Edit: Giả Bảo Ngọc
Lý Tình Thâm cảm thấy đáy lòng vừa đau vừa giận, cánh môi anh mím lại đến tái nhợt, một lúc sau, dứt khoát cầm lấy tay cô, kéo cô đến chỗ vắng vẻ. Giọng nói rét lạnh: “ Tại sao em phải làm như vậy?”
Lăng Mạt Mạt cúi đầu, không lên tiếng.
“ Em nhất định phải đi đến Vienna sao? Dù là chia tay với anh, cũng nhất quyết phải đi sao?” Đối diện với khuôn mặt dịu dàng của cô, rốt cục Lý Tình Thâm cay đắng quát lên.
Lăng Mạt Mạt cả người khẽ run lên, hốt hoảng, giơ tay lên bắt lấy cánh tay Lý Tình Thâm, nói: “Em không muốn chia tay với anh!”
“Vậy thì hãy ở lại bên anh, đừng đi Vienna nữa!” Lý Tình Thâm không kịp suy nghĩ liền trả lời.
“Tình Thâm, em biết anh không muốn xa em, em cũng vậy, không bao giờ muốn phải xa anh. Thế nhưng, đây là biện pháp tốt nhất“. Giọng nói của Lăng Mạt Mạt lộ ra vẻ đau thương, cố gắng thuyết phục anh đừng vì trong lúc nóng giận mà quyết định chia tay với cô: “ Hãy đợi em năm năm, em nhất định sẽ trở về. Lúc đó, em hứa với anh em sẽ ở lại bên cạnh anh, không bao giờ rời xa“.
Lý Tình Thâm không nói gì, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt. Trong đáy mắt phủ đầy một tầng đau thương.
Lăng Mạt Mạt chỉ mới liếc mắt nhìn, đáy lòng lập tức đau đớn. Cô cụp mắt xuống, cắn môi dưới, không nói gì. Một lúc sau, Lý Tình Thâm mở miệng, giọng nói tỉnh táo như không phải là anh nữa: “Mạt Mạt, có phải anh làm bất cứ điều gì, cũng không thể thay đổi được quyết định của em?”
Lăng Mạt Mạt bất động, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Lý Tình Thâm nhìn nét mắt của cô liền đoán được kết quả.
Tim anh nhói đau theo từng nhịp đập.
Anh giơ tay lên, chậm rãi vuốt ve những sợi tóc của Lăng Mạt Mạt, giọng nói êm ái: “ Vậy cũng tốt, anh tôn trọng quyết định của em.”
Đáy mắt Lăng Mạt Mạt vút lên tia vui mừng, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tình Thâm, lại nghe được giọng nói của Lý Tình Thâm một lần nữa truyền đến: “Chúng ta chia tay đi.”
Lý Tình Thâm nói xong, chậm rãi lùi về phía sau một bước.
Anh cảm thấy, cho dù anh có tài giỏi cỡ nào, vì cô mà trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không bằng sự cố chấp của cô.
Anh chưa bao giờ từ chối bất cứ thỏa hiệp nào của cô. Cô nào hay biết, thật ra so với cô, anh còn cố chấp hơn hàng nghìn, hàng vạn lần. Nếu anh không như vậy, làm sao ở phía sau không oán, không hận mà âm thầm yêu cô suốt mười bốn năm qua?
Đúng, anh là kẻ cố chấp. Bất cứ lúc nào đối diện với cô, anh đều không do dự, sẵn sàng nhượng bộ, sẵn sàng
thỏa hiệp.
Nhưng lúc này, Anh thật thực sự không muốn thỏa hiệp.
Nếu như cô thật sự yêu anh, cô sẽ vì anh mà dỡ bỏ sự cố chấp của mình.
Lăng Mạt Mạt nhìn bóng Lý Tình Thâm từng chút, từng chút rời xa. Đáy lòng bỗng nhiên hoảng hốt, cô nhìn anh đang xoay người bước đi, rốt cuộc kêu lên: “Tình Thâm“.
Lý Tình Thâm dừng chân, ánh mắt sáng lên.
“Tình Thâm, ước mơ của em, em không muốn bỏ lỡ. Tình yêu của em và anh, em càng không muốn vỡ đôi, đây là cách tốt nhất, mười phân vẹn mười.”
“Em biết, anh có thể giải quyết được mọi chuyện. Nhưng em không thể nhìn anh bị thương tổn. Không phải em không tin vào năng lực của anh, mà em không tin vào chính mình“.
“Và lại, anh có biết không? ở trong mắt mọi người, em không xứng với anh. Anh hoàn hảo như vậy, em nhiều lúc cảm thấy em và anh không thể ở bên nhau lâu được. Giống như một giấc mơ không có thật. Em rất sợ cảm giác ấy. Em không biết bao giờ sẽ tỉnh mộng“.
“Em đi Vienna, chỉ là muốn để cho mình trở nên xuất sắc một chút, có thể tự tin, không lo, không sợ đường đường chính chính ở bên cạnh anh. Hãy cho em thay đổi để có thể xứng với anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...