“Anh à, bớt nóng tính”.
Cánh tay giơ lên vẫn chưa hạ xuống, đã bị Mễ Lan chặn lại.
Mễ Lan để tóc nhuộm và trang điểm đậm, chiếc váy ngắn cũn cỡn lộ ra cặp đùi trắng.
Nhan sắc không bằng Lâm Diệc Khả, nhưng cặp đùi trắng nõn bắt mắt, trực tiếp thu hút sự chú ý của gã béo.
“Anh à, đừng để ý đến cô ấy nữa, anh thấy em thế nào, chúng ta tìm phòng riêng nói chuyện đi?”.
Mễ Lan cười toe toét nói.
Lâm Diệc Khả biết cô đang muốn giải vây cho cô, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Này, em ở một mình ổn chứ?"
“Đây không phải là ngày đầu em đây lăn lộn giang hồ, trong túi xách của em có bình xịt, không thiệt thòi được”.
Mễ Lan nói xong liền lôi chiếc camera siêu nhỏ trong túi ra ném cho cô.
“Em cẩn thận nhé”.
Lâm Diệc Khả đón lấy.
Thoát khỏi gã đàn ông tục tĩu, cô đi một mình trên hành lang u ám, thỉnh thoảng lại có âm thanh phát ra từ các phòng hai bên, xen lẫn với những tiếng rêи ɾỉ thở gấp.
Lâm Diệc Khả không khỏi nhíu mày, nhiều phòng như vậy, làm sao cô tìm nổi!
Bỗng, một luồng sức mạnh hung bạo kéo cô lại ấn lên bức tường.
Lâm Diệc Khả sợ hãi đến mức quên cả cơn đau khi lưng va phải bức tường cứng lạnh.
Thân thể nặng nề của người đàn ông áp chế cô, một bàn tay to kéo mặt cô lên: "Em lớn mật thật, dám một mình đến một nơi như này".
Lâm Diệc Khả kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, phía sau anh là một chiếc đèn chùm pha lê sang trọng và rực rỡ, ánh sáng phản quang lấp lánh, đôi mắt đen nhánh của anh ta hiện lên vẻ u ám lạnh lùng.
“Cố Cảnh Đình, sao lại là anh!”.
Lâm Diệc Khả thở phào nhẹ nhõm.
Cố Cảnh Đình buông cô ra, tựa lưng vào tường, vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, ngậm điếu thuốc trong miệng, thản nhiên nói: "Đây không phải là chỗ em nên tới, tôi dẫn em ra ngoài".
Lâm Diệc Khả: "Tôi không đi, tôi tới tìm người"
“Tìm ai?”.
Cố Cảnh Đình hỏi.
Lâm Diệc Khả cảm thấy dạng người như Cố Cảnh Đình chắc hẳn sẽ hiểu biết nơi này nhiều hơn mình, vì thế nói: "An Quốc Hoa, anh có biết không?"
"Tôi nghe nói hắn ta không tốt.
Em tìm hắn làm gì?".
Cố Cảnh Đình trả lời.
“Kêu hắn làm vài việc”.
Lâm Diệc Khả nói.
Cố Cảnh Đình cười lạnh nhìn cô: "Tên háo sắc họ An ấy, phụ nữ muốn cầu xin hắn giúp đỡ việc gì, nhất định phải trả một cái giá.
Em suy nghĩ kỹ chưa đấy?"
Lâm Diệc Khả nghe xong tức giận trừng mắt nhìn anh.
Suy nghĩ của mấy tên lưu manh quả nhiên phức tạp hơn người bình thường.
Cô làm bộ không hiểu, lấy từ trong túi xách ra chiếc camera siêu nhỏ: "Mấy chuyện đáng xấu hổ mà hắn ta làm ở đây, chắc hẳn hắn không muốn bà vợ ở nhà biết được.
Nắm được thóp hắn, không sợ hắn không chịu làm việc cho tôi”.
Cố Cảnh Đình nghe xong, vẻ mặt không mặn không nhạt, hất hất nhẹ làn khói thuốc vương trên đầu ngón tay, nhàn nhã nói: "Trên tầng, phòng thứ ba bên trái".
Lâm Diệc Khả đứng trước một cánh cửa, cầm một sợi dây thép mỏng, mân mê một lúc cái ổ khóa, trong chốc lát đã mở được cửa ra.
Cố Cảnh Đình đứng sau lưng cô, quan sát một cách thích thú, chờ cửa mở xong thì đi theo vào.
Một tay đút túi, anh thản nhiên đi quanh phòng.
Trên móc treo một bộ quần áo của nam giới, một hộp bαo cαo su còn một nửa và một đôi tất chân của phụ nữ nằm rải rác trên giường lớn.
“Tại sao lại không có người?”.
Lâm Diệc Khả hỏi.
“Chắc là xuống lầu ăn gì đó rồi, vận động trên giường tiêu hao thể lực”.
Cố Cảnh Đình nói.
Lâm Diệc Khả trừng mắt với hắn, trong lòng cô thầm mắng hắn lưu manh.
Tiếp đó, trong phòng truyền ra âm thanh, mơ hồ nghe thấy giọng đàn ông đang nói chuyện.
Đương nhiên, chủ nhân căn phòng đã quay trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...