Lăng Mạt Mạt tự nhiên liên tục mở miệng, giọng nói mềm mại lấy lòng: "Xem ra thầy có vẻ rất bận rộn, vậy em cất những món ăn kia vào hộp giữ nhiệt trước, thầy làm xong rồi ăn."
Lý Tình Thâm dừng bận rộn trong tay, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét tới Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt lập tức híp mắt cười với Lý Tình Thâm, lông mi thật dài hơi run rẩy trên da thịt trắng noãn, giống như cánh bướm, "Thầy, phải ăn cơm đúng giờ, như vậy thân thể mới khỏe mạnh! Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, nếu như thầy mệt muốn chết, em sẽ rất khổ sở ."
Lý Tình Thâm chỉ yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn, anh đặt bút trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, cuối cùng mở miệng.
"Ngày hôm qua, sao lại không tới đây?"
Lăng Mạt Mạt thấy cuối cùng Lý Tình Thâm cũng chịu mở miệng, trong lòng không nhịn được giãn ra mấy phần.
Giọng nói Lăng Mạt Mạt càng mềm nhũn : "Ngày hôm qua có chút việc, cho nên không tới."
Lý Tình Thâm lại trầm mặc.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt.
Ánh mắt thật bình tĩnh.
Bình tĩnh đến doạ người.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt có chút hốt hoảng, nhìn Lý Tình Thâm, nhận lỗi trước: "Thầy, em sai rồi, về sau nếu như có chuyện em không thể tới, em sẽ gọi điện trước cho anh."
Lý Tình Thâm hơi nhíu lông mày, không mở miệng nói chuyện, chỉ vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt như cũ.
Ánh mặt trời vàng óng ngoài cửa sổ chiếu lên dung mạo anh tuấn của anh, lưu lại ánh hào quang nho nhỏ. Một màn như vậy, cực kỳ giống giấc mơ của mỗi thiếu nữ thời trung học, đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Trong không khí tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt, là hương sữa tắm, nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ, sâu sắc và nhàn nhạt.
Lăng Mạt Mạt không phân biệt được vè mặt lúc này của anh, là tức giận, hay là bình tĩnh.
Suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nhẹ giọng giải thích: "Thầy, ngày hôm trước em làm xấu mặt thầy, cho nên ngày hôm qua hổ thẹn không dám gặp thầy, đã ở nhà viết kiểm điểm."
Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa đưa bản kiểm điểm ra.
Đương nhiên, cô sẽ không nói cho anh biết, nguyên nhân chủ yếu ngày hôm qua cô không tới biệt thự là vì đi tìm Lục Niệm Ca, xử lý phần chướng ngại cuối cùng trong tim mình.
Lý Tình Thâm chỉ là thầy của cô, cũng không phải bạn bè hay người cô thân thiết. Những vết thương kia cùng đau, cô cũng không cho người không có quan hệ biết!
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Lăng Mạt Mạt, lại nghĩ tới cảnh tượng trên ti vi, chỗ sâu trong mắt bốc cháy một tầng tức giận.
Cô lừa anh! (Trời ơi đọc đoạn này bực cả 2 người luôn -_-)
Rõ ràng cô đi tìm Lục Niệm Ca, lại nói với anh là cô ở nhà viết kiểm điểm!
Bóng dáng thon dài của Lý Tình Thâm chậm rãi đi về phía Lăng Mạt Mạt. Thân thể anh lạnh nhạt và ưu nhã, toàn thân cao thấp tản mát ra khí chất tinh mỹ, làm cho người khác khó có thể nhìn thẳng.
Anh đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt, con người nhàn nhạt hơi giễu cợt quét qua bản kiểm điểm trong tay cô, mở miệng, "Đã cho em cơ hội, nhưng em lại không nắm lấy, em đi đi. Sau này không được tới nữa!"
Lăng Mạt Mạt không nghĩ tới, kết quả sẽ nghiêm trọng như thế.
Lý Tình Thâm lại đuổi cô đi, không để cho cô làm học trò của anh.
Trong mắt Lăng Mạt Mạt có vẻ hốt hoảng rõ ràng, cô mở to miệng theo bản năng, muốn nói gì đó, mà Lý Tình Thâm đã hung hăng đóng cửa.
Lăng Mạt Mạt không rời đi, cô vẫn đứng trước cửa phòng Lý Tình Thâm, cô biết lần này Lý Tình Thâm thật sự tức giận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...