Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Lăng Mạt Mạt lắc đầu, không nói gì.

Lục Niệm Ca biết mình có hỏi cũng vô ích, anh cũng không biết tối nay mình đến đây để làm gì, anh chỉ biết là cô ở đây, chính là muốn đến để gặp cô.

“Em nói em yêu một người, là ai? Đi cùng với anh ta rồi sao? Có hạnh phúc không?” Lục Niệm Ca hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Lăng Mạt Mạt chớp mắt, thấp giọng trả lời: “Tôi đang đi cùng với anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy chính là Lý Tình Thâm.”

Bọn họ thật sự ở cùng một chỗ.


“Chúng tôi dự định sẽ kết hôn.” Lăng Mạt Mạt giương mắt, nhìn Lục Niệm Ca nở nụ cười nhàn nhạt, bổ sunh thêm một câu.

Kết hôn?

Lục Niệm Ca nghe thấy chữ đó, có chút mất hồn, anh ta cứng ngắc đứng đó, một lúc sau mới nâng môi, lời nói có chút bối rối: “Mạt Mạt, chuyện năm đó là anh không đúng, anh thật sự xin lỗi em.”

Đây là lần thứ hai Lục Niệm Ca nói xin lỗi với cô sao?

Ngày trước, dù nhiều hay ít, Lăng Mạt Mạt vẫn mang theo một phần oán hân Lục Niệm Ca, nhưng vào giờ phút này, đáy lòng Lăng Mạt Mạt không còn một chút oán hận hay không cam lòng, cô tìm được hạnh phúc, có cuộc sống mỹ mãn, bọn họ đã từng cho cô rất nhiều tổn thương, nhưng cô lại không muốn nhớ, như vậy quá mệt mỏi, thậm chí, bây giờ trong lòng cô còn có hi vọng họ được vui vẻ.


Cô thật sự tha thứ cho Giản Thần Hi và Lục Niệm Ca.

Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tha thứ cho họ, hôm nay cô mới phát hiện ra, khi cô thật sự tha thứ cho bọn họ, cũng chính là tha thứ cho mình.

“Không sao, chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại.” Lời này của Lăng Mạy Mạt lộ ra mấy phần thật lòng: “Lục Niệm Ca, anh đã kết hôn, tôi cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta đều đã có trách nhiệm của gia đình mình rồi, mấy ngày trước tôi có nhìn thấy Giản Thần Hi, chắc hẳn chuyện biểu diễn của cô ấy ồn ào huyên náo như vậy, anh cũng biết đi? Tôi xin cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng tôi nghĩ chắc cô ấy cũng không dễ chịu gì, cô ấy thật sự thích anh, Lục Niệm Ca, tình cảm của anh tôi không thể đoán, nhưng mà tôi cảm thấy cô ấy thật sự yêu anh, nếu như có thể, tôi hi vọng hai người có thể sống hạnh phúc qua ngày, nếu như không thể, tôi cũng hi vọng hai người có thể tìm một cuộc sống mới. Lục Niệm Ca, ai cũng từng có một thời tuổi trẻ, anh là tuổi trẻ của tôi, còn trẻ tức là còn trưởng thành, sau khi trưởng thành, cái tuổi trẻ đó lại không quan trọng nữa, thật ra thì tôi rất cảm ơn anh, đã từng yêu tôi, ít nhất anh đã cho tôi học được bài học cuộc sống, biết thế nào là thay đổi để quý trọng tình cảm tương lai.”

Kể từ khi Lăng Mạt Mạt biết Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi làm chuyện vượt quá giới hạn. Chưa từng bình tĩnh mà nói chuyện với Lục Niệm Ca như vậy.

Lục Niệm Ca không nghe rõ cô đang nói gì, mắt chỉ nhìn chằm chằm cô, như muốn khắc thật sâu cái gì đó vào trong lòng.

Lăng Mạt Mạt nói một câu thật dài, cười cười nhìn Lục Niệm Ca, nói thêm một câu: “Tôi nói nhiều như vậy, anh hiểu được không?”

Lục Niệm Ca hiểu, thật ra trước khi tới đây, cái gì anh cũng hiểu rồi, hơn một năm ở thành phố X, không phải anh không nhìn thấy cô, mà là không muốn quấy nhiễu cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui