Tô Thần hừ lạnh một tiếng, có chút gượng gạo ho khan một tiếng, ánh mắt có chút bối rối xoay mặt, anh sẽ không nói cho cô biết, trước đó ở khách sạn Khải Việt anh đã nhìn tên người đặt thức ăn của căn phòng riêng đó.
“Đường Kỳ có biết hơn nửa tháng trước kia, cô ở Mỹ đã ăn cơm với bố anh ta là Đường Quốc An hay không?”
Trần Uyển Như biết Tô Thần hiểu lầm, đáy lòng ngược lại không có cảm giác gì quá lớn, cũng lười mở miệng giải thích, đưa ra một đáp án lập lờ nước trôi, nói: “Hình như là không biết.”
Tô Thần nghe được lời này, cho rằng những điều mình nghĩ là sự thật, liền nhìn lướt qua Trần Uyển Như, ý khinh miệt trong mắt ngày càng đậm, châm chọc nói: “Trần tiểu thư quả thật là danh bất hư truyền, xem ra những lời đồn đãi kia so với sự thật còn kém nhiều lắm!”
Trần Uyển Như biết Tô Thần đang châm chọc mình đi theo Đường Quốc An, giờ lại cùng Đường Kỳ.
Nếu đổi lại là mười năm trước, khi cô vừa mới xuất hiện, sợ rằng trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, để ý ánh mắt của người khác.
Nhưng Trần Uyển Như của mười năm sau, đã sớm không còn là con cá nằm trên thớt mặc người khác ức hiếp, mặc người chém giết, cô gái nhỏ uất ức chỉ biết len lén trốn ở một góc khóc thầm.
Cô bây giờ, đã sớm nhận ra lòng người dễ thay đổi, hiểu được lòng người lạnh bạc, luyện thành một tấm áo giáp Kim Cương, những người đó châm chọc cũng tốt, cười nhạo cũng được, cũng đã không thể gây tổn thương cho cô nữa rồi.
Cho nên Trần Uyển Như nghe được lời Tô Thần nói, không có một chút khổ sở hay đau đớn nào, ngược lại khẽ nâng môi, thoải mái nở nụ cười, cô vừa vặn được đèn đường chiếu xuống, tươi cười quả nhiên là mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp không gì sánh được, tròng mắt cô xoay chuyển lòng vòng, trong lúc bất chợt liền tiến về phía trước một bước, khoảng cách với Tô Thần ngày càng gần.
Tô Thần sững sờ, quên mất lui về phía sau.
Trần Uyển Như đột nhiên giơ tay, tốc độ rất nhanh đã nâng cằm Tô Thần lên.
Cô đi giày cao gót, nhưng so với anh vẫn thấp hơn một khoảng lớn, cho nên cô cố gắng kiễng chân lên, nhìn thẳng vào cằm của anh, ngón tay nhỏ nhắn cọ tới cọ lui, chà xát hai cái trên cằm của anh, con ngươi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, chậc chậc hai tiếng,: “Tô thiếu gia quả thật lớn lên rất đẹp trai, được người đàn ông như vậy, yêu, thật sự là một loại kiêu ngạo!”
Mặt Tô Thần tối đen, anh giơ tay lên, đẩy tay Trần Uyển Như ra, lui về phía sau hai bước, giơ tay lên, hung hăng xoa xoa cằm của mình, nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, nói: “Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó! Tôi yêu cô? Nằm mơ!”
Trần Uyển như nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Thần,: “Bằng không....... Tô thiếu gia cần gì để ý tôi theo người đàn ông nào rồi lại đi cùng người đàn ông nào? Những thứ này cùng Tô thiếu gia có quan hệ gì sao? Tô thiếu gia, anh biết hay không, bộ dạng này của anh, rất giống....... Ừ, người đàn ông đang ghen!”
Đáy mắt Tô Thần hoàn toàn lạnh.
Trần Uyển Như cũng không sợ hãi, lời của cô còn chưa nói hết đâu, giọng điệu bình thản giống như căn bản không biết người đứng trước mặt mình tức giận đến nhường nào: “Huống chi, Tô thiếu gia, anh cần gì phải đứng dưới lầu đợi tôi chứ?”
Lần này rốt cuộc Tô Thần cũng bắt được sơ hở trong lời nói của Trần Uyển Như, lập tức không chút do dự đáp trả: “Ai nói tôi ở đây chờ cô?”
Trần Uyển Như gật đầu một cái, trên mặt không có nửa điểm lúng túng, mỉm cười “À” một tiếng thật dài, sau đó nói: “Thì ra Tô thiếu gia không phải tới chờ tôi....... Vậy, tôi cũng không quấy rầy nhã hứng của Tô thiếu gia nữa, gặp lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...