Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Edit: Sóc Là Ta -

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính vẫn nghiêm túc như thế, anh cũng không hề có ý định nói gì nhưng Quý Tiểu Đông thực sự không nhịn được nên có nói hơi lớn tiếng: "Dương Mỹ Lệ, chị nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi nhưng dù thế nào đi nữa, chị cũng không thể ăn cắp tác phẩm của người khác để làm của riêng mình. Những phương án đó rõ ràng là do mấy vị đồng nghiệp ở đây vắt hết óc mới nghĩ ra được, thế nhưng chị lại lợi dụng chức vụ không chút lưu tình chiếm làm của riêng mình. Lẽ nào trong lòng chị không cảm thấy hổ thẹn hay sao?"

"Hoang đường! Cô dựa vào cái gì nói tôi ăn cắp tác phẩm của người khác chứ? Hãy đưa chứng cứ ra đây, nếu như chứng cứ không đủ sức thuyết phục, hãy cẩn thận tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng."

"Nếu như chị nói mình là người trình bày phương án này thì xin chị nói sơ qua một chút về nội dung phương án này đi. Tôi không cần chị phải thuộc nằm lòng từng câu từng chữ, chỉ cần chị nói sơ qua ý chính trong phương án đó là được rồi."

Dương Mỹ Lệ khinh thường phất tay, mũi vểnh lên trời nói: "Cũng đã qua một thời gian dài như vậy rồi, tôi làm sao có khả năng nhớ nữa?"

"Bản tổng kết tháng trước chị mới nộp lên khoảng ba bốn ngày nay thôi, chắc chị sẽ không quên nhanh đến như vậy chứ?"

“Cô phải hiểu rõ, tôi là một lãnh đạo cả một bộ phận, phải làm rất nhiều chuyện. Nếu như mỗi khi làm ra một tác phẩm phải nhớ kỹ thì đầu óc tôi cũng nhanh chóng thông minh như chiếc máy vi tính kia rồi."

"Xem ra đầu óc quản lý Dương rất hay, nói nhớ là nhớ, nói nói không là không, ngay cả một phương án mới nộp lên cách đây mấy ngày cũng đã quên. Đúng rồi, chị nói những phương án này là do.chị nghĩ ra được, vậy trong máy vi tính chắc chắn sẽ còn lưu chứ? Có thể cho chúng tôi xem một chút được không?"


"Cô muốn chạm vào đồ vật của tôi? Có lệnh khám xét không?"

Đối mặt với lời đối phương kêu gào, Quý Tiểu Đông cũng không chút nào yếu thế đáp lại nói: "Không có, bởi vì chúng tôi vẫn chưa báo cảnh sát. Nhưng nếu như báo cảnh sát thì trước sau gì cảnh sát cũng sẽ xin lệnh khám xét thôi."

"Cô —— Tiểu Quý, cô đừng quá kiêu ngạo, tôi Dương Mỹ Lệ ngay thẳng chính trực, đương nhiên không sợ người khác tính kế hãm hại. Muốn xem máy tính của tôi đúng không? Được rồi, tôi sẽ chìu ý cô để cô từ bỏ ý nghĩ này đi. Sẵn đây, tôi cũng có vài lời muốn nói, nếu như trong máy tính của tôi có những bản thảo này thì cô nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tôi. Sau đó lập tức rời khỏi tập đoàn Thái Tử, nếu không tôi sẽ đến tòa án kiện cô."

"Chuyện này để tổng giám đốc quyết định được không?"

Hoàng Phủ Chính vẫn trầm ngâm mở miệng nói: "Mỹ Lệ, anh chỉ muốn trước tiên xem qua máy tính rồi sau đó mới có thể quyết định. Hãy tin rằng anh luôn là một người công bằng tuyệt đối, cũng sẽ không đứng về phía bên nào."

"Được, hôm nay em nể mặt anh, sẽ cho anh xem máy vi tính của em trước."

Dương Mỹ Lệ cũng nhanh chóng tìm tòi bản thảo, lại mở báo cáo gần đây nhất mở ra cho Hoàng Phủ Chính xem.

Quý Tiểu Đông cầm lấy giấy bút đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhớ kỹ thời gian để cùng Hoàng Phủ Chính tiến hành đối chiếu. Sau khi xác định mình không sai thì cô lại cố ý như không có chuyện gì xảy ra nói: "Xin mời tiếp tục, quản lý Dương."


Rất nhanh, hai phần bản thảo kia cũng được tìm thấy, Quý Tiểu Đông cũng dùng cách giống như trước để nhớ kỹ thời gian. Cuối cùng, cô trịnh trọng dùng bút vẽ một đường biểu thị mấu chốt, còn bước cuối cùng là hoàn thành.

"Được rồi, Mỹ Lệ, chuyện này anh sẽ xử lý thích đáng, em chờ tin tức của anh."

"Tổng giám đốc, anh còn chờ cái gì? Mọi chuyện không phải rõ ràng rồi sao? Hay là anh muốn thông đồng cấu kết với các cô ấy để xem tài liệu trong máy vi tính của em. Hay là Tiểu Quý đã lén lút đem tài liệu từ phòng tổng giám đốc ra ngoài cho họ xem rồi. Mặc kệ là ai thì cô ấy cũng đã có tội, cũng phải trả giá đắt vì hành vi của mình."

"Em đừng gấp gáp, hiện tại anh và các cô ấy trở về điều tra một chút, tin rằng sự thật cũng sẽ nhanh chóng lộ ra. Phiền em cho anh một chút thời gian được không?"

Dương Mỹ Lệ hất cằm, giọng nói kiên định: "Được nhưng em có yêu cầu là em sẽ đi theo các người. Bởi vì em chính là người bị hại, đáng lý ra cũng phải được tham dự."

"Nếu đồng ý thì quá tốt rồi. Đi, đi theo anh."

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính âm trầm đến mức không nhẫn nhịn được nữa. Dù tâm tình hết sức phức tạp nhưng anh vẫn cố gắng trấn định rời khỏi văn phòng của Dương Mỹ Lệ.


Nhân viên trong bộ phận hành chính vừa thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Chính giống như bị thu hút bởi thần tiên giáng trần. Nhưng cũng ít lâu sau, mọi người cố gắng giữ bình tĩnh và vây quanh Hoàng Phủ Chính để chào hỏi. 

"Chào mọi người, hôm nay tôi tới nơi này là có chuyện cần điều tra một chút. Tuy nhiên, có thể không cần làm phiền đến mọi người nên mọi người cứ làm việc bình thường là được.”

Từng người lại ngồi xuống chỗ làm việc của mình. Tuy rằng trong lòng hiếu kỳ đến cực điểm nhưng bề ngoài cũng không thể không làm ra vẻ chăm chỉ làm việc.

"Tiểu Nguyễn, cô mở bản thảo trong máy vi tính của cô cho tôi xem một chút."

"Vâng, tổng giám đốc."

Tiểu Nguyễn ba chân bốn cẳng chạy trở về chỗ ngồi của mình. Cô cũng rất nhanh chóng tìm được phần bản thảo kia, còn thể hiện thời gian sớm hơn ba tuần so với bản thảo trong máy tính của Dương Mỹ Lệ.

Dương Mỹ Lệ không biết Hoàng Phủ Chính muốn so sánh cái gì nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt anh xụ xuống như heo bị thọc tiết thế kia thì trong lòng đột nhiên cũng nhảy loạn cả lên. Bỗng nhiên dáng vẻ bình tĩnh khi nãy biến mất, thay vào đó là đầu óc cô tựa như có hơi lảo đà lảo đảo. Lúc này, cô có cảm giác như đại hoạ sắp giáng xuống đầu mình.

Sau đó là đến tổ trưởng Lưu và Tiểu Trần, trong máy vi tính lưu giữ bản thảo của các cô ấy đều có khoảng thời gian hoàn toàn sớm hơn so với Dương Mỹ Lệ. Cuộc điều tra tiến hành đến bước này giống như đã thành công một nửa. 

Đầu tiên Hoàng Phủ Chính nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn vách tường mấy giây, các bắp thịt trên mặt không tự chủ được run rẩy một hồi. Tiếp theo anh thở ra một hơi thật dài, sắc mặt rốt cục cũng dịu đi một chút, lại hắng giọng có chút uể oải phân phó nói: "Các cô về chỗ của mình tiếp tục công việc. Tiểu Quý cũng vậy, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với quản lý Dương."


Bị điểm đúng tên, từng người đều gật đầu biểu thị phục tùng, còn Hoàng Phủ Chính bước trở về văn phòng của Dương Mỹ Lệ. Còn việc anh nói gì với cô ấy thì không ai biết được.

Sau nửa giờ, như toà tháp bị trúng tên, lo lắng đi lại trong phòng rốt cục Quý Tiểu Đông cũng đợi được Hoàng Phủ Chính trở về. Trên mặt của anh thể hiện nét ung dung, thư thái hơn rất nhiều nhưng cô vẫn nhìn ra vẻ mặt vẫn có chút không tự nhiên.

Quý Tiểu Đông đứng lên, tuy rằng rất muốn biết sự tình nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn không mở miệng. Cô tin tưởng nếu die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Hoàng Phủ Chính muốn thì anh sẽ chủ động thẳng thắn với mình. Còn nếu như anh thật sự không muốn nói thì dù cô có truy hỏi cũng không có ý nghĩa gì thậm chí còn khiến người ta sinh lòng ghen ghét.

Hoàng Phủ Chính nhấc tay phải mình lên nhưng rất nhanh lại chán nản thả xuống. Giọng anh bình thản nói: "Mỹ Lệ đã thừa nhận rằng chính cô ấy ăn cắp tác phẩm."

Quý Tiểu Đông gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập cổ vũ bởi vì cô cũng biết, người bị tổn thương không chỉ là mấy đồng nghiệp trong phòng hành chính mà còn có một tổng giám đốc chịu trách nhiệm quản lý cao nhất trong toàn tập đoàn Thái Tử này.

"Chuyện này, chúng ta sẽ bàn thế này, trước tiên sẽ không công khai, để anh suy nghĩ kỹ rồi sẽ ra quyết định xử lý như thế nào."

"Được rồi, tổng giám đốc, anh có cần em giúp đỡ gì không?"

"Tạm thời thì không vì lúc này em sẽ rất bận rộn."

Hết chương 151.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận