngồi xuống, người giúp việc lập tức tiến lên, bưng khay màu bạc, để xuống khăn lông nóng, khăn lông khô, cả nhà im lặng lau chùi. . . . . .
"Thụy Kỳ đâu?” Thủ tướng ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai và con dâu, cùng cháu gái.
“Không phải cậu ấy tới rồi sao?” Tô Linh vừa nói, vừa nhìn về phía đầu kia, nở nụ cười.
Một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi sọc đen, quần dài thường màu nâu sậm, thắt lưng đeo dây lưng màu nâu thanh lịch nhãn hiệu Hoàng thất Anh quốc, phong thái tự nhiên lười biếng mỉm cười đi tới, nói với mọi người: “Chào ông nội, chào ba mẹ, chào chị. . . . . .”
Chu Anh lập tức trừng mắt về phía con trai, nói: “Mẹ nói, cả nhà chỉ có con dám để cho ông nội chờ đợi. Lúc nào cũng chờ ông nội ngồi xuống, mới đi xuống lầu, thật không có lễ phép.”
Tô Thụy Kỳ chậm rãi mỉm cười, xin lỗi ông nội nói: “Ông nội, xin lỗi, cháu tới chậm.”
“Ngồi đi. . . . . .” Thủ tướng mỉm cười nói.
“Vâng.” Tô Thụy Kỳ ngồi xuống, nhận lấy khăn lông nóng Tịnh Kỳ tự mình đưa tới, lau tay, lại dùng khăn lông khô lau, cầm chén sứ Thanh Hoa bày trên bàn, hớp nhẹ một ngụm nước chanh, nhổ ra ngoài, mới nhìn về phía chị, mỉm cười hỏi: “Tại sao nhìn em như vậy.”
“Em trai chị rất đẹp trai!” Tô Linh không nhịn được bật cười.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Chị không cần luôn nói như vậy, có một lần, anh rể nghe chị nói như vậy, cũng đã ăn giấm.”
“Anh ấy ghen?” Tô Linh bật cười nói: “Anh ấy có em rể như thế này, anh ấy nên cảm thấy vinh hạnh.”
“Con thương yêu em trai, cũng không nên làm cho các cô gái ở bên cạnh nó chạy mất.” Chu Anh mỉm cười nói: “Từ xưa đến nay, con dâu sợ nhất mẹ chồng và chị, em chồng.”
“Ôi chao. . . . . .” Tô Linh vừa để người giúp việc chuẩn bị bữa điểm tâm chay cho mình, vừa cười nói: “Chị chồng con đây rất tự biết mình, tương lai cũng không trông cậy vào em trai sẽ ở chung với chúng ta, nếu như cậu ấy tìm được người yêu rồi, chúng ta đuổi cậu ấy ra ngoài, tránh khỏi cậu ấy lôi thôi.
_Con nói mà không nghĩ. . . . . .” Tô Vân Tường cười nói: “Khi còn bé, quấn mẹ sinh em trai cho con, quấn hai năm mới có, nhưng vừa ra đời, con lại không muốn nữa, nói chúng tôi thiên vị, chúng tôi còn lo lắng thật sự là thiên vị, từ trước đến giờ thương con nhiều hơn thương em trai!”
Người cả cùng nhau nở nụ cười.
Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn được cười, nhận lấy sữa tươi, cùng miếng sanwiches 3 lớp và chén cháo bào ngư, nói tiếng cám ơn.
“Thụy Kỳ. . . . . . Ông nội có việc muốn trao đổi với cháu một chút. . . . . .” Thủ tướng không dùng cơm trước, nhìn về phía cháu trai mỉm cười nói.
“Hả?” Tô Thụy Kỳ vừa uống sữa tươi, vừa nhìn về phía ông nội, mỉm cười nói: “Chuyện lớn của Quốc gia sao?”
Mọi người lại cùng nhau cười.
“Chuyện lớn của Quốc gia trông cậy vào cháu thì phiền toái.” Thủ tướng nhìn về phía cháu trai cười nói: “Mới vừa rồi Vĩ Nghiệp gọi điện thoại cho ông, nói trái tim vợ của cậu ấy lại xuất hiện tình huống bài xích. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ lắng nghe, liền im lặng để ly xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía ông nội.
Mọi người cũng có chút nặng nề nhìn về phía Thủ tướng.
Thủ tướng khẽ thở dài nói: “Lúc ấy Vĩ Nghiệp muốn đến với Như Mạt, ông cũng có lo lắng, đứa bé này mảnh mai yếu đuối, người có suy nghĩ cũng đơn giản, nhất định phúc mỏng, không ngờ, lo lắng của ông, quả nhiên ứng nghiệm, đáng tiếc chính là Như Mạt thật sự là một cô gái tốt, tâm địa hiền lành, thường xuyên tham gia tổ chức từ thiện, lúc rỗi rãnh còn có thể một mình đến cô nhi viện chăm sóc trẻ nhỏ, ở trong thành phố của chúng ta, ấn tượng đều hết sức hết sức tốt, nhắc tới Thị Trưởng phu nhân, dân chúng đều có thể một lòng khen ngợi, hôm nay xảy ra tình huống này, Vĩ Nghiệp cùng người nhà đều vô cùng nóng lòng, đều cực lực tìm kiếm trái tim thích hợp, muốn làm cấy ghép tim cho cô ấy một lần, mà việc cấy ghép tim, nghe nói phẫu thuật khó khăn có thể khó hơn so với trước kia. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía ông nội, im lặng gật đầu.
“Nhưng bác sĩ trưởng của Như Mạt, bởi vì tuổi tác đã cao, sợ rằng không làm được cuộc phẫu thuật lớn như vậy, nên nghĩ đến cháu đã từng là bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng, muốn cho cháu phụ trách bệnh tình của cô ấy, ý kiến của cháu thấy thế nào ?” Thủ tướng nhìn về phía cháu trai hỏi.
Người cả nhà cũng im lặng nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ nghe xong, im lặng suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ông nội, cũng chậm rãi cười nói: “Thị Trưởng Tần là học trò đắc ý của ông nội, vợ của anh ấy xảy ra chuyện này, cháu nên giúp đỡ mới phải, nhưng cháu đã không cầm dao nhiều năm, hơn nữa phẫu thuật ghép tim, có rất nhiều rủi ro, bây giờ đối với chuyện phẫu thuật, cháu tạm thời không có lòng tin, phải biết rằng việc cấy ghép tim lần thứ hai sẽ khó khăn nhiều hơn lần đầu, ngay cả khâu lại mạch máu cũng đã tràn đầy nguy cơ, ngẫm lại kỹ năng cầm dao giải phẩu không chỉ một ngày, đâu có thể nói cầm lên là có thể cầm lên, không phải đơn giản như vậy, tìm cháu thật sự là mạo hiểm, cháu cũng không muốn mạo hiểm như vậy, hay là mời Thị Trưởng Tần tìm thêm bác sĩ khoa tim mạch khác đi, hiện tại nhân tài như rạ, sẽ có rất nhiều người chấp nhận ra sức vì Thị Trưởng, thật sự xin lỗi.”
Thủ tướng nghe xong, im lặng một lúc.
Tô Linh cũng gật đầu, đồng ý lời của em trai nói: “Em trai nói cũng đúng, cậu ấy đã không cầm dao nhiều năm, mặc dù trước kia cậu ấy rất ưu tú, thế nhưng kỹ thuật hạng nhất vẫn không thường xuyên mài giũa, dễ dàng gặp chuyện không may hơn, nếu như em trai không giúp được cô Tần, nh không phải à chúng ta nợ một nhân tình lớn sao? Cũng sẽ làm cho giới y học bàn tán. Nếu lui vạn bước, tương lai em trai lại muốn trở về bác sĩ ngoại khoa, đây chính là một dao rất quan trọng.”
Thủ tướng bất đắc dĩ thở dài.
“Ông nội. . . . . . Thật xin lỗi.” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía ông nội, xin lỗi cười nói.
“Điều này cũng khó trách, chúng ta hồi đáp cho cậu ấy thôi. Dù sao cháu cũng không cầm dao nhiều năm, chúng ta không tính là từ chối.” Thủ tướng cảm thán nói.
Tòa nhà Tổng Giám đốc Hoàn Cầu.
Đường Khả Hinh vừa muốn cầm tài liệu Tiêu Đồng giao cho mình, đưa vào cho Trang Hạo Nhiên ký, lại thấy Đông Anh lo lắng đi tới, gõ cửa chính phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên.
"Vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức trả lời.
Đông Anh lập tức đi vào, cũng không kịp đóng cửa, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ nói: “Mới vừa nhận được điện thoại của người nhà họ Tần gọi tới, nói đã có tin tức trong phủ Thủ tướng.”
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi lập tức căng thẳng nhìn về phía cô, hỏi: “Như thế nào?”
Đông Anh khổ sở nói: “Trong điện thoại nói, lần này cậu chủ Tô từ chối phẫu thuật và theo dõi bệnh tình của Như Mạt tiểu thư.”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, hai mắt xoay chuyển, khổ sở ngồi tại chỗ.
Trang Hạo Nhiên khổ sở ngồi ở trên ghế sa lon, thất vọng thở dài.
Đường Khả Hinh đứng ở phía sau, nghe lời này, hai mắt chợt lóe lên nghi ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...