Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Quý Tiểu Đông mệt mỏi lê từng bước dài, vừa đi vừa âm thầm đếm từng bước chân của mình: một,
hai, ba, bốn...... Đột nhiên cô nghe giọng nói của người đàn ông
nào đó từ phía sau lưng truyền đến: “Để tôi giúp cô một tay.”

Cô vừa định quay đầu lại, lại chợt cảm thấy tay mình nhẹ bổng, bốn chiếc
túi đựng đồ đang từ tay cô chuyển tới tay người đàn ông mới vừa cất
tiếng nói.

Khi cô nhận ra người kia chính là Tổng Giám Đốc thì
lòng cô lập tức khẩn trương, thậm chí nói không ra lời: “Tổng —— Tổng
Giám Đốc, không —— không dám làm phiền đến anh, để tôi xách.”

”Không sao, để tôi giúp cô xách lên.”

”Sao vậy được ạ? Để tôi xách là tốt nhất.”


Hoàng Phủ Chính tránh được bàn tay đưa ra muốn xách những túi đồ nặng của Quý Tiểu Đông, anh nói: “Cô không cần phải khách sáo, chỉ là một cái nhấc
tay mà thôi. Đúng rồi, sao cô mua nhiều đồ như vậy? Bộ phận các cô có
hoạt động gì sao?”

”Không phải. Mà là …..”

”Sao?”

Quý Tiểu Đông vốn định muốn giấu diếm việc này nhưng cô không phải là người hay nói dối. Khi nhìn ánh mắt uy nghiêm của Hoàng Phủ Chính đang nhìn
mình, cô bỗng có chút sợ hãi nên lập tức thành thật nói: “Anh cũng
biết, tôi trúng giải nhì, cho nên muốn cùng các đồng nghiệp ăn mừng.”

”Vậy tại sao cô không mời họ ăn cơm? So với việc xách nhiều đồ nặng vào
phòng làm việc để chiêu đãi họ thì việc mời họ ăn cơm có thể nhẹ nhàng
hơn rất nhiều.”

”Tôi cũng đã bàn luận với họ rồi nhưng không ai
đưa ra được ý kiến thống nhất cả. Cuối cùng, bởi vì mỗi người mỗi ý nên
tôi quyết định sẽ mua những món đồ ăn mà họ thích ăn đem vào phòng làm
việc cho họ.”

”A, thì ra là như vậy.”

Lời nói của Hoàng Phủ Chính vừa dứt, không khí lập tức an tĩnh trở lại.

Quý Tiểu Đông cũng biết mình không phải là người biết ăn nói, không thể tìm đề tài nào thích hợp để có thể nói chuyện phiếm với anh. May mắn là lúc này cô và anh cũng sắp đến cửa thang máy, Quý Tiểu Đông cũng vội vàng
đi nhanh hơn mấy bước. Cửa thang máy vừa mở ra, cô bước lên trước ấn mở
cửa thang máy. Sau đó, cô đợi Hoàng Phủ Chính bước vào, cô nhấn phím số

16 trước, sau đó cô lại nhấn tiếp phím số 28 vì Tổng Giám Đốc làm việc ở phòng 28. Cuối cùng, cô làm bộ thản nhiên nói: “Tổng Giám đốc, anh để
đồ ở đây được rồi, nó nặng lắm đấy.”

”Không cần vội, thang máy cũng đi rất nhanh đấy.”

Quý Tiểu Đông lúng túng, cô muốn đoạt lấy những túi đồ của mình trong tay
của Hoàng Phủ Chính, nhưng cô lo lắng rằng nếu cô hành động như vậy sẽ
làm anh mất hứng thậm chí là tức giận. Như vậy cũng không tốt lắm. Lúc
này cô cũng chưa chú ý đến việc trong thanh máy chỉ còn hai người bọn
họ. Trong không khí yên tĩnh đến lạ lùng, dường như Quý Tiểu Đông nghe
được tiếng tim mình đập thình thịch, lồng ngực cô như muốn nhảy ra
ngoài.

Cuối cùng Hoàng Phủ Chính mở miệng tìm đề tài để nói: “Cô
là nhân viên mới của bộ phận hành chính sao? Trước kia hình như tôi chưa từng gặp cô.”

”Đúng vậy, tôi là người mới, tôi vào công ty được nửa năm rồi.”

”Vậy cô đã cảm thấy quen với công việc ở bộ phận hành chính chưa?”


”Công việc cũng tốt ạ. Quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt, các chị quản lý cũng đã rất kiên nhẫn chỉ dạy em rất nhiều.”

Hoàng Phủ Chính cong môi, đứng đó nghe những lời tỏ bày của Quý Tiểu Đông
nhưng anh cũng tỏ ra rất nghiêm túc cũng bởi vì đó là tác phong của anh
từ trước đến giờ.

Nhìn thấy mình sắp đến lầu mười sáu, Quý Tiểu
Đông vội vàng nhắc nhở nói: “Tổng giám đốc, tôi sắp đến rồi, anh đưa đồ
tôi xách cho. Cám ơn anh rất nhiều.”

”Không cần, để tôi giúp cô xách đồ đến phòng làm việc luôn.”

”Như vậy thật xấu hổ. Để tôi xách được rồi.”

”Cô cũng đừng nên khách sáo, như vậy sẽ càng làm tôi tốn nhiều thời gian đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận