Phương Lê như chạy nạn mà vội vàng chạy ra khỏi phòng, cậu bị Diêm Mặc Nghiêu đè hôn còn sờ soạng đến cả người đều đỏ như tôm luộc, hơi thở cũng nặng, quả thật thì chỉ thiếu chút nữa trong phòng diễn ra đông cung sống rồi.
Nếu không phải cậu quá chuyên nghiệp mà nghĩ đến việc ảnh hưởng quay phim, cậu đã thuận theo Diêm Mặc Nghiêu, lăn vài vòng xếp vài tư thế.
Lên xe, nhân viên trang điểm liền dậm lại cho Phương Lê, cậu cảm thấy mấy vì chỗ quay phim với khách sạn cũng không quá gần, nếu không bộ dáng cậu bị người khác thấy chắc cậu nhảy ra biển mất.
Tới phim trường, Phương Lê liền hấp dẫn hết tầm mắt của mọi người, Cố Tu hôm nay không có cảnh quay nhưng vẫn xuất hiện, y cố tình đến để xem cảnh cuối của Phương Lê.
Lúc chính thức quay, Diêm đổng cũng hạ giá thân chinh, nhưng hắn đến trong thầm lặng không để người khác chú ý, chỉ mang theo bảo tiêu và trợ lí đứng một bên quan sát.
Lúc trước đã quay không ít cảnh đánh nhau, Phương Lê đều làm thật tốt, hiện tại chỉ là độg tác vũ đạo, nên Phương Lê biểu diễn đến mượt mà.
Cảnh quay thực hiện vô cùng thuận lợi, đạo diễn còn quay vài góc độ khác nhau, nhìn góc nào ông thấu cũng hài lòng, quả thật vũ đạo của Phương Lê khiến người khác cảm thấy thán phục.
" Eo này thật là tuyệt, sao cậu ta có thể làm được như vậy cơ chứ, không có xương à?"
" Quá đẹp rồi, tôi trong giới này thấy trai xinh gái đẹp không ít, nhưng đây là lần đâu tiên thấy một nam sinh có thể đẹp đến như vậy,...."
" Tôi nghe nói cậu ta có bối cảnh rất lớn, vừa có bối cảnh lại vừa có kĩ thuật diễn, vào cái giới này ai chơi lại cậu ta chứ."
" Đúng vậy, không chỉ đẹp mà còn có khí chất lẫn mị lực, quả là khiến người khác quỳ rạp mà."
Quay từ góc xa tới góc gần rồi lại đặc tả khuôn mặt, trọng điểm là ánh mắt.
Cố Tu đứng sau màn hình, chuẩn bị chỉ dẫn Phương Lê.
Cậu nhìn máy quay, ánh mắt toát ra vẻ dụ hoặc, Cố Tu nhìn đến say mê, tim nhảy muốn bung ra khỏi lồng ngực.
Nếu lúc trước y chỉ thưởng thức Phương Lê thì hiện tại y chính là động tâm, động tâm vì nam sinh xinh đẹp kia.
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê đang nhảy trên đài cao mà cảm thấy may mắn vì cậu không muốn vào giới giải trí, không phải hắn không muốn cậu nổi tiếng, chỉ là hắn không muốn đứa nhỏ bị nhiều người để ý.
Phương Lê rất nổi bật, tính tình lại mềm mại dịu dàng rất dễ bị những kẻ lòng lang dạ thú tăm tia, tiếp cận.
Diêm Mặc Nghiêu cũng biết nhìn bề ngoài Phương Lê nhìn như lạnh lùng không để ý đến ai, thật ra nội tâm lại yếu ớt, không thể đối mặt với những thứ dơ bẩn hỗn loạn được.
Thật ra buổi sáng hắn nhận được điện thoại gấp, công ty có chuyện quan trọng cần hắn về xử lí, hắn chỉ có thể ở đây với đứa nhỏ nhiều nhất đến trưa nay thì phải trở về.
Tới trưa, Phương Lê chuẩn bị lên phòng ăn cơm vì phòng của cậu có cả phòng bếp, và đầu bếp cũng được Diêm Mặc Nghiêu yêu cầu đến làm.
Cậu vừa bước lên xe thấy Diêm Mặc Nghiêu không khỏi nhoẻn miệng cười, lập tức lao qua trèo lên đùi của hắn ngồi.
" Chú ơi, đến ăn cơm với tui sao?"
Diêm Mặc Nghiêu gật đầu, tay nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc vểnh lên của Phương Lê.
" Ăn cơm với em xong ta phải trở về."
" Về nhà sao?"
" Không, phải về công ty để xử lí việc, không thể chờ cùng em được."
Phương Lê tuy hôm qua hối Diêm Mặc Nghiêu về, nhưng khi nghe hắn muốn về cậu lại không nỡ, cảm thấy trong lòng thật mất mát, thật ra cậu muốn cùng hắn trở về cơ.
Nhân viên trang điểm giúp cậu tẩy trang, phụ kiện cũng tháo ra bớt, sau đó mới về phòng ăn cơm cũng hắn.
Ăn cơm xong thì cả hai người liền leo lên giường ôm nhau thì thầm.
" Không được sờ loạn...!Đau...."
" Như vậy có đau không,?" Diêm Mặc Nghiêu gặm gặm môi Phương Lê hỏi.
" Uhm...." Phương Lê khẽ híp mắt hé miệng đáp lại hắn.
……………………
Thời gian giải lao của Phương Lê cũng kết thúc, nên cậu nhanh chóng chuẩn bị,nhưng lại không muốn tách khỏi Diêm Mặc Nghiêu mà miệng cứ dính vào miệng hắn, cả người cũng đeo lên người Diêm Mặc Nghiêu không buông tay.
Đầu óc cũng bắt đầu mơ màng, cuối cùng đành phải dựa vào tia thanh tỉnh cuối cùng của Diêm Mặc Nghiêu, cả hai mới có thể tách ra.
Cả người Phương Lê đỏ ửng, hai mắt mơ màng phủ sương, hé miệng thở dốc nằm trên giường mà nhìn hắn.
Diêm Mặc Nghiêu vừa xoay sang xém chút không nhịn được mà lao vào ăn sạch sẽ, nên vội vàng đưa tay che mắt Phương Lê lại, cúi đầu hun chụt chụt lên môi đứa nhỏ mà nói.
" Lấy tay che mắt lại, khi nào ta đi em lại mở mắt ra."
Phương Lê liền vươn tay mà ôm chặt cổ của hắn, hai chân cũng đu lên hông của người đàn ông, cậu không muốn cho Diêm Mặc Nghiêu đi chút nào.
" Bảo bối ngoan nào "
Diêm Mặc Nghiêu vuốt má Phương Lê mà dụ, nhẹ nhàng gỡ hai tay đang ôm cổ hắn ra, rồi đứng thẳng dậy, trước khi đi còn nhìn Phương Lê một hồi.
Diêm Mặc Nghiêu đương nhiên muốn cùng Phương Lê trở về, vì hắn biết khi hắn về trước Cố Tu sẽ có cơ hội tiếp cận đứa nhỏ của mình, nhưng hắn cũng không thể thời thời khắc khắc mà canh giữ bên người Phương Lê được, nhưng hắn tin tưởng đứa nhỏ hắn thương sẽ không dễ dàng bị người khác dao động.
Phương Lê nhắm mắt đợi một lúc, sau đó mới he hé nhìn xem Diêm Mặc Nghiêu còn ở không, cậu hi vọng khi mở mắt ra vẫn thấy Diêm Mặc Nghiêu đứng đó nói sẽ cùng cậu trở về.
Nhưng lại không, Diêm Mặc Nghiêu đã đi rồi, Phương Lê có chút bần thần, tâm tình cảm thấy mất mát.
Tuột mood nhưng công việc vẫn còn đó, Phương Lê phải xốc lại tinh thần sau đó đến trường quay.
Nếu cảm xúc cậu không đúng sẽ bị NG không chỉ cậu nản mà mộ người cũng sẽ mệt mỏi.
Cũng may trước đây luôn thi đấu, nên Phương Lê rất nhanh xốc lại tinh thần mà nhập diễn.
Cậu quay cảnh hiến vũ xong rồi ám sát.
Chỉ hai phân đoạn nhưng kéo dài tận 3 ngày, cuối cùng nghe đạo diễn hô Cut.
Phương Lê liền thấy vui muốn giẫy đầm, cuối cùng có thể về rồi, cậu vội vàng muốn trở về khách sạn dọn đồ.
“Phương Lê.” Cố Tu vội vàng gọi, khi thấy Phương Lê muốn rời đi.
Phương Lê nghe người gọi xoay lại nhìn về phía Cố Tu, tuy rằng Cố Tu ngày hôm đoa nói những lời như vậy khiến cậu nổi điên nhưng lúc trước y giúp đỡ chỉ dạy cậu không ít, nên Phương Lê cũng không mặt nặng mày nhẹ, chỉ có hơi xa cách một chút mà hỏi.
" Anh gọi tôi có chuyện gì sao?"
" Lúc trước cậu có nói, cậu không định vào giới giải trí, nhưng thời gian vừa qua tiếp xúc cùng quan sát, tôi thấy cậu rất có tiềm năng làm nghệ sĩ, nếu cậu tin tới sau này tương lai nhất định rạng rỡ.
Bộ phim này sau khi đóng máy, tôi sẽ đích thân đảm nhiệm đạo diễn một bộ khác, nếu cậu nguyện ý tôi có thể mời cậu đóng vai chính hay không?"
Cố Tu vô cùng chân thành nhìn Phương Lê mà nói.chính là Phương Lê cũng không suy nghĩ mà từ chối ngay.
“ thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú với giới giải trí, cũng không muốn dành thời gian mà chạy đông chạy tây quay phim, lần này nhận lời casting vì tôi muốn trải nghiệm cảm giác quay phim là thế nào thôi, tôi vẫn thích luyện vũ đạo hơn.
Với lại tôi cũng không thích người khác quyết định cuộc đời mình, cuộc sống và tương lại của tôi, tôi đã tự có kế hoạch.
Dù sau này thành công hay thất bại tôi cũng chỉ muốn dựa vào chính mình mà bước đi."
" Tôi....!Thật sự không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cậu trời sinh nên ăn bát cơm trong nghề này, kỹ thuật diễn của cậu là thiên phú,chỉ 10 ngày ngắn ngủi có thể nhanh chóng tiếp thu như vậy, không chỉ ánh mắt, thần thái mà cả cơ thể đều rất tốt, tôi xuất phát từ lòng thưởng thức chỉ không muốn cậu bỏ lỡ, nên mới hi vọng cậu vào giới."
Nhưng Cố Tu vẫn có chút tư tâm, y nghĩ chỉ cần Phương Lê vào giới làm diễn viên, thì y sẽ có cơ hội tiếp xúc với cậu nhiều hơn, vì trong lòng y không cam tâm, mấy ngày nay y cũng đã suy nghĩ khá kĩ càng là, so với Diêm Mặc Nghiêu y cảm thấy bản thân hợp với Phương Lê hơn.
Phương Lê nghe y nói một hơi có chút bất ngờ.
" Anh có hiểu sao về ngành học của tôi không vậy? Tôi là sinh viên vũ đạo, khuôn mặt tôi biểu diễn luôn đơ ra hai mắt vô thần nhưng luyện tập nhiều mới có thể như vậy, không phải thần thái trời sinh đâu."
Cố Tu bị Phương Lê nói cho tắt tiếng, y không học vũ đạo nên không biết những chuyện này, những rõ ràng y thấy được thiên phú từ Phương Lê.
" Tôi sẽ không nhắc lại lần nữa, hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại."
Phương Lê không muốn mất thời gian ở đây nữa, nên dứt lời liền xoay lưng bỏ đi, trở lại khách sạn gồm hành lí rồi lên xe lập tức về thành phố, bộ dáng vội vàng không khác gì đi đánh ghen.
Ngồi xe mấy tiếng đến sân bay, lại ngồi tiếp mấy tiếng về thành phố, lúc đang check-in cậu đã gọi cho Diêm Mặc Nghiêu, hắn cũng nói sẽ ra sân bay đón cậu.
Khi Phương Lê hạ cánh cũng là rạng sáng, Diêm Mặc Nghiêu đích thân tới đón sau đó chở cậu về nhà.
Vừa vào nhà Phương Lê đã ầm ầm nhảy lên giường, lăn qua lộn lại mà cảm thán.
" Ui cái giường thân thương, nhớ mày quá đi, mấy ngày không nằm rồi, mày có nhớ tao hơm???"
" Ta nhớ em."
Diêm Mặc Nghiêu đâm vào một câu sau đó nằm úp sấp trên lưng Phương Lê, mặt dụi vào cổ cậu hít ngửi.
" Tui lại không nhớ chú, chỉ là chú nặng quá đè tui lòi con rồiiiiii...."
" Đứng dậy đi tắm đi rồi ngủ một giấc cho khoẻ."
Diêm Mặc Nghiêu vẫn đè trên ngươi Phương Lê mà hôn cổ cậu, một hồi mới thả Phương Lê ra cho cậu đi tắm.
Phương Lê cầm đồ bước vào phòng tắm vừa đưa tay đóng cửa lại thấy Diêm Mặc Nghiêu đang chuẩn bị bước vào liền hốt hoảng đưa tay chặn hắn lại.
" Chú muốn làm gì, vào đây làm chi?"
" Ta cũng tắm, tiết kiệm thời gian chút, em không cần lo.
Ta tắm thôi không làm gì em đâu."
Chân Diêm đổng như đổ chì ở cửa phòng tắm, khuôn mặt bình thản không có gì chột dạ, cứ như nói hôm nay ăn cơm ngày mai ăn mì gói vậy.
" Chú còn muốn làm gì? Không được,! Chú tắm sau đi, tui nói chú biết chưa kết hôn thì không được đi quá giới hạn."
" Ta không định làm gì thật mà."
Ánh mắt cực nghiêm túc như đang kí hợp đồng trăm tỷ.
Nhưng Phương Lê cũng không mắc mưu, lấy hết sức bú mẹ mà đẩy ông chú biến thái ra sau đó khoá cửa mà tắm rửa một trận.
Cậu tắm ra thì Diêm Mặc Nghiêu bước ngay vào.
Phương Lê bận bộ đồ ngủ mềm nhẹ nhảy lên giường mà chờ Diêm Mặc Nghiêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...