Nhạc Văn Hi đem theo bạn học đi xem bất ngờ của Diêm Học Ấn, Phương Lê và Hứa Dương cũng tò tò ham vui đi theo.
Rẽ trái rẽ phải đi hết cái hành lang dài, cuối cùng cũng đến trước một căn phòng cửa đóng kín, nhưng có hai người giúp việc đang đứng vừa thấy Diêm Học Ấn bọn họ liền kéo cửa ra
Bên trong chính là phòng tập vũ đạo, chính là so với phòng ban mãy còn bự hơn, một bên tường ốp kính , đèn chùm ohais trên sáng choang, khung cảnh quả thật xinh đẹp xịn xò.
" Cái này...!Tặng em sao?" Bộ dáng run run che miệng bất ngợ, nhìn đến giả trân của Nhạc Văn Hi khiến Hứa Dương chỉ muốn phun ra câu đạ mấu.
" Đúng vậy.
Đây là quà mà nãi nãi cùng ta và đại ca, nhị ca tặng cho em, chuẩn bị cũng khá lâu rồi định cho em bất ngờ.
Em thích không?"
“Thích.” Nhạc Văn Hi trong mắt lập loè lệ quang, một bộ cảm động đến nói không ra lời,kỳ thật y đã sớm biết, bằng không sẽ không mời nhiều người đến đây, y phải cho mọi người biết.
Nhạc Văn Hi y ở Diêm gia được coi trọng đến nhường nào.
Có nãi nãi cùng ca ca yêu thương, sẽ không vì có thêm Phương Lê mà địa vị của y ở Diêm gia thay đổi được.
“anh cùng nãi nãi còn có đại ca nhị ca, đều hy vọng em có thể vui vui vẻ vẻ, ở cái này trong nhà, em vĩnh viễn là người chúng ta yêu thương nhất, dù có chuyện gì cũng sẽ không bảo giờ thấy đổi." Diêm Học Ấn ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhạc Văn Hi nói.
“Cảm ơn các anh...” Nhạc Văn Hi ôm chặt lấy Diêm Học Ấn, chảy nước mắt nói.
Mặt khác học sinh đứng ở một bên, yên lặng nhìn bọn họ hai người diễn tình anh em, mà xác định ở Diêm gia quả thật Nhạc Văn Hi được yêu thương như cục vàng.
Diêm Học Ấn vỗ vỗ vai Nhạc Văn Hi, sau đó tách ra, xoa đầu y mà nói.
" Em lớn rồi còn khóc cái gì, để bạn bè thấy còn giấu mặt đi đâu được của.
Nhanh đi rửa mặt rồi cũng tập luyện đi, anh có dặn đầu bếp chuần bị cơm chiều cho mọi người rồi đó."
Nhạc Văn Hi gật gật đầu nói dạ, sau đó xoáyang mọi người làm bọi mặt ngượng ngùng nói
" Xin lỗi làm mọi người thấy vẻ mặt khóc lóc xấu xí của tớ rồi."
Chính là ai nghe xong cũng chỉ nói không sao, sau đó liền vây quanh y mà buông lời nịnh nọt, bợ đít.
“ nãi nãi cũng các ca ca của cậu thương cậu ghê, ước gì mình cũng được như vậy dù một phần nhỏ."
" Tớ cũng vậy, nhưng mà ca tớ ngày nào cũng cùng tớ cãi nhau."
“Đúng vậy, ngươi cũng quá hạnh phúc, có nhiều người như vậy đối với ngươi hảo.”
“ người nhà cậu thật tốt”
Phương Lê nghĩ thầm, gì vậy má? Tự nhiên tặng cái phòng vậy thôi sao? Ngứa héng hay gì vậy chời....
" Thiệt nà cảm động, nhìn mà tao nhịn không nổi xốn đến rớt nước mắt lun lày...!Mà túm lại chừnh nào mới được luyện tập vậy mấy má."
Hứa Dương mặt vô biểu tình mà đâm ngang cái màn bợ đít.
Chính là bây giờ mọi người liền xoay lại nhìn Hứa Dương nhưng sau đó lại chuyển sang nhìn Phương Lê, một nửa chủ nhân chân chính ở Diêm gia.
" Phương Lê cậu cũng có phòng tập vũ đạo đúng không?"
" Nói nhảm gì vậy má, sao cậu ấy lại không có được."
" Vậy cậu dẫn tụi tớ đi tham quan được không tớ tò mò quá à."
“Đúng vậy Phương Lê, cậu đưa tớ đi chung với.”
Hứa Dương đối Phương Lê liền nói: “Không bằng mày cũng đưa mọi người đi thăm quan một vòng xem sao, chủ nhà mà không giới thiệu gì hết vậy?"
Hứa Dương cố tính nói rõ cái câu chủ nhà, quả thật sắc mặt Nhạc Văn Hi liền vặn vẹo.
Phương Lê cũng gật đầu nói được sau đó dắt mọi người đi.
Nhạc Văn Hi nghĩ thầm, tuy rằng y không biết phòng vũ đạo của Phương Lê tròn méo ra sao? Nhưng y không quan tâm, vì mục đích hôm nay của y là nuốn mọi người thấy được y ở Diêm gia được yêu thương và coi trọng thế nào.
Phương Lê đưa bọn họ qua một khu vườn, khi đến đây Nhạc Văn Hi cảm thấy không thoải mái vô cùng.
Vì đây là lần đầu tiên y bước chân vào, dù y đã đến Diêm gia nhiều năm.
Vì đây là phạm vì cấm của Diêm Mặc Nghiêu nên không ai dám bước vào, cả Nhạc lão phu nhân cũng vậy.
Vậy mà Phương Lê lại có thể vào đây.
Phương Lê đưa bọn họ đến một hành lang dài, đến trước một cánh cửa lớn , phải dùng khoá vân tay cửa mới tự dộng mở ra.
Cửa vừa mở thì.
" Nè cái này là 4d sao nhìn thật quá vậy?"
Mọi người đều không nhịn mà tròn xòe mắt, thấy cái gì cũng ư ư a a như mới lên xì phố.
Hết săm soi bên này rồi lại mân mê bên kia.
Quả thật khung cảnh đẹp không từ nào diễn tả, có thể so sánh với thế ngoại đào viên.
Phương Lê đi qua đi cầm lấy điều khiển từ xa ấn một chút, mặt tường bên kia liền chậm rãi mở ra.
“Bên kia là phòng nghỉ, mọi người qua đi ngồi xem đi.” Phương Lê nói.
Bọn học sinh lại hướng phòng nghỉ đi đến.
" Phòng nghỉ mà lớn ghê nơi.
Cái này phải là thính phòng mới đúng."
" Thiết kế quá đẹp.
Tao cũng muốn làm một cái phiên bản nhỏ nhau vậy,!"
" Nếu nhỏ có khi không có cảm giác vậy đâu.
Do nơi này rộng rãi nên mới thấy thoải mái."
“ đây là quà tân hôn của Diêm đổng dành cho Phương Lê.
Không chỉ cái phòng này mà thư phòng, phòng ngủ nhà ăn, phòng giải trí chỉ có Phương Lê là người duy nhất được sử dụng."
" Vậy Diêm đổng cũng không được vào sao?"
" Phải có sự đồng ý của Phương Lê thì Diêm đổng mới có thể vào."
" Thiệt sao? Thiệt không nhìn ra nha, bề ngoài Diêm đổng khô khan lạnh lùng vậy mà rất biết cách chăm sóc nha."
" Mặc kệ là trước hay sau cưới, không gian cá nhân luôn quan trọng nhất.
Nhà của tờ tùy lớn, như ở chung rất nhiều người, nào là cô dì chú bác, rồi cả đống anh chị em họ, làm gì cũng bị soi bị nói, vậy mà muốn chuyển ra sống riêng bố mẹ lại không cho mới tức chứ."
Dương Tinh bên này nhỏ giọng nhìn Nhạc Văn Hi mà hỏi.
" Sao tớ đến Diêm gia nhiều lần mà không nghe cậu nói trong Diêm gia có chỗ như thế này?"
Nhạc Văn Hi không có trả lời gã, vì y cũng chưa bao giờ được đặt chân đến đây.
Tuy trong lòng luôn nói không để ý, nhưng bàn tay đã vô thức nắm chặt lại.
Phòng nghỉ bỗng vang lên âm thanh nhắc nhở, Phương Lê liền cầm điều khiển mà bấm nút làm bức tường từ từ mở ra, sau đó cậu nhanh chóng bước vào trong thư phòng.
Quả thật Diêm Mặc Nghiêu đã đáp ứng Phương Lê là khi đến nơi hắn sẽ gọi, đi chỗ nào cũng gọi cho cạu một cuộc để thông báo.
Diêm Mặc Nghiêu vừa họp xong nên ngồi tại phìng mà video call cho Phương Lê.
" Công việc hôm này xong rồi sao anh?"
" Mới kết thúc cuộc họp, hôm nay em thế nào rồi?"
" Hôm nay, mấy bạn trong trường đến nhà, giờ tụi em đang tập luyện."
" Ngày nghỉ thì cứ nghỉ ngơi.
Đừng cố tập luyện như vậy."
" Em biết, anh cũng phải nghỉ ngơi giữ sức biết không?"
“ ừm...!Phải biết ăn cơm đúng giờ, không được ăn một chút cho có lệ.
Anh không ở trong nước nên không được chạy loạn, cũng không được dạt nhà."
" Biết rồi, biết rồi....!Anh mau nghỉ ngơi đi em đi luyện tập đây." Phương Lê nghe Diêm Mặc Nghiêu dặn dò không khác gì con trai, không khỏi ngượng ngùng, vội vàng hối hắn nghỉ ngơi
" Anh mấy ngày nữa sẽ về nên không cần lo cho anh."
Diêm Mặc Nghiêu vẫn chưa yên tâm, hết dặn đi rồi dặn lại, hắn biết vợ nhỏ nhà hắn không phải kẻ dựa hơi làm loạn, nhưng chưa chắc những kẻ khác cũng vậy, thật sự hắn chỉ muốn bỏ Phương Lê vào vali mà kéo đi luôn, như vậy hắn không cần lúc nào cũng nơm nớp không yên, mỗi ngày đều phải gọi đến 5, 6 cuộc điện thoại....
" Em biết, em biết mà~~"
" Không được nhão."
Phương Lê bĩu môi, còn nhóm bạn học đứng bên ngoài nhưng do cửa không đóng nên họ cũng nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai vợ chồng Diêm đổng Phương Lê họ không bất ngờ, nhưng Diêm đổng lại khiến họ há hốc mồm không tin được.
Có vài người không nhịn được mà nhìn qua Nhạc Văn Hi, trong lòng thầm nghĩ dù Nhạc Văn Hi được mấy ca ca với Nhạc lão phu nhân thương thì sao? Ai không biết cái nhà này Diêm đổng làm chủ, chỉ cần Diêm đổng thương ai dám có thái độ khác.
Nhạc Văn Hi cũng nhận ra vài ánh mắt đang nhìn y, cũng hiểu được họ đang nghĩ gì.
Y chỉ không nghĩ tới Diêm Mặc Nghiêu lại có thể cho Phương Lê một nơi như thế này.
Cái phòng tập của y số với chỗ này không khác gì con kiến so với con trâu.
Nhạc Văn Hi tức giận đến cắn răng, y càng quyết tâm phải thực hiện kế hoạch thật sớm, vì khi này nghe được vài ngày nữa Diêm Mặc Nghiêu sẽ trở về, nếu y không nhanh chóng, có khi sẽ không thực hiện được.
Hai người kết thúc video call Phương Lê đi ra ngoài dùng điều khiển từ xa đem tường thư phòng đóng lại.
Sau đó hướng mọi người mà nói.
" Chúng ta tập luyện thôi lại trễ."
Mọi người cũng gật đầu, sau đó đi ra phìng tập mà bắt đầu tập luyện cùng nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...